CHƯƠNG 2 - OÁN HẬN ĐẾN XƯƠNG TỦY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cả gan ! Thật cả gan ! Từ bấy lâu mọi người cứ ngỡ cô hiền lành nết na,500 năm qua cô lừa tất cả mọi người một vố đau điếng ! Hôm nay còn to gan hại chết Lão Công giữa hàng trăm thực khách thế này,thật đáng hổ thẹn.

Viên quan thần ném ly rượu xuống sàn.CHOANG ! 

Tiếng ly vỡ bình thường mọi khi tự dưng nhuốm màu chát chúa.

- Tôi xin mọi người.Đừng để cơn giận lấn át lý trí.Mong mọi người suy xét,làm sao Thiên Nhạ lại đầu độc được Lão Công ? Cho dù thức ăn là cô ấy chế biến,nhưng những người khác lại ăn uống bình thường,cớ gì chỉ mỗi Lão Công tử vong ? Ngoài ra ly chén đều được ngẫu nhiên sắp xếp,họa chăng tài giỏi lắm mới qua mắt được mọi người !

Đàm Nhất Kiều chạy vội từ buồng trong,lên tiếng bênh vực Tống Thiên Nhạ.Đàm Nhất Kiều đương là công chúa của Thượng Đế,tài sắc vẹn toàn.Nàng đã là người đỡ đần Thiên Nhạ ngay từ buổi đầu trên thiên giới.Lâu nay ngoài Thiên Hương,Nhạ Nhi chỉ có mỗi công chúa bầu bạn.Thật tốt làm sao khi Nhạ Nhi đã chẳng chọn lầm người.

- Tránh ra đi Kiều Kiều ! 

Thượng Đế nghiêm mặt nói.

- Hoàng Nhi ! Hoàng Nhi xin hãy thật công bằng xét xử,đừng nghe lời bất kỳ ai,xin Hoàng Nhi lắng nghe lý trí và phán xử thật hợp nghĩa hợp tình.

Nhất Kiều lùi bước.Nàng ngoái đầu nhìn Thiên Nhạ,trong lòng nặng trĩu.Có cơn gió thoảng qua mang nỗi buồn đượm trên đôi vai gầy của Kiều Kiều,nàng nhìn xa xăm,e ngại cho tương lai của Thiên Nhạ.

Bỗng Kiều Kiều khóc.

Nàng khóc vì nàng thấy trước được tương lai vô định của Nhạ Nhi,tâm can nàng như bị ai ném xuống vực thẳm.Chẳng vì một chút ân oán mà Thiên Nhạ lại phải chịu những tủi hờn của người đời.

- Chẳng có lẽ Tống Thiên Nhạ lại đi sát hạt Lão Công được ! Mọi người,ai có bằng chứng mau đem đến đây,nếu có ích ta sẽ ban thưởng. - Thượng Đế gằn giọng,có lẽ người cũng chẳng tin nổi vào mắt mình.Chuyện đang xảy ra là gì ? Tai Người ù đi ngay từ lúc Lão Công ngã khụy xuống mất rồi.

Thật không thể tưởng tượng nổi !

Chao ôi nhìn mà xem ! Cái con người đang bước trên thảm nhung,tay dắt theo đứa bé phụ bếp,hết thảy mọi người ồ lên kinh ngạc.Thiên Nhạ hoảng hồn nhưng nhanh chóng bình tĩnh,khẽ nhếch mép cười khinh bỉ.

Tống Thiên Hương.

Phải.

Bạn hoàn toàn nghe không lầm.Chẳng trách ai cũng ngạc nhiên,chị em một nhà,cớ sao là thành ra như vậy cơ chứ !?

- Tâu Thượng Đế Chí Nhân,tiểu nhân mang đến cho ngài một nhân chứng sống,nhân chứng này tuy nhỏ nhưng trí nhớ siêu việt,nắm giữ bằng chứng vô cùng đắt giá.Xin Người cho đứa bé được nói.

Thằng bé rụt rè,chân tay run cầm cập ngước nhìn Đấng tạo ra vạn vật.Nó cúi xuống,rồi lại ngước lên,e dè cất tiếng.

- Con...là Tiểu Cúc.Con là...phụ bếp của Nhạ tỷ...Con thật sự bị ép ! Xin Thượng Đế hãy nghe con.Chẳng là Nhạ tỷ nhân lúc sơ hở của các cung nữ,sai con đến vệt các vết độc lên chén dĩa của Lão Công đã được sắp sẵn.Con...con từ chối,Nhạ tỷ đánh con...rất đau ! Chính mắt con nhìn thấy Nhạ tỷ tự tay bôi độc lên chén dĩa của Lão Công.Xin Thượng Đế nghe con,con nào dám nói dối,con nói dối,con nguyện bị chu di...Tất...tất cả là lỗi của Nhạ tỷ...

- Ăn nói hồ đồ !

Đàm Nhất Kiều quát ! Bầu không khí hết sức căng thẳng,đang có tiếng bàn tán thì im bặt.Thằng bé mặt sợ như cắt,riêng chỉ có Thiên Hương vô cùng tỉnh táo,đang đứng thẳng,ưỡn ngực.Hai mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Thượng Đế.

Và cũng chỉ có duy nhất Thiên Nhạ,đủ dũng cảm khi đối mặt với lời tố cáo từ chính khúc ruột của mình.Đàm Nhất Kiều vội vã van xin.

- Hoàng Nhi,ta chưa biết được thằng bé này có nói dối hay không.Xin Người hãy thật tỉnh táo,xin người giải quyết thật công minh ... Xin...

- Đủ rồi !

Khắp nơi rít lên nỗi sợ hãi,sự kiêng nể dành cho Thượng Đế.Thật là quá quắt,Người đã nổi giận mất rồi.Cái dung nham lâu nay ẩn dưới lớp núi dày đặc đã chực chờ phun trào lên,người nào người nấy run lẩy bẩy.

- Tống Thiên Nhạ bị bắt giam chờ ngày hành quyết.Hiện tại chỉ có mỗi nhân chứng này,thằng bé lại là trẻ con của thiên giới.Không thể có chuyện to gan nói dối trước mặt ta được.Lính đâu ! Trói Nhạ Nhi lại,đem vào phòng giam đặc biệt.

Thượng Đế Chí Nhân vung tay,đưa ra quyết định cuối cùng.

Lời nói của Người sượt qua tai Nhạ Nhi rất nhanh,nhưng nó cũng đủ cứa lên thâm tâm cô một vết rạch to lớn.

Máu - tượng trưng cho lòng tin - chảy lênh láng.

Nước mắt - hiện thân của sự thất vọng - chảy dài,chảy dài mãi,tựa chẳng biết khi nào ngừng.

Đàm Nhất Kiều đứng vía.Gào thét tuyệt vọng,nàng chạy lại ôm Nhạ Nhi trong vòng tay ngọc ngà của mình.Hai bờ vai gầy guộc run lên từng đợt,từng nhịp rất khẽ.Tiếng nấc vang vọng khắp một góc trời.Bọn lính của Hoàng Nhi vừa đông vừa khỏe,chẳng mấy chốc tách hai người ra xa.Một bên phạm lỗi,cúi gầm mặt,im lặng cam chịu.Một bên quyết không đầu hàng,khóc trong sự thất bại của cha.

Ở góc xa kia,là bóng dáng mảnh khảnh,thướt tha như cành liễu.Cái bóng ấy đưa mắt liếc sang phía Thiên Nhạ,bụng dạ đang mở cờ chiến thắng.Tống Thiên Hương ! Khúc ruột,khúc thịt của ngươi,tim óc của người mà ngươi nỡ lòng nào đẩy tiếng oan ? Ngươi nỡ lòng nào đưa chị mình vào chỗ chết.Rồi giờ đây,mai này,mãi mãi ngươi sẽ phải sống trong đau khổ ! Căm hận ngươi đến tận xương tủy.

Trói chặt trong dây phép,có ai đang nhìn về phía em mình.

Đành đoạn cắt đứt khúc ruột từ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net