Chương 37: Người xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ý niệm này xuất hiện, Kỳ Diệu lập tức sợ hết hồn.

cô đang suy nghĩ lung tung cái gì thế?

Nhanh và gọn cắt đứt ý niệm trong đầu, cô lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa tiến vào nhà.

Lúc này, đồng hồ trên tường chỉ mười giờ ba mươi lăm phút. cô vào phòng bếp rửa tay, bước nhẹ chân đi đến ngoài phòng ngủ Mạc Du, Mạc Nhiên. Xuyên thấu qua ánh sáng ngoài phòng, cô trông thấy hai tiểu gia hỏa nằm trên giường ngủ say sưa, cô dịu dàng cười, lại lui về phía sau hai bước, rón ra rón rén đóng cửa lại.

Cuộc sống sau này, vẫn sinh hoạt như cũ.

Tháng chín đã tới, mỗi tuần Mạc Du và Mạc Nhiên đi nhà trẻ đến hết thứ sáu, công việc Kỳ Diệu thoải mái hơn. Sáng sớm, cô giúp hai đứa bé ăn mặc chỉnh tề, cùng bọn chúng ăn bữa sáng, đưa bọn chúng đến điểm xe. Trền đường về nhà tiện đường mua đồ ăn, về nhà quét dọn vệ sinh một chút, buổi sáng không phải làm nhiều lắm. Buổi trưa cô nấu mì ăn, sau đó ngủ trưa hoặc có thể đi dạo phố, chỉ cần trước bữa tối quay về nấu cơm cho bọn trẻ là được.

Mỗi ngày đều như vậy trôi qua. Trong lúc đó, Lâm Tư nhiều lần gọi điện thoại cho cô, cũng cố gắng hẹn cô gặp mặt, cô đều lấy lý do từ chối. Về sau, đến nhà họ Lâm cô cũng không dám đi, thứ nhất là sợ cha Lâm mẹ Lâm vì giúp con mà dính vào, gây áp lực cho cô, hai là sợ Lâm Tư mai phục ở trong nhà, cứng rắn muốn cùng cô nói chuyện. Nhưng mà, cô cũng biết, né tránh không phải là thượng sách, ra viện Tề Tâm Hân đều nhắc nhở cô, bảo cô nói cho rõ ràng, nhưng cô vẫn lo lắng không muốn vạch trần người nhà họ Lâm.

"Sợ cái gì chứ? Nếu như cậu sợ, tớ đi với cậu!"

Tề Tâm Hân xắn tay áo, làm bộ xông vào nhà họ Lâm đánh nhau.

Kỳ Diệu đương nhiên không thể để cô vướng vào chuyện này, thứ nhất là không muốn phiền toái cô ấy, thứ hai cũng là sợ tính khí cô ấy nóng nảy sẽ làm hỏng mọi chuyện.

Vì vậy, Mạc Minh và Thích Mẫn Hạo lần lượt phát hiện, gần đây Kỳ Diệu giống như trộm, ở trước mặt bọn họ nhận điện thoại đều lén lén lút lút.

"Tớ sẽ nói rõ ràng nhưng mà nếu như cậu nói chuyện này cho chú và dì biết, vậy tớ nghĩ không cần gặp lại nữa."

Hôm nay vừa mới cơm nước xong, tiểu nha đầu đột nhiên bước nhanh đi đến ban công, nhỏ giọng nói, Thích Mẫn Hạo núp ở phía sau nghe lén. một lát sau, anh ta thấy cô đột nhiên muốn cúp điện thoại, hoảng hốt xoay người đi, không ngờ vừa mới xoay người lại liền đụng vào người Mạc Minh.

"Ai da! Cậu làm gì thế? Đứng phía sau tớ làm gì."

Mạc Minh lạnh lùng nhìn, không đồng ý với hành vì nghe lén của anh ta.

Lúc này, Kỳ Diệu từ ban công quay lại phòng khách phát hiện được cái gì đó, giống như bị bắt tại trận, cười gượng với bọn họ.

"Diệu Diệu, có phải bạn trai cũ lại quấy rầy em không?"

thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Thích Mẫn Hạo rất tùy tiện, trực tiếp nói ra, Kỳ Diệu cảm thấy lúng túng.

"Ừm... không sao, không phải anh ấy." cô phải giả bộ không có chuyện gì.

"không phải, bạn trai cũ của em còn chưa nói rõ ràng với ba mẹ cậu ta sao? rõ ràng là hắn ta sai trước, chia tay còn lằng nhằng, hắn ta là đàn ông sao?" không biết Thích Mẫn Hạo hôm nay có chuyện gì không vui, cứ thế mắng chửi Lâm Tư một trận.

Kỳ Diệu ngẩn người, lắp bắp hỏi: "Làm sao anh biết... Là anh ấy sai trước?"

cô chưa từng nói về chuyện anh Lâm Tư mà?

"Đó là chuyện đương nhiên, em chính trực lương thiện như vậy, hắn mặt dày mày dạn, ai đúng ai sai, không cần hỏi cũng biết."

Vẻ mặt đó là điều hiển nhiên của người đàn ông làm Kỳ Diệu không còn gì để nói. Nhưng mà, có người tin tưởng cô, cô vẫn cảm thấy cao hứng.

"Đúng là anh ấy bắt cá hai tay,,," không biết có phải vì Thích Mẫn Hạo tin tưởng cô hay không, vốn côkhông định nói nhiều lại mở miệng, "Nhưng mà, bây giờ chuyện này không còn quan hệ với em."

"nói thật hay! Đá văng người đàn ông cặn bã là đúng, phải quyết đoán!" Thấy tiểu cô nương giữ vững tinh thần mỉm cười, Thích Mẫn Hạo vội vàng khen cô, "Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn vẫn dây dưa với em, em nói cho anh Thích, anh Thích nhất định sẽ thay em giải quyết cậu ta."

Kỳ Diệu nhịn không được cười lên: "không cần, em phiền não không phải là anh ấy, mà là cha mẹ của anh ấy."

đã nói đến đây, Kỳ Diệu cũng không muốn giấu giếm, liền kể mối quan hệ của cô với nhà họ Lâm. Thích Mẫn Hạo đã điều tra qua về cô, vì vậy anh ta và Mạc Minh cũng biết chút ít về cô, bây giờ nghe cô kể lại, đối với người khác, là tiến thêm một bước tìm hiểu.

"Chuyện này, anh cảm thấy em nên nói chuyện rõ ràng với người nhà họ Lâm, đỡ phải đêm dài lắm mộng." Nghe xong Kỳ Diệu nói, Thích Mẫn Hạo nghiêm túc đề nghị.

"Tâm Hân cũng nói như thế với em, nhưng mà..." Lời nói được một nửa, Kỳ Diệu mím môi, cúi đầu xuống, "Chú và dì dù sao cũng chăm sóc em nhiều năm, em không muốn làm bọn họ khó xử, càng không muốn trở mặt với bọn họ. Em còn hy vọng, anh Lâm Tư có thể nhanh chóng buông tay, giải quyết trong hòa bình, đối với mọi người đều tốt."

anh Lâm Tư? Gọi thân mật như vậy.

Trong suốt quá trình thủy chung không nói một từ, Mạc Minh châm chọc một lúc lâu. Nhưng mà, trời sinh anh hướng nội, cái gì cũng không nói, chỉ lạnh lùng quan sát hai mắt tiểu nha đầu.

"Này, không phải là em vẫn còn ôm ảo tưởng với hắn ta đấy chứ?" Lúc này, anh nghe được người đại diện của mình thay đổi câu chuyện.

"Hả? không có. Như thế nào có thể vậy chứ?" Tiểu cô nương mở to mắt, hai mắt trợn tròn nhìn người nói chuyện.

"không phải... anh nghe em một tiếng 'anh Lâm Tư', hai tiếng 'anh Lâm Tư', gọi rất thân mật." lời Thích Mẫn Hạo nói có ngụ ý rõ ràng.

Mạc Minh đồng cảm, Kỳ Diệu lúng túng: "Đó chỉ là thói quen gọi từ nhỏ đến lớn mà thôi..."

Ảnh đế quốc dân vẫn im lặng ngồi nghe như cũ, trong lòng không chút do dự cười hai tiếng: Ha ha.

không có người để ý đến tâm trạng của anh, Thích Mẫn Hạo thì toàn tâm toàn ý khuyên cô nương: "không có gì thì tốt. anh đã nói với em, loại đàn ông như vậy, em càng níu kéo hắn, càng nể mặt hắn, hắn càng kiêu ngạo. hắn sẽ cảm thấy em không hề kiên quyết, cảm giác mình có thể diễn có thể hát, thế nên mới quấn quýt em không buông. Em nghe anh khuyên một câu, đau dài không bằng đau ngắn, em hãy chọn ngày nói rõ mọi chuyện trước mặt mọi người, nếu chú Lâm dì Lâm vì chuyện này mà trách em, thì gia đình nhà này, em cũng đừng để trong lòng. Đương nhiên, không phải anh dạy em vong ân bội nghĩa, lúc bọn họ 'Chăm sóc' em cũng có giá trị. Năm đó, bọn họ giúp em xử lý cuộc sống hàng ngày, ba em cũng trả tiền, nếu em cảm thấy băn khoăn, rảnh rỗi thì đi thăm bọn họ, không cần bởi vì vấn đề này mà cảm thấy gánh nặng trong lòng."

anh ta dừng lại một chút, quan sát vẻ mặt Kỳ Diệu.

"Nếu em còn lo lắng, nửa sống nửa chết thế này, sẽ chọc tức 'anh Lâm Tư' của em, hắn sẽ trả đũa?"

Cùng một lời khuyên, không phải là lần đầu tiên Kỳ Diệu nghe được.

Lúc trước, bạn tốt Tề Tâm Hân cũng không chỉ khuyên cô một lần, khi đó cô cũng đã hơi dao động, trước mắt nghe Thích Mẫn Hạo kiến thức rộng rãi nói quan điểm này, lại thêm Lâm Tư dây dưa liên tục, trong lòng cô lại lung lay.

Nhưng ai có thể ngờ, không đợi cô đến nhà họ Lâm ngả bài, đối phương đã vượt trước một bước tìm tới tận cửa.

Kỳ Diệu không thể nào tưởng tượng được, không biết tại sao Lâm Tư biết nhà họ Mạc mà đến!

Từ điểm xe trường học đón Mạc Du, Mạc Nhiên trở về, ở trong khu này nhìn thấy thân ảnh của Lâm Tư, sắc mặt tiểu cô nương trong nháy mắt trắng bạch. Có thể hai tiểu gia hỏa chưa cảm nhận được, một trái một phải kéo tay cô, thao thao bất tuyệt nói những chuyện ở nhà trẻ hôm nay.

"Chị? Chị sao vậy? Sao đột nhiên lại dừng lại?" Khi hai đứa lần lượt phát hiện chị Kỳ Diệu có điểm lạ, theo ánh mắt cô nhìn phía trước.

Trong tầm mắt, một người khoảng tuổi ba ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ bọn họ.

"Chị..." Mạc Nhiên nhìn chăm chú Kỳ Diệu lần nữa, bàn tay nhỏ bé kéo tay cô.

Kỳ Diệu bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần.

"Chúng ta đi mau." cô thấp giọng nói, vội vàng kéo hai tiểu gia hỏa quay lưng đi.

Đáng tiếc, mọi thứ đều đã quá muộn. Lâm Tư đã nhìn thấy bọn họ, thấy bọn họ sắp bỏ đi, anh ta vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa gọi nhũ danh của Kỳ Diệu.

"Chị, chú kia hình như đang gọi chị đấy?" không biết lòng người hiểm ác Mạc Nhiên nhắc nhở.

Kỳ Diệu không biết nên trả lời thế nào, mà người đàn ông sau lưng, đã đuổi kịp.

"Diệu Diệu!" Lâm Tư thở hồng hộc ngăn cản đường đi của Kỳ Diệu, bốn mắt nhìn nhau, "Em chạy cái gì?" nói xong, anh ta cúi đầu quan sát hai đứa bé, "Hai đứa bé này là ai?"

"không liên quan gì đến anh." Che giấu trái tim đang đập nhanh, Kỳ Diệu cố làm ra vẻ trấn tĩnh đáp lại.

cô nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo - - chuyện này là chuyện giữa cô và Lâm Tư, không thể để hai đứa bé cuốn vào.

Sắc mặt Lâm Tư có chút khó coi.

Đúng vậy, anh ta đã cho người điều tra qua - -nếu đã tìm được chỗ ở của cô, tất nhiên cũng biết, bên cạnh cô đột nhiên có hai đứa bé sinh đôi bốn, năm tuổi.

anh ta đương nhiên không cho rằng đứa bé từ trong bụng cô sinh ra, nhưng mà, một cô nương chưa lập gia đình, đang chăm sóc hai đứa bé, anh ta không nghĩ ngợi cũng khó - - dù sao, người thay anh ta theo dõi còn nói cho anh ta biết, gần đây cô và một người đàn ông cùng nhau ra vào khu này!

Giờ phút này, thái độ của tiểu nha đầu hiển nhiên đã chạm vào dây thần kinh trong lòng anh ta, đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy cô rời đi, một cỗ tức giận bừng lên. anh ta nắm lấy cánh tay cô, cao giọng hỏi tại sao lại không liên quan đến anh ta.

Lúc này, suy nghĩ 'giải quyết hòa bình' đều không thành.

Mạc Du và Mạc Nhiên có nhãn lực của đứa trẻ, bọn chúng phát hiện, chị đối với chú này rất lạnh lùng, căn bản không muốn nhìn thấy chú ấy, mà cái chú xa lạ này lại nhíu mày giữ chặt tay chị, bọn chúng rất nhanh hiểu được, chú này không phải là bạn của chị.

Đối với kẻ 'Bại hoại' muốn bắt nạt chị, bọn tiểu tử đương nhiên không lưu tình.

"Chú là ai? Mau buông chị ra!"

"Buông chị ra! Nếu chú không buông ra, bọn cháu sẽ gọi người tới!"

Nhìn thấy hai tiểu đậu đinh một trái một phải kéo cánh tay anh ta, Lâm Tư nhíu mày.

"Buông tay." Thực ra, anh ta không thích đứa bé, nhất là hai đứa bé có quan hệ với Kỳ Diệu, "Hai đứa buông tay ra, nghe không hiểu sao?"

"Chú là người xấu, chú dựa vào cái gì bắt bọn cháu nghe lời chú chứ? Chú buông chị ra, buông ra!"

Lâm Tư không có tính nhẫn nại với hai đứa bé, thấy bọn chúng dùng sức đẩy anh ta, anh ta nắm lấy cánh tay nhỏ, giả bộ muốn kéo ra.

"anh đừng động vào đứa bé! Đừng động vào đứa bé!"

Thấy tình cảnh này, Kỳ Diệu lo lắng, hết lần này đến lần khác hai tiểu gia hỏa nghị lực kinh người, hai đứa bé chưa đến một mét mốt giữ chặt lấy tay Lâm Tư, thế nào cũng không chịu buông tay.

Nhưng mà, Lâm Tư là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi - - lão hổ không phát uy, hai đứa bé này còn xem anh ta là mèo bệnh sao?

Thấy Lâm Tư dùng lực đẩy hai đứa bé ra, dưới tình thế cấp bách Kỳ Diệu vội vàng thoát khỏi trói buộc của anh ta, quay lưng bảo vệ bọn tiểu tử. Vì vậy, Lâm Tư dùg sức lực chân đẩy một cái, làm cô ngã xuống đường.

"A - -" tiếng hô bật thốt ra, Kỳ Diệu che chở Mạc Du, Mạc Nhiên ngã nhào trên đất, chỉ cảm thấy cánh tay một trận đau nhức.

"Diệu Diệu!" Lâm Tư sợ chính mình kích động nên dùng sức quá mạnh, đang muốn duỗi tay đỡ, lại thấy hình ảnh cô gái vội vàng đỡ hai đứa bé.

"Mạc Du, Mạc Nhiên, hai em không sao chứ?"

Kỳ Diệu vô ý thức từ chối Lâm Tư duỗi tay đến, lòng như lửa đốt thăm dò thương thế của hai đứa bé. May mà bọn tiểu tử ngã trên người cô, có cô làm đệm thịt, bọn chúng không có bị thương. Xưa nay Mạc Du đau đều không kêu một tiếng, nhíu lông mày hướng cô lắc đầu.

"Chị..."

Ngược lại Mạc Nhiên nhịn không được đáng thương kêu một tiếng, đồng thời hướng Kỳ Diệu mân mê cái miệng nhỏ.

Kỳ Diệu bị dọa sợ.

"Ngã đau chỗ nào? Bị thương chỗ nào?" cô nhìn hai mắt tiểu tử đẫm lệ, hận không thể lập tức cởi quần áo cậu kiểm tra.

"không có ngã đau... Chỉ hơi đau..."

Trời ạ! nói chuyện trước sau mâu thuẫn! không phải là va chạm vào đầu chứ?

Mặt mày thất sắc, Kỳ Diệu trợn mắt, thấy Lâm Tư lần nữa duỗi tay đến trước mặt cô.

"Diệu Diệu!"

"anh tránh ra!!!"

Lo lắng và bảo vệ đứa bé trong nháy mắt hóa thành đầu sỏ gây ra nên giận chó đánh mèo, Kỳ Diệu từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên rống to với Lâm Tư.

Khuôn mặt người đàn ông ngơ ngẩn. anh ta không thể tin được, cô nương trách móc trước mặt này, chính là tiểu nha đầu trước đó còn ngoan ngoãn phục tùng, cười nói ríu rít.

"Mạc Nhiên đừng sợ! Chị dẫn em đi bệnh viện!" một lát sau, Kỳ Diệu thấy bản thân mình thất thố cũng tỉnh táo lại, không biết rơi nước mắt từ lúc nào, siết chặt tay hai tiểu gia hỏa.

"Diệu Diệu!" Thấy cô đau lòng đến rơi nước mắt, Lâm Tư cũng hồi phục lại tinh thần, tức giận một lần nữa, "Chỉ ngã có một cái, có thể dễ dàng bị thương chắc!"

Lời anh ta vừa nói ra lại lặp lại chiêu cũ, kéo lấy cánh tay Kỳ Diệu, không biết một màn này, vừa vặn rơi vào trong mắt người đàn ông khác.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net