Chương 5. Mượn vở bài tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú Anh không thể ngờ được, có một ngày mình phải vác-xác-sang-A1-mượn-vở-của-Lê-Hoàng-Viết-Long.

***

Thầy Tùng rất kì nhá, kì cục vl, cáu!!

Học sinh ngu Lý lớp khối D mượn vở ghi của lớp chọn A1 đã là quá đáng lắm rồi, còn chưa biết có hiểu hết được không!

Thế mà thầy nhất quyết yêu cầu mượn vở bài tập của học-sinh-đội-tuyển-Lý!!!

Đâu có quen biết ai.

À mà, hình như Lê Hoàng Viết Long từng thi vượt cấp HSG Vật lý cùng với các anh chị khối 12 hay sao ấy, vậy có được tính là học sinh đội tuyển không?

Cũng chẳng quan trọng lắm, Tú Anh đã định bỏ xó cái tên này ở một góc không đụng đến rồi. Lý do rất đơn giản, hôm trước lỡ miệng trả treo với người ta xong, giờ nói mượn là mượn được?

Nếu đơn giản như thế, chắc chắn đã không có sự việc tiếp theo...

- Mượn vở?

Nghe thấy câu hỏi tu từ này, Tú Anh không ngần ngại gật đầu.

Đối phương liền đưa tới một tập đề toàn ngôn ngữ, ký hiệu khó hiểu, bài giải trông còn dài hơn bài văn 999 chữ xin tiền phụ huynh mà Tú Anh từng dốc hết vốn liếng liên quan đến văn học ra để viết.

Hóa ra đây là sự chênh lệch giữa học sinh đội tuyển và học sinh bình thường à?

- Có hiểu không?

Câu hỏi của Long chẳng cần đáp án, phản ứng kia quá rõ ràng rồi.

Quả nhiên, người đối diện ngượng ngùng cười nhẹ một cái, lắc lắc đầu.

Có lẽ là nhờ tác động của môn Vật lý thân thương, Trương Khả Tú Anh đã tạm thời mất đi khả năng phân biệt cảm xúc. Đối diện với gương mặt của người phía trước, con bé ngây ngốc như bị xoáy sâu vào đôi mắt tựa vũ trụ kì bí, trong lòng chỉ biết cảm thán bằng một từ "đẹp", nhìn mãi chẳng tìm ra biểu cảm thật sự...

Liệu Lê Hoàng Viết Long có đang thầm chế nhạo mình trong lòng?

Ôi từ từ Tú Anh ơi, để ý đến vậy làm cái gì?

Cũng đáng, có cái gốc Lý thôi, chẳng cần gió bão cũng bật lên bật xuống, lúc được lúc mất, chập chờn, mong manh hơn cả ngọn đèn dầu trước gió.

- Thầy Tùng đùa tớ hay gì? Đúng là, mượn vở học sinh đội tuyển thì hiểu thế nào được...

- Tôi có một quyển viết từ lớp 8 lớp 9, có cả phần giải thích cụ thể kiến thức... Ý thầy có lẽ là quyển đấy?

- À ừ... Vậy...

Tú Anh ngập ngừng giây lát, lòng này sâu sắc và chân thành muốn xin sự trợ giúp tại chỗ từ thầy Tùng Vật lý yêu dấu.

Thầy ơi, liệu em có nên mặt dày mượn vở tiếp không? Em... em thật sự là học sinh lớp 11, hỏi mượn vở cấp Hai của người ta... không quá đáng chứ?

Không phải quá đáng với Lê Hoàng Viết Long, mà là quá đáng với em thầy ạ...

Khóc trong lòng nhiều chút.

Nhưng mà phải cứng rắn nhìn thẳng vào sự thật, học hành chăm chỉ đến bật cả gốc cả rễ thì tự giác đắp bê tông lên mặt làm gì đó cứu vãn tình hình đi chứ!

- Cậu mang tớ mượn được không?

- Ừ, mai tôi mang cho cậu. Phần kiến thức này không khó, cậu đọc vài lần là hiểu thôi.

Tú Anh cười, lập tức liến thoắng bài diễn văn dài dằng dặc bày tỏ sự cảm kích từ tận đáy lòng. Long chìm vào khoảng lặng, tự dưng thấy đầu hơi nhức nhức theo từng lời từng chữ đối phương nhả ra, búng nhẹ lên trán con bé như tắt công tắc hoạt động của "loa phường"...

Loa phường lập tức im luôn, hai hàng lông mày mãi không chịu dãn ra.

Bạn nào đó đội tuyển Lý nín cười trước khuôn mặt mang biểu cảm khó ở một cách hài hước của Tú Anh, tầm mắt bỗng dừng lại ở một nơi đáng ra chẳng nên chú ý đến...

Đôi môi trái tim hơi ươn ướt, phơn phớt sắc đỏ hồng, nổi bật một cách lạ lùng trên làn da trắng nõn, có vẻ rất mềm...

Đôi môi kia mím lại, dường như đang sắp xếp từ ngữ, vài giây sau mới bật thốt lên thành câu:

- Nhìn cằm tớ làm cái gì? Có sưng cũng phải sưng ở trán đây này, rõ chưa?

- Son cậu bị lem rồi... - Lê Hoàng Viết Long hơi bối rối trả lời, mắt nhanh chóng chuyển sang khung cảnh ngoài cửa sổ.

Trời khá đẹp, những tầng mây trắng lơ lửng trên cao, nhưng nắng thời điểm giao mùa có vẻ hơi khó chịu, tự dưng cảm thấy cả người nóng lên một cách bất thường.

Đầu cũng chẳng được tỉnh táo lắm. Rõ ràng là...

- Nói gì khó hiểu thế, tớ có dùng son đâu.

- Thế à?

- Chứ thế nào?

Long không trả lời, chỉ giơ máy ảnh lên làm động tác kiểm tra gì đó.

Cùng lúc, hàng chục con mắt trong câu lạc bộ đang liếc nhau, âm thầm giao tiếp bằng thần giao cách cảm.

Chúng mình đang nghĩ tới cùng một chủ đề đúng không?

Chúng tôi chẳng biết cái gì hết, tất cả do họ đánh ngất chúng tôi, rồi quăng lên thuyền.

"Tre chưa già nhưng măng đã mọc", chàng "măng non" - đang chân ướt chân ráo bước vào giai đoạn thử việc tại AMC - đặt tay người bạn đứng bên cạnh lên tay mình làm động tác níu kéo, giữ lại, gào thét với người xung quanh bằng giọng thì thào như gió thoảng:

- Mọi người đừng cản em, đây là môi trường học đường! Sao họ lại gieo rắc suy nghĩ muốn yêu đương cho người khác một cách lộ liễu như thế?

Giả sử to tiếng hơn một chút thì những lời này sẽ có giá trị lắm...

- Buông tao ra! Tao phải gọi trưởng ban về chạy deadline chạy sự kiện lên kế hoạch phân công nhiệm vụ! Còn gì nữa nhỉ? À, viết báo cáo nộp chủ nhiệm! Còn cả tá việc phải làm cơ mà!

-...

- Ơ ơ kéo tao lại, kéo tao lại, kéo tay ấy thằng ngu này, kéo áo mạnh như thế bung hết cả cúc thì sao? Mày cố ý đúng không? Muốn nhìn bo đì sầu riêng của anh đây lắm à?

- Anh xin mày, một trưởng ban như Tú Anh đã đủ quậy banh AMC rồi.

Chàng "măng non" này là ứng viên ban Sự kiện, quả nhiên hình tượng rất phù hợp.

Ban Sự kiện của AMC đến từ một hành tinh kì bí trong vũ trụ, phong thái các thứ, từ trên xuống dưới chẳng ai giống người bình thường ở trái đất hết... Kể cả dáng dấp na ná nhân loại, một mình trưởng ban đã đủ sức đưa tất cả tìm về bản chất thật sự chỉ sau một thời gian làm việc, huống hồ còn có những thành viên khác "hỗ trợ". Tẩy não lắm, Trương Khả Tú Anh là cả một hệ tư tưởng.

Lê Đức Thịnh mặt không gợn sóng, từ đầu tới cuối vẫn giữ im lặng nhưng nãy giờ đã nhìn chăm chú hai người nào đó đến vài phút đồng hồ, làm người xung quanh có mấy phần hoảng loạn.

Chủ nhiệm sẽ làm gì đây? Dùng uy phong để nhắc nhở đối phương vài câu, hay là cau mày tiếp tục nghĩ suy nên dùng phương thức nào "chỉnh đốn"?

Ấy là người khác, biệt đội core-team làm việc cùng Lê Đức Thịnh bao lâu như thế, liếc mắt cũng hiểu rõ đầu óc của người này không suy tính những chuyện nông cạn vậy đâu.

Cậu ta có vẻ đã phát hiện ra điều gì đó rồi, một thứ như kiểu "tiềm năng" chẳng hạn, giây tiếp theo có lẽ sẽ mở lời để thực hiện mục đích.

- Tú Anh và Long, bộ ảnh concept thanh xuân First Love giao cho hai người được không?

Tú Anh nhìn Long rồi tự tin gật đầu, ánh mắt chứa đến mười phần tin tưởng:

- Tớ thấy không vấn đề gì.

Lê Hoàng Viết Long chụp ảnh vốn rất khá, có phong cách riêng, thử thách lần trước cũng được đánh giá cao. Nhiệm vụ này đã phần nào thể hiện sự tin tưởng của mọi người, như đóng những chiếc ván cuối cùng để Lê Hoàng Viết Long tiến vào AMC.

Năng lực và phẩm chất phù hợp, trở thành thành viên chính thức đã là chuyện "ván đã đóng thuyền".

- Cứ giao cho tôi. - Long nói thêm.

Lê Đức Thịnh chỉ đợi có thế, khóe miệng như muốn nhếch đến tận mang tai:

- Được, quyết định vậy đi.

- Heh? Từ từ... - Tú Anh ngẫm lại, ngơ ngác hỏi người đối diện - Lê Hoàng Viết Long thì không nói rồi, nhưng mà... tao làm nhiệm vụ gì? Dựng bối cảnh hay chạy vặt chuẩn bị đạo cụ?

- Không phiền phức như thế, bối cảnh dùng trong trường là ổn rồi. Với lại, tao đâu nói Long chụp ảnh, mày làm công tác hậu cần?

Tú Anh tò mò muốn nghe tiếp, trong lòng bỗng có dự cảm không lành lắm...

- Hai người là mẫu ảnh. Phù hợp mà, mọi người cũng thấy vậy đúng không?

"Tận dụng tài nguyên"?

Hình như ngày nào đó của tuần trước Tú Anh đã dùng bốn chữ này làm cái cớ để trốn tiết Chào cờ. Hành động hôm nay của Lê Đức Thịnh, xét về tính chất có vẻ chẳng khác lắm?

Cứ cảm thấy sai sai chỗ nào ấy.

Đáp lại chủ nhiệm là tiếng hoan hô vỗ tay tỏ ý tán thành rất rõ ràng, làm Tú Anh có chút lúng túng, vô thức đưa mắt sang người bên cạnh.

Lê Hoàng Viết Long nhìn thẳng vào đôi mắt nâu kia, chỉ vài giây mà dường như đọc được tất cả câu hỏi và những băn khoăn, do dự. Long cân nhắc nhanh chóng, gật đầu:

- Được, giao cho bọn tôi.

Tú Anh thầm thở phào, chẳng hiểu sao thấy nhẹ nhõm hẳn, vừa rồi còn định hỏi ý kiến Long rồi mới đưa ra quyết định. Chỉ cần cậu ấy có chút không muốn, Tú Anh cũng chỉ cần nửa giây để lắc đầu và hai giây đề xuất người khác.

Đương nhiên con cá nhỏ sẽ không thể ngờ đến, lần làm mẫu ảnh này khó khăn hơn trước cả vạn lần.

Bởi vì, quá đẹp trai cũng tính là một loại thử thách cần phải vượt qua, cứu!!

***

Chu Ân Dương Quỳnh chẳng buồn ngó ngàng tới trạng thái của bạn thân, dùng ngón chân cũng đoán được phần nào lí do tại sao Trương Khả Tú Anh trông có vẻ vui đến thế.

Nghe nói chiều hôm qua CLB Truyền thông (AMC) họp.

AMC thì có ai nhỉ?

Khỏi đoán, còn ai trồng khoai đất này? Để giữ bí mật danh tính chàng trai ban Kĩ thuật, Quỳnh xin phép gọi bằng tên viết tắt nhé, cụ thể là V.L.

Bắt đầu nói từ cô bạn thân của Quỳnh đi.

Họ tên: Trương Khả Tú Anh

Biệt danh: Tanh (nên thường gọi là Cá)

Tuổi: 17

Thành tích nổi bật: Nhận phiếu bé ngoan tất cả các tuần trong những năm học mẫu giáo (trừ tuần nào giả ốm ăn vạ nũng nịu đòi ở nhà), từ lớp 1 đến hiện tại năm nào cũng nhận ít nhất 01 giấy khen, các loại giải thưởng lớn nhỏ đủ để phụ huynh ở kèo trên khi so sánh với con cái của họ hàng, hàng xóm.

Trong mắt người khác, Tú Anh có bề ngoài xinh xắn, ngoan hiền, đôi mắt biết cười đáng yêu kinh khủng, luôn mang tới cho người xung quanh bầu không khí dễ chịu nhờ tính cách có phần hài hước và thoải mái, là kiểu người cầm trong tay kịch bản nữ chính rực rỡ như nắng hạ, tựa đóa hướng dương luôn hướng về mặt trời.

Mỗi tội bị khùng.

Nhưng đây không phải vật chắn ngang con đường đến với tình yêu tuổi học trò trong sáng mà Tú Anh mong đợi.

Theo lẽ thường, một cô gái như thế hẳn sẽ có khá nhiều người theo đuổi, song với quan điểm cá nhân về chuyện yêu đương cũng như hình mẫu lý tưởng đã vạch sẵn, Tú Anh đều lắc đầu từ chối từng người.

- Hài hước, hay cười, chủ động, đẹp trai... Không kén chọn, tiêu chí lại đơn giản như thế, sao tao vẫn không kiếm được người yêu nhỉ?

Quỳnh nghe xong mà muốn đem con cá này đi đánh vẩy rồi làm một nồi lẩu ghê.

Không kén chọn?

Không biết Trương Khả Tú Anh có sẵn lòng nghe Quỳnh liệt kê vài cái tên không nhỉ?

Tú Anh bịt miệng Quỳnh ngay, chống đối trả lời:

- Ừ thì, đúng là có vài người khá giống hình mẫu lý tưởng trong lòng tao, nhưng mà tao lại không thích họ. Chính là không có cảm giác gì ấy, chuyện tình cảm làm sao cưỡng ép được?

- Mày đúng rồi, chuyện tình cảm làm sao cưỡng ép được.

- Ừ?

- Hình mẫu lí tưởng là một ví dụ đấy. Mày có nhận ra không? Nó dần chẳng quan trọng như ban đầu nữa.

Sự xuất hiện của Lê Hoàng Viết Long trong cuộc đời Tú Anh, đôi khi "người ngoài cuộc" như Quỳnh cũng cảm thấy hoảng vl.

Rõ ràng ban đầu có vẻ không ưa lắm.

Bẵng đi vài tuần ngắn ngủi, thân thiết hẳn.

Nói là "thân" thì hơi lạ, nhưng mà...

Sao bảo bạn Long A1 chảnh lắm, nói chuyện không quá hai câu được?

Thế mà gần đây Quỳnh phát hiện ra bạn thích đùa nghịch, trêu chọc người khác lắm cơ, ví dụ như việc mở miệng năm lần hết ba câu cà khịa con cá nào đó, làm con cá của Quỳnh giãy đành đạch niệm chú công thức tính đạo hàm nhằm thôi miên đối phương... Và sau đó, bạn V.L. và bạn Tú Anh giấu tên bắt đầu phát ngôn ra những câu trẻ trâu không tưởng nổi, Quỳnh cách xa tám trăm mét mà cũng thấy nhức nhức cái đầu, muốn xây tặng một cái nhà trẻ DRAGON FISH ghê gớm.

Mà Trương Khả Tú Anh cũng lạ lẫm vl.

Rõ ràng Lê Hoàng Viết Long trừ đẹp trai ra chẳng có chỗ nào giống "hình mẫu lý tưởng" của con bé, thế mà mỗi khi hai đứa nó đứng cùng nhau, vô tình lại khiến cho người khác (cụ thể là Quỳnh) quan ngại sâu sắc. Ừ thì coi như gặp ai Tú Anh cũng bắt chuyện được, nhưng đâu phải ai cũng xứng đáng nói hai câu rồi nhận lại một nụ cười tươi roi rói như thế?

Đã bao giờ mày chịu cười với tao chín trăm chín chín lần trong một cuộc trò chuyện chưa?

Chỉ vì cùng nhau cười suốt chục phút đồng hồ, Quỳnh đã ảo tưởng bản thân là ngoại lệ của Tú Anh.

Vài tuần quen biết chẳng thấm vào đâu so với tình bạn diệu kì hơn mười lăm năm trời giữa chúng ta cả, Tú Anh có thấu không? Ở bên người khác, mày thực sự vui đến thế cơ à? Vậy còn tao...

Đôi khi Quỳnh cũng ghen tị vl, nhưng còn lâu mới thừa nhận.

Đợi đến khi bạn L và bạn A thật sự "có gì đó" đi, mới chỉ là "bạn bè" thì Quỳnh tự tin về địa vị của mình trong lòng bạn thân lắm.

Nhất là khi con cá vẫn lơ ngơ như hiện tại, "ngày nào đó" chắc là còn xa thật là xa.

Tuy nhiên, vì niềm mong đợi tình yêu học trò trong sáng, niềm ước ao tình đầu đẹp như mơ mà Tú Anh hằng ấp ủ, Quỳnh lại không thể nhắm mắt làm ngơ, cắn răng suy nghĩ, cuối cùng vẫn sốt sắng thực hiện ngay công tác tư tưởng!

- Rõ ràng bạn L chẳng giống với hình mẫu lý tưởng của mày, nhưng bé có nhận ra không, mày không những không bài xích sự xuất hiện này, mà còn hận không thể dùng keo con voi dính lên người ta đấy!

- Đâu có đến mức...

- Ai bảo thế? Đến rồi, mày không biết thôi. Không tin cũng phải tin cảm giác này sẽ đến, phải đến, chắc chắn đến.

-...

Tú Anh cảm thấy thuật tẩy não của Chu Ân Dương Quỳnh bắt đầu vận vào mình rồi.

- Cứ từ từ tiếp xúc rồi đặt tay lên ngực mà suy nghĩ. Tao biết chuyện tình cảm không thể gượng ép, nhưng mà...

- Tú Anh! Ngoài cửa có bạn đẹp trai gọi!

Ai kia cười nhạt... rồi để xem!

Đợi bạn nói chuyện xong quay trở về vị trí ngồi, Quỳnh mới từ tốn show những bức ảnh chụp vội vài phút trước.

- Khép khép cái miệng vào, cười ít thôi. Thấy bạn L giấu tên xuất hiện là xí xa xí xớn, vị trí ngoại lệ của tao trong lòng mày sắp không giữ nổi nữa rồi...

Tay nghề của Quỳnh không muốn cũng phải chê, out nét gần hết. Thế nhưng hãy nhìn xem, ánh mắt dịu dàng này, nụ cười tươi roi rói này, cử chỉ này... đã cứu vãn tất cả. Tác phẩm của dân gà mờ bỗng chốc hoá thành poster tuyên truyền cho phim tình yêu học trò, nam chính xuất chúng lạnh lùng x nữ thần học đường toả nắng.

Quỳnh tự suy diễn mà tự shock luôn, bộ não này không theo nghề biên kịch hay đạo diễn thì phí cực kỳ!

Chốt lại, nghiêm túc mà nói thì ánh mắt không giấu nổi tình cảm, chỉ là hiện tại Tú Anh chưa nhận ra thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net