Chương 25: Cứu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Edit: meowluoi

Kế hoạch bị người khác cản trở, Lâm Tư tất nhiên muốn ngẩng đầu lên nhìn xem tên trình giảo kim kia là ai.

Vì vậy, anh ta nhíu mày ngẩng đầu lên, trước mặt anh ta là một gương mặt rất tuấn tú.

"Làm gì thế? Làm gì thế? Bắt nạt dân nữ sao?"

"anh Thích!"

Kỳ Diệu không nghĩ tới tiết mục "anh hùng cứu mỹ nhân" lúc cô "Nguy nan" cũng có thể gặp được.

anh thất sao?

Lâm Tư mơ hồ rồi.

anh ta chưa bao giờ nghe Kỳ Diệu nhắc có anh trai hoặc anh họ thứ bảy.

"Xin hỏi anh là ai?"

anh ta nghĩ như vậy liền hỏi, không ngờ được bị người này trừng mắt.

"anh hỏi tôi là ai sao? Tôi còn chưa hỏi anh là ai đấy! Kéo Kỳ Diệu nhà chúng tôi làm gì? A? Cẩn thận lão tử đánh anh!"

Lời vừa nói ra, đừng nói là Lâm Tư chưa từng gặp mặt, ngay cả Kỳ Diệu biết anh, cũng không tự chủ được ngơ ngẩn.

anh Thích, Thích, Thích, Thích? anh anh anh... anh nói đùa đúng không?

cô cảm thấy Thích Mẫn Hạo giống như thủ lĩnh côn đồ, Kỳ Diệu thiếu chút nữa hoài nghi, anh có phải giống như Mạc Du, Mạc Nhiên, có anh em sinh đôi hay không.

Cũng may Lâm Tư bị hù sợ, vốn đang kéo tay Kỳ Diệu cũng không tự chủ được buông lỏng ra.

"Diệu Diệu, em biết anh ta sao?" Nhưng mà, Lâm Tư anh không dễ bị lừa gạt, dù sao nhà bọn họ nuôi Kỳ Diệu mấy năm, cô có người thân nào, anh ta vẫn đại khái biết rõ - - một người đột nhiên xuất hiệnxưng là "anh Thất", hiển nhiên không trong phạm vi biết của anh ta.

"Biết! anh ấy là anh Thích của tôi!" Lâm Tư biết rõ Kỳ Diệu, Kỳ Diệu tất nhiên cũng quen tính tình của anh ta, nghe anh ta hồ nghi hỏi, cô đương nhiên biết rõ câu trả lời giúp cô tránh thoát người đàn ông này nhanh nhất.

Vì vậy, chém đinh chặt sắt trả lời xong, cô thừa dịp bất ngờ tránh thoát, như một làn gió trốn sau lưng Thích Mẫn Hạo.

Thấy tình hình này, người tới tất nhiên càng dũng cảm.

"Nhìn cái gì? Còn không nhanh cút đi?" Thích Mẫn Hạo trợn mắt với Lâm Tư - - thật sự là mắt anh vốn to rồi, lại trừng như vậy, tự nhiên tăng thêm mấy phần uy lực.

Đáng tiếc, mặc dù con mắt Lâm Tư không to bằng anh, cũng thấp hơn anh vài cm, nhưng lá gan lại không nhỏ như trong tưởng tượng của anh.

"Vị tiên sinh này, tôi là vị hôn phu của Kỳ Diệu. Hơn nữa, tôi chưa từng nghe nói, Diệu Diệu có người thân như vậy, mời anh tránh ra."

Vừa nói xong, cây ngay không sợ chết đứng Thích Mẫn Hạo nhất thời sững sờ.

Vị hôn phu sao?

May mắn anh ở bên cạnh ảnh đế quốc dân sáu năm, Mạc Minh luôn kiêu ngạo, cho nên anh cũng học được một ít. Vì vậy, anh cố nén xúc động quay lại nhìn Kỳ Diệu, trợn tròn hai mắt, không yếu thế hỏi ngược lại: "Vị hôn phu? Vị hôn phu gì chứ? Em gái tôi phải lập gia đình, người làm anh như tôi sao lại không biết chứ?"

nói đến đây, anh khí thế không giảm, nhìn tiểu cô nương sau lưng hỏi; "Diệu Diệu, người này là vị hôn phu của em sao?"

anh dùng tay chỉ Lâm Tư, không tin khinh thường nói.

Dưới tình cảnh này, Kỳ Diệu cũng chỉ có thể lắc đầu.

"Diệu Diệu!"

" 'Diệu' cái đầu ngươi ấy!" Lâm Tư nóng nảy, Thích Mẫn Hạo không cho anh ta có cơ hội chen miệng vào, "Có phải mắt anh bị mù hay không? Diệu Diệu nhà chúng tôi đã nói rõ rồi, anh còn mặt dày như vậy, có phải muốn lão tử đưa anh vào cục cảnh sát không?"

nói xong, anh quay lại nhìn Kỳ Diệu: "đi, đừng để ý tới người không biết xấu hổ này. Về sau anh ta còn quấy rầy em, em cứ gọi điện thoại cho anh, anh gọi mấy anh em, gọi là đến ngay."

anh Thích người này... đang diễn trò hù dọa người sao...

Nghe Thích Mẫn Hạo "Dữ tợn" nói, Kỳ Diệu giống như hiểu ra được cái gì đó.

Nhưng mà, việc trước mắt cần làm không phải là xác nhận chân tướng, cô nhìn Lâm Tư một cái, sau đó theo chân Thích Mẫn Hạo rời đi.

Lâm Tư đương nhiên không thể để một người đàn ông không biết từ đâu đến mang cô đi, nhưng người đàn ông này mạnh hơn anh ta, ánh mắt cũng dọa người hơn anh ta, mấu chốt chính là, Kỳ Diệu theo người ngoài này mà không phải là anh ta - - trên đường càng ngày càng nhiều người vây xem, Lâm Tư không muốn mất mặt xấu hổ đành tạm thời buông tha.

Cứ như vậy, Kỳ Diệu được Thích Mẫn Hạo mang đến ngồi vào ghế sau xe oto.

cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ đeo kính râm. không nghi ngờ, anh chính là...

"Mạc tiên sinh..."

Ngồi vào ghế sau, Kỳ Diệu miễn cưỡng nở nụ cười, chủ động mở miệng chào hỏi.

Mạc Minh ngồi phía trước nhìn cô một lát, rất nhanh nhìn chăm chú người đại diện ngồi bên cạnh.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Quả thật vài phút trước, trong lúc vô tình Mạc Minh nhìn thấy phía xa xa có hai người lôi lôi kéo kéo. Chuyện này không đáng để anh quan tâm, nhưng anh cẩn thận nhìn lại, người kia hình như là "Bảo mẫu" chăm sóc hai đứa con trai của anh, anh không thể không để ý.

Thấy có chuyện gì đó, không tiện ra mặt nên anh bảo người đại diện ra ngoài xem.

Đương nhiên là Thích Mẫn Hạo cam tâm tình nguyện đi cứu người - - dám bắt nạt em gái Kỳ Diệu của anh ta, chán sống rồi đúng không?

Diễn xã hội đen thành nghiện, người đàn ông không quan tâm thắt dây an toàn, quay đầu nhìn chăm chú cô nương ngồi ghế sau.

"Kỳ Diệu, người kia thật sự là vị hôn phu của em sao?"

Tiểu cô nương không tự chủ được cúi đầu, không lên tiếng.

"Ách... không tiện nói thì đừng nói, không nói cũng không sao." Thích Mẫn Hạo thấy cô không nói mộtlời, trong lòng biết mình đã chạm vào khu cấm địa, bởi vậy, anh ta vội vàng cười nói, "Nhưng mà, nếu như anh ta là phần tử nguy hiểm, em vẫn nên nói cho bọn anh biết, nhỡ đâu làm hại đến bản thân em thì sao?"

Kỳ Diệu nghe được lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp. cô ngẩng đầu lên, thấy Thích Mẫn Hạo đangnghiêng đầu, kiên nhẫn chờ cô trả lời, Mạc Minh mặc dù không giống anh ta nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng khẽ nghiêng đầu, chú ý đến phản ứng của cô.

Hai người kia nói chuyện phiếm với cô cũng không nhiều, nhưng có thể cảm nhận được, hai người thậtsự quan tâm đến cô.

"Cảm ơn hai người. anh ta... đã từng là vị hôn phu của em, nhưng mà bây giờ không phải rồi."

Thốt ra lời này, chỗ nào còn không hiểu chứ? Sức tưởng tượng của Thích Mẫn Hạo phong phú nghĩ ngay đến các loại chuyện bội tình bội nghĩa cẩu huyết.

Hừ, nhìn tiểu bạch kiểm ẻo lả kia liền biết anh ta không phải là người tốt đẹp gì. Làm sao có thể giống anh ta và Mạc Minh, vừa nhìn là biết hai người vừa đẹp trai vừa là một người đàn ông tốt.

không so sánh nữa, Thích Mẫn Hạo cười hai tiếng, an ủi tiểu cô nương: "Em cũng đừng buồn nữa. Loại người này, không cần cũng được. Ngày mai, anh Thích sẽ giới thiệu cho em vài người tốt, tức chết anhta!"

Kỳ Diệu lúng túng cười gượng, nhưng mà, trong lòng ấm áp và dễ chịu.

Đúng vậy, không nghĩ đến Lâm Tư nữa. Cuộc sống mới của cô, bây giờ mới bắt đầu!

Vì muốn nhanh chóng quẳng Lâm Tư ra sau đầu, Kỳ Diệu lập tức tươi cười, hỏi hai người sao lại ở đây.

Nhưng vấn đề này, không hỏi cũng biết đáp án. một người là ảnh đế quốc dân, một người là người đại diện tay sai của ảnh đế quốc dân, hai người cùng nhau xuất hiện ở bên ngoài, tất nhiên không phải là đidạo phố, hiển nhiên, bọn họ có công việc ở gần đây.

"Còn em, sao lại ở chỗ này? Mua đồ sao?" Lúc Thích Mẫn Hạo lái xe trên đường anh ta nhìn xung quanh, cũng không phát hiện gần đây có cửa hàng to nào.

"không phải, em và một người bạn hẹn gặp ở quán cà phê một lát." Kỳ Diệu nói sự thật, lại nhớ ra cái gì đó, "A nhưng mà! Các anh yên tâm, em vừa rồi định quay về, sẽ không để Mạc Du và Mạc Nhiên ở nhà một mình quá lâu."  

  "Ôi chao - - em nói cái gì thế? Nhân phẩm của em, bọn anh còn chưa tin sao?" Thích Mẫn Hạo đương nhiên không cho anh bỏ rơi nhiệm vụ, "Đúng không, Mạc Minh?"

Ảnh đế đại nhân liếc anh ta một cái, không lên tiếng.

"Cậu ấy im lặng chính là cam chịu." Cảm thấy diễn viên nhà mình cũng không nể mặt, rất sợ Kỳ Diệu bất an Thích Mẫn Hạo vội vàng nói thêm một câu.

Cũng may Mạc Minh không có vạch trần anh ta, chỉ có anh ta thao thao bất tuyệt.

"Tóm lại là bây giờ em định quay về, đúng không."

"Dạ."

"Vậy thì tốt, bọn anh đưa em về."

"Làm phiền các anh quá."

"Ôi chao - - có phiền toái gì đâu."

Kỳ Diệu cười cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó.

"Đúng rồi, công việc các anh làm xong chưa?"

Thích Mẫn Hạo vừa mới muốn nói bọn họ chuẩn bị quay về công ty một lát, liền hiểu ngụ ý của Kỳ Diệu, sau đó lập tức đổi giọng, nói "Hết việc rồi."

Hai mắt Kỳ Diệu lập tức tỏa sáng.

"Vậy cùng nhau đi thôi? Em làm đồ ăn ngon, buổi tối làm thêm hai món, rất nhanh thôi!"

Thích Mẫn Hạo thầm nói quả nhiên không ngoài dự đoán, tiểu cô nương sẽ cùng anh ta kẻ xướng người họa. không biết làm thế nào, một lát sau anh ta bị người ngồi ghế lái phụ liếc mắt một cái.

"Ôi chao? Cậu đừng nhìn tớ như vậy! Dù sao bây giờ cũng sắp bốn giờ rồi, tí nữa về công ty, không phải là lại ra ngoài ăn sao, có mệt hay không? đã có đồ ngon, làm sao lại không đi chứ?" không hề đề cập tới ý đồ của anh ta và Kỳ Diệu.

"Cậu còn nhớ là có việc ở công ty cần xử lý không?" Mạc Minh dịu dàng hỏi ngược lại, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện còn chưa đến ba rưỡi.

"Tớ đương nhiên nhớ. Nhưng mà, những việc kia sẽ chạy được sao? Ngày mai xử lý cũng được." Thích Mẫn Hạo lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ.

"Muốn đi thì chính cậu..."

"Tôi có làm khoai lang rim đường và bánh phô mai!"

Ngay khi Mạc Minh chuẩn bị từ chối, phía sau vang lên câu nói nghe như râu ông nọ cắm cằm bà kia.

không đợi Thích Mẫn Hạo suy nghĩ cẩn thận lời Kỳ Diệu nói, lại nghe thấy cô nói tiếp: "Mạc tiên sinh, tôi nhớ lần trước anh nói qua, anh thích ăn pho mát và khoai lang, hơn nữa, tôi thấy anh cũng rất thích đồ ngọt, chuyện này khác, anh không đến nếm thử sao?"

Lời vừa nói ra, Thích Mẫn Hạo đang mở to mắt nhìn cũng bật cười.

"Ha ha... Mạc Minh, xem ra, lúc tớ không có ở đây, cậu không chỉ một lần vụng trộm thử tay nghề Kỳ Diệu?"

Ảnh đế đại nhân không lên tiếng, chỉ có sắc mặt trở nên khó coi.

"Khụ khu... Việc này, tớ không nói với Kỳ Diệu chuyện gì không nên nói, là chính cậu tự bại lộ, chuyện này không liên quan đến tớ."

Hết lần này đến lần khác đầu sỏ gây chuyện đều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, tuy ngăn cách bởi cặp kính mát, anh vẫn nhịn không được lườm khuôn mặt vô sỉ kia.

Đúng lúc này, cô nương càng nghe càng cảm thấy mê mang lên tiếng: "Các anh đang nói cái gì thế? Bại lộ cái gì?"

Việc đã đến nước này, Thích Mẫn Hạo cũng không có ý định giấu giếm, thừa dịp phía trước có đèn đỏ, anh ta dừng lại, tranh thủ quay lại cười nói: "không phải em đã nhìn ra rồi sao? Ảnh đế quốc dân của chúng ta, đặc biệt thích ăn đồ ngọt."

Kỳ Diệu sững sờ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

A - - hóa ra là chuyện này.

Tiểu cô nương cẩn thận nghĩ lại, hình như các tạp trí lớn đều không có đề cập tới chuyện Mạc Minh mê đồ ngọt.

Thế nên, cô lại phát hiện ra được bí mật mới của anh sao?

Nghĩ đến đây, tiểu nha đầu kìm nén không được, cười khẽ một tiếng.

"Khụ khụ! không cần cười! Nghiêm túc một chút. Cười nhạo ảnh đế quốc dân là không đúng, coi chừng bị fan nữ săn đuổi đó."

"Em... Ha ha...Em không cười nhạo, được không?"

"Vậy em cũng không cần cười, biểu hiện tốt một chút, em hiểu không."

"A, em sai rồi."

"...Hai người quậy đủ chưa?"

Hai người một người xướng một người đáp, cuối cùng làm gương mặt tuấn tú của ảnh đế quốc dân biến thành màu đen.

"Ách, khụ... Kỳ thật, chuyện này có gì đâu? Tôi cảm thấy rất tốt." Kỳ Diệu biết Mạc Minh được một thời gian, quan hệ hai người không thể bằng anh với Thích Mẫn Hạo, vì vậy, cô ngừng cười, nghiêm túc phát biểu cái nhìn của mình, "Hơn nữa, nếu chuyện này bị fan và truyền thông biết được, bọn họ chỉ cảm thấy là anh đáng yêu thôi?"

"..."

"thật, anh nên tin tôi, nói không chừng sẽ có một đống fan nữ 'Gửi điểm tâm ngọt' đến cho anh ấy chứ!"

anh chính là vì phòng ngừa tình huống này xuất hiện, mới cố ý giấu giếm anh thích ăn đồ ăn ngọt được không?

"Nhưng mà... Hay là thôi đi, anh muốn ăn cái gì, tôi làm cho anh ăn là được."

Kỳ Diệu xoay chuyển lời nói, không ngờ được người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Thích Mẫn Hạo hơi sững sờ, nhìn đèn xanh phía trước sáng lên, ma xui quỷ khiến liền cười.

"Này, nói hay lắm, Mạc Minh muốn ăn cái gì, anh đã có thể nhờ cậy vào em rồi?"

"không thành vấn đề, cứ giao cho em."

Kỳ Diệu vỗ ngực đảm bảo.

"Ai nha - - cái này là anh nói thật lòng, không cần phải thay cậu ấy chạy chân để thỏa mãn đầu lưỡi bắt bẻ của cậu ấy nữa rồi."

"A? Em cảm thấy...Em cảm thấy Mạc tiên sinh không có kén ăn đấy chứ? Em làm cái gì anh ấy đều ăn, giống Mạc Du và Mạc Nhiên."

Thích Mẫn Hạo bật cười.

"Cậu ấy không kén chọn sao? Cậu ấy..." Vừa mới định vạch trần diễn viên nhà mình, Thích Mẫn Hạo liền bị người đàn ông không nhịn được nữa trừng mắt, "Khụ khụ... Được rồi, anh chuyên tâm lái xe, hai người cứ nói chuyện đi."

Kỳ Diệu lúng túng.

đang nói chuyện được nửa... còn "Hai người cứ nói chuyện", cô và ảnh đế quốc dân có gì để nói chứ, cũng không nhìn một chút anh có bộ dáng người ngoài cách xa ngàn dặm...

Suy nghĩ lại ba tháng nay ngẫu nhiên chung sống mấy lần, ngoại trừ tranh chấp về vấn đề chăm sóc hai đứa bé, hai người không nói chuyện mấy, Kỳ Diệu cảm thấy, vị ảnh đế quốc dân này không dễ tiếp cận - - thật sự không hiểu được sao anh có thể ngụy trang được trước mặt fan và truyền thông, cơ hồ đem côvà mọi người lừa!

Thế nên, cô không hiểu lắm, cô và vị ảnh đế này có gì để nói - - cho dù cô cố gắng tìm vài chuyện, người ta cũng không trả lời cô, cô cũng không có cách nào!

Trừ phi...

Suy nghĩ đến gì đó, Kỳ Diệu rục rịch.

"Mạc tiên sinh, anh Thích, em có thể hỏi hai người chút chuyện không?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net