Chương 82 Đàm Mặc VS Chu Tự Bạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong ứng dụng năng lượng Kepler, và cũng có rất nhiều thứ mà những dung hợp giả như họ chưa nắm vững.

Mà Đàm Mặc đang treo giữa không trung cũng có thể cảm giác được năng lượng đang xói mòn, tiếp tục thế này chắc lần đánh lén này lại vô ích mất.

Chu Tự Bạch thở dài, cao giọng nói: "Mặc ca, anh không ra nữa thì tôi sẽ thả Ngân Toa. Cái gara này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn......kỳ thật cũng không lớn lắm đâu."

Đàm Mặc vừa nghe, không được rồi, Chu Tự Bạch mà lấy xúc tu thần kinh quấn quanh mỗi một chiếc xe bọc thép thì cậu sẽ hoàn toàn không còn chỗ trốn.

Giờ phải ra sao?

Không không không, đi chân trần mới nghĩ tới mang giày, đã muộn.

Còn không bằng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, làm nghề cũ!

"Đội trưởng Chu, này sao lại thế này? Đội phó Đàm cậu ấy......" Lý Giai Ngôn đi theo Chu Tự Bạch, băn khoăn có nên báo cáo tình hình bất thường của Đàm Mặc lên cấp trên hay không.

Chu Tự Bạch mỉm cười, cho Lý Giai Ngôn một ánh mắt "An tâm đi", sau đó hất cằm ra hiệu cho anh tiếp tục kiểm kê những chiếc xe bọc thép khác.

"Đội trưởng Chu!" Lý Giai Ngôn không yên tâm, dù sao vừa rồi khí thế đến chết mới thôi kia không phải gạt người.

Chu Tự Bạch vỗ vỗ vai anh nói: "Đùa giỡn thôi. Chúng tôi có chừng mực."

Lý Giai Ngôn bất đắc dĩ, trò đùa này còn có thể phóng cả đại chiêu, này thì chơi chỗ nào hả, rõ ràng là liều mạng.

Chờ đến khi Lý Giai Ngôn xoay người rời đi, vai Chu Tự Bạch khẽ run lên, vô số xúc tu thần kinh kéo dài ra từ giữa ngón tay, cổ và khe hở trên bộ quân phục ngụy trang, cậu giống như một tinh thể, tản ra năng lượng của chính mình.

Xúc tu thần kinh quấn quanh những chiếc xe gần cậu nhất, vòng một vòng rồi kéo dài sang những chiếc xe ở xa hơn.

Đàm Mặc nhìn thoáng qua, thấy xúc tu của Chu Tự Bạch đã tiến tới bên cạnh cậu, nhất định đã phát hiện ra cậu, ngưng tụ thành mũi giáo, chuẩn bị đâm cậu.

"Mẹ nó ——cậu làm thật hả!"

Đàm Mặc tránh đi mấy xúc tu đó, lên đỉnh xe, tất cả xúc tu đều vọt tới cậu, tốc độ cực nhanh, bốn phương tám hướng đều là tấm lưới Chu Tự Bạch dệt thành, Đàm Mặc sắp bị bức đến không đường thối lui.

Cậu đá vào cửa xe, xe bọc thép rắn chắc mơ hồ bị cậu đạp lõm, Đàm Mặc mượn lực bay vút lên, một quyền đấm vào Chu Tự Bạch.

Chu Tự Bạch lộ ra nụ cười xấu xa, nắm tay Đàm Mặc sắp tới đã bị xúc tu thần kinh bao vây, giống như một tấm nệm cho trẻ sơ sinh, nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất.

"Mặc ca, anh nói anh mới khỏi mà không ở trên giường bệnh nghỉ ngơi lại chạy ra quậy gì hả?"

Chu Tự Bạch tốt tính ngồi xổm xuống cạnh Đàm Mặc mở cây kẹo mút trong tay ra, vẫy cây kẹo màu hồng trong suốt trước mặt Đàm Mặc. Đàm Mặc tưởng rằng Chu Tự Bạch tỏ vẻ xin lỗi một chút, nhưng ai ngờ cậu ta lại nhét kẹo vào trong miệng mình mút một cái, nhìn Đàm Mặc cười đến thiếu đánh.

"Chu Tự Bạch cậu chờ! Ông đây...... Ông đây......" Đàm Mặc càng giãy giụa, xúc tu thần kinh càng căng chặt, Đàm Mặc bỗng nhiên cau mày, há miệng ra như không thở được.

Chu Tự Bạch còn ngậm kẹo ngồi xổm bên cạnh, vui vẻ, "Mặc ca, hai ta quen thuộc đến mức nào chứ, đừng diễn trước mặt tôi."

Đàm Mặc mở to hai mắt, giãy dụa càng ngày càng rõ ràng, Chu Tự Bạch dừng lại, bởi vì cậu có thể cảm giác được nhịp tim của Đàm Mặc đang nhanh hơn, càng lúc càng nhanh.

Có vấn đề.

"Mặc ca!"

Chu Tự Bạch bỗng nhiên ý thức được Đàm Mặc rất có thể đã có vấn đề. Dù sao cũng mới trở về từ Khu sinh thái, cửu tử nhất sinh. Tình trạng thể chất của cậu lúc này khác với lần đầu tiên cậu nhận được năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân.

"Lạc Khinh Vân anh còn thất thần làm gì —— lại đây nhìn anh ấy!" Chu Tự Bạch rống lên, kẹo cũng rơi mất.

Ngay cả Lý Giai Ngôn đã đi xa nghe được tiếng hô, cũng chạy vội trở về: "Mẹ nó —— làm sao vậy! Đây là làm sao vậy!"

Trong khoảnh khắc tất cả xúc tu quay trở lại cơ thể Chu Tự Bạch, Đàm Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, đánh thật mạnh vào mũi Chu Tự Bạch.

"A ——" Chu Tự Bạch hoàn toàn không dự đoán được, vốn đang ngồi xổm đã bị lực đánh vào đâm cho ngã ngồi ra sau.

Đàm Mặc thì lại ôm trán nằm xuống: "Đau quá, đau quá... Đầu tôi sắp nở hoa rồi..."

Chu Tự Bạch cúi đầu bịt mũi, hồi lâu không thể hồi thần lại.

Lý Giai Ngôn ngây ngẩn cả người, "Này...... sao lại thế này? Chúng ta còn cần kêu bác sĩ tới không?"

Cú húc đầu của Đàm Mặc làm cạn kiệt toàn bộ năng lượng Kepler trong cơ thể, cậu ngã về phía sau không có ý định đứng dậy.

"A, thoải mái." Đàm Mặc nói.

Chu Tự Bạch vẫn ngồi ở chỗ đó, hồi lâu không ngẩng đầu lên, tựa hồ vô cùng đau đớn.

Lạc Khinh Vân chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, đưa một ngón tay về phía Đàm Mặc, ý là nắm lấy ngón tay của anh mau đứng dậy đi.

Bằng không chờ Chu Tự Bạch tức giận rồi, Lạc Khinh Vân lúc này trắng tay cùng Đàm Mặc không có năng lực chiến đấu chỉ có thể bị giết.

Đàm Mặc bắt lấy ngón tay Lạc Khinh Vân, vội bò dậy.

Ai ngờ Chu Tự Bạch bụm mặt nói: "Mặc ca anh thay đổi rồi...... anh có còn là Mặc ca tốt bụng mạnh mẽ mang tôi ra thôn tân thủ lúc trước không?"

Giọng nói lại còn hơi ủy khuất.

Đàm Mặc có xíu xiu áy náy, nhưng không quá một giây đã tan thành mây khói. Dù sao từ khi Chu Tự Bạch trở thành dung hợp giả thì chẳng hề khách khí với Đàm Mặc.

Đàm Mặc cũng từng vô cùng đáng thương "Tiểu Bạch cậu thay đổi rồi, cậu có còn là Tiểu Bạch đáng yêu làm nũng được tôi mang ra thôn tân thủ kia không", nói xong còn chẳng phải bị dạy bảo à.

"À thì, tôi chỉ thử xem, thử xem thân thủ thế nào. Này không phải là để cậu công nhận à? Ha ha ha."

Quần bệnh nhân của Đàm Mặc bị lọt gió, cậu rùng mình vì lạnh. Hắt xì một cái thật lớn.

Chu Tự Bạch bỏ tay ra, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trách móc nhìn Đàm Mặc.

Dưới mũi có hai đường đỏ.

"Mẹ nó! Đội trưởng Chu! Cậu chảy máu mũi! Cậu chảy máu mũi!" Lý Giai Ngôn cảm thấy như thể mình đã nhìn thấy kỳ quan thứ mười một của thế giới.

Đàm Mặc bỗng nhiên có hơi áy náy, dù sao thì Chu Tự Bạch cũng chỉnh đốn lúc tập luyện, khiến cậu chảy chút mồ hôi nước mắt chứ chưa từng chảy máu, xuống tay tàn nhẫn đến mức nào cũng không làm cậu bị bầm tím.

"Cái này......" Đàm Mặc trốn ra sau lưng Lạc Khinh Vân, "Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, Đội trưởng Chu cậu quen là ổn thôi. À thì, đội phó Lý, anh dẫn đội trưởng nhà anh đi xem bác sĩ đi?"

Lỡ sống mũi vẹo rồi không chỉnh lại kịp vẹo luôn thì sao?

Ai ngờ Chu Tự Bạch cứ như vậy đứng lên, vẻ mặt ủ dột, như là muốn xé nát xương cốt Đàm Mặc, cậu nắm vai Lạc Khinh Vân, cực kì không nể mặt mũi đẩy anh ra.

Pass chương 83: độitrưởng Chu đã xé gì trong chương 82 này nèo? 3 từ 12 chữ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net