Chương 13: Công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kỳ Diệu tuyệt đối không nghĩ tới, vài ngày sau cô đúng hẹn đi gặp mặt, lại "Tìm" được một công việc.

Nguyên nhân là vì, đầu tiên Thích Mẫn Hạo chân thành cảm ơn cô sau đó hỏi cô gần đây có phải đangtìm việc không, cô không tự chủ được kinh ngạc một chút.

Làm sao anh biết?

Lời nói này, cô cũng không nói ra. Vì sao, vì sắp tốt nghiệp cô phải sớm có hướng đi rồi, đáng tiếc... Haizz, chuyện cũ không nói trước lại xuất hiện, cô cũng không muốn chỉ có vài lần duyên phận mà người đàn ông này có thể vạch trần vết sẹo của cô.

Nhưng mà cô bất ngờ là vì, đối phương lại nhìn ra cô kinh ngạc và ngầm đánh giá, lúc này mở miệng nóixin lỗi cô.

Kỳ Diệu cảm thấy không hiểu lắm: Tại sao lại nói "Thực xin lỗi"?

Kết quả vừa hỏi mới biết, đường đường là người đại diện của ảnh đế quốc dân, thế nhưng lại tìm người điều tra cô!

Kỳ Diệu lơ mơ, dần dần bình thường trở lại, không vui. May mà Thích Mẫn Hạo sớm dự liệu đến vấn đề này, luôn miệng nói xin lỗi, bày tỏ chính mình không có ý gì cả, chỉ muốn tra một chút, xem cô có thích hợp chăm sóc hai đứa bé nhà họ Mạc hay không mà thôi.

Lời vừa nói ra, cô nương hơn hai mươi tuổi giật mình.

Chăm sóc... Mạc Du và Mạc Nhiên?

Thấy đối phương không hiểu rõ, Thích Mẫn Hạo cảm thấy, anh ta nên nói rõ với cô hơn.

"Là thế này, bệnh cũ của mẹ Ngô tái phát, bác sĩ nói dì ấy cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không thể vất vả nữa. Mặc dù Mạc Du Mạc Nhiên rất thích dì ấy, nhưng mà, tôi và Mạc Minh không muốn làm ảnh hưởng đến sức khỏe của dì ấy, cô nói có đúng không? Cho nên, chúng tôi muốn... Ừm, chúng tôi cảm thấy cô là người rất tốt, cũng rất có khả năng, quan trọng nhất chính là, hai tiểu gia hỏa kia cũng đều thích cô, liền nghĩ đến phiền toái cô chăm sóc bọn chúng một thời gian."

Kỳ Diệu kinh ngạc: Đây là muốn mời cô làm bảo mẫu sao?

"Vì thế, tôi mới điều tra một chút, cô yên tâm, tôi không điều tra sâu lắm, tuyệt đối không có!" Rất sợ đối phương mất hứng xong trực tiếp từ chối, Thích Mẫn Hạo vội vàng cường điệu nói, "Chính vì vậy... Tôi biết rõ, hiện tại cô đang tìm việc làm, nhưng mà cô cũng thấy đấy, dạo này, công việc thật sự rất khó tìm, huống hồ cô xuất thân từ đào tạo chuyên nghiệp, lại không hướng đến con đường làm diễn viên..." nói đến đây, anh ta phát hiện sắc mặt Kỳ Diệu có hơi biến hóa, vội vàng dừng lại, chuyển đề tài, "cô xem, dù sao Mạc Du, Mạc Nhiên cũng là con trai ảnh đế, cô chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn chúng, mặc dù chỉ là công việc tạm thời lại giống như nhân viên phục vụ, nhưng có thể tiếp xúc được với người trong ngành! Tóm lại là cũng liên quan đến việc học của cô, đúng không?"

Kỳ Diệu bị anh ta nói mà dở khóc dở cười: Chủ thuê là người trong giới diễn viên, bởi vì vấn đề này, cho dù chủ thuê chăm sóc con trai, cũng có thể xem như là liên quan đến việc học của cô?

"Còn về tiền lương, cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ thuê cô dưới danh nghĩa 'Trợ lý riêng', có hợp đồng hẳn hoi. Thời gian thử việc là hai tháng, mỗi tháng một vạn, sau thời gian thử việc là một vạn hai, tăng theo từng năm, hơn nữa còn bao ăn bao ở. Hai tiểu gia hỏa đấy, cô cũng gặp rồi đấy, vừa nghe lời lại hiểu chuyện, không khó chăm sóc. Ngày thường bọn chúng đi nhà trẻ, cô mang bọn chúng đến, quay về quét dọn vệ sinh, chuẩn bị cơm tối là được. Còn lúc tắm rửa cho bọn chúng thì lưu ý một chút, giúp bọn chúng giặt quần áo. Sắp đến kì nghỉ hè, bọn chúng đều ở nhà cả ngày, cô sẽ hơi vất vả một chút, mỗi ngày đều ăn ba bữa và dọn dẹp vệ sinh. Nhưng thật ra, trong nhà cô cũng nhìn thấy rồi đấy, sáng sủa sạch sẽ, cô cứ giữ như vậy là được. Hai tiểu gia hỏa không quá ầm ĩ, thích sạch sẽ, rất nhiều chuyện không giống như những đứa bé bình thường cần cô quan tâm. Tóm lại, tôi dùng nhân cách đảm bảo, công việc này rất tốt."

Nghe người đàn ông miệng lưỡi lưu loát nói, Kỳ Diệu cảm thấy được, cho dù một ngày nào đó người này bị Mạc Minh xào mực, đổi nghề đi làm công việc khác, cũng tuyệt đối là tiền đồ vô lượng.

Nhưng mà, chỉ bằng anh ta nhiệt tình như vậy, ảnh đế lớn lao chỉ sợ cũng không nỡ xào anh ta.

Cảm thấy người ta hao hết tâm tư nói nhiều như vậy cũng không dễ dàng, Kỳ Diệu cười cười với anh ta, cuối cùng mở miệng nói: "Thích tiên sinh..."

"Ôi chao - - gọi tôi là Thích Mẫn Hạo được rồi."

Đối phương vung tay lên tư thế rất hoàn hảo, Kỳ Diệu không còn gì để nói.

Tự dưng có người tốt với mình thì sẽ có cảm giác gì?

Nhất thời cô có một chút kính sợ đối với ảnh đế đại nhân, cho nên không dám nói đồng ý.

"Ha ha... Tôi muốn hỏi một chút, tuy công việc này có vẻ tốt, nhưng vì sao lại là tôi chứ? anh xem, tôi mới hai mươi tuổi, không có kinh nghiệm về trẻ con, so với tôi, những người bốn mươi năm mươi có vẻ thích hợp hơn, những dì được huấn luyện chuyên nghiệp sẽ thích hợp chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên hơn, không phải sao?"  

Lời vừa hỏi ra, hỏi đúng những điểm quan trọng.

Thích Mẫn Hạo miệng đắng lưỡi khô nhanh chóng cầm ly nước chanh trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó, anh ta liền nhớ lại, vẻ mặt đau khổ xua xua tay, nói rằng: "Cái này, cô còn chưa biết. Hai đứa bé kia, trước mặt cô thì đáng yêu cực kì, có thể là vì bọn chúng thích cô, chấp nhận cô. Nếu đổi lại là người khác... Trời ạ, bọn chúng sẽ hóa thân trong nháy mắt... Hài..."

Thích Mẫn Hạo không dám mang danh xưng "Tiểu ác ma" để nói về hai đứa bé sinh đôi nhà họ Mạc, đỡ phải hù dọa Kỳ Diệu cô nương không biết sự tình.

"Dù sao thì, cô và mẹ Ngô, hai tiểu gia hỏa đều thích, ở trước mặt hai người dĩ nhiên sẽ rất hiểu đạo lý, rất tri kỷ, nhưng nếu bọn chúng không thích một người, đừng nói là người kia để ý đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn chúng, chỉ cần theo chân bọn chúng sống một nhà, đều không được lâu dài."

"A? thì ra là vậy..." Kỳ Diệu cô nương xem như là hiểu rõ ý tứ của đối phương, nhưng mà, cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, hai tiểu gia hỏa lại có tính tình như vậy, "Nhưng mà... Làm sao anh biết bọn chúng thích tôi?"

"Việc này thì cô cứ yên tâm, Mạc Du cho cô sờ đầu nó, chắc chắn là thích cô."

"...Hả?"

"Tiểu gia hỏa này, bình thường là một tiểu đại nhân, trừ ba và em trai, ai cũng không chạm được vào đầu của nó, tôi và mẹ Ngô chăm sóc nó lâu như vậy, nó cũng không cho sờ đâu!"

Kỳ Diệu xấu hổ, sau đó nhịn không được đắc ý.

Chắc là vì trời sinh cô đã quyến rũ, cho nên trẻ con đối với cô đều không có sức miễn dịch?

"Tôi nói nhiều như vậy, cô thấy thế nào?"

đang âm thầm đắc ý, cô liền nghe thấy Thích Mẫn Hạo hỏi cô.

Kỳ Diệu vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, thành công che dấu vui sướng trong lòng.

"Cần tôi chăm sóc bọn trẻ trong bao lâu?"

Thích Mẫn Hạo vừa nghe được: Có hi vọng rồi!

"Đợi mẹ Ngô bình phục, dì ấy sẽ quay lại thay cô." Nhưng nếu dì ấy khôi phục chưa tốt, vậy thì khôngcó cách nào khác.

"Khoảng bao lâu dì ấy mới bình phục?"

"Cái này... Tôi cũng không thể nói chính xác được, chắc cũng không quá lâu đâu." Cứ để người ta mắc câu trước, nếu không, lúc nữa, anh ta đi chỗ nào tìm người hầu hạ hai tiểu tổ tông kia chứ?

không chớp mắt nhìn chăm chú vào cô gái vẻ mặt còn đang suy nghĩ, Thích Mẫn Hạo im lặng nhìn cô.

"Thế nào?" anh ta thấy Kỳ Diệu không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, hình như muốn nói lại thôi, "không sao, có yêu cầu gì, cô có thể nói ra, chỉ cần không vượt quá phạm vi cho phép, mọi thứ đều có thể thương lượng."

Thấy đối phương nói ra như vậy, Kỳ Diệu càng kiềm chế không được.

"Tôi thật sự có thể yêu cầu một số vấn đề nhỏ sao?"

"Đúng vậy, cô cứ nói đi." Dù sao được hay không không phải do cô định đoạt.

"Được rồi, tôi nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net