Chương 60: Sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Kể từ khi "Tiểu trợ lý" đăng blog, sau đó mẹ hai đứa bé không còn đăng nữa.

Kỳ Diệu nghĩ thầm, chắc là đối phương cũng biết lời đồn của mình sụp đổ, cho nên không gây sóng gió nữa.

Đương nhiên, mọi việc đều có hai mặt của nó. Đối phương tạm thời câm miệng, có nhiều hiệu ứng tích cực, nhưng cũng làm cho cô cảm thấy đau đầu.

Lúc cô công khai Mạc Du và Mạc Nhiên, hai anh em vốn có thể an phận đến nhà trẻ trong một đêm liền nổi tiếng, bạn bè ào ào vây quanh bọn chúng hỏi cái này cái kia, giáo viên cũng nhịn không được chụp ảnh lưu lại. May mà Mạc Minh đã sớm có chuẩn bị, lúc trước nhập học đã kí kết hiệp nghị, tuyệt đối không thể quấy rầy hai đứa bé trong nhà trẻ. Vì vậy, cô giáo chỉ có thể cắn khăn tay, không cam tâm tình nguyện để điện thoại di động xuống.

Nhưng mà, trong nhà trẻ có thể khống chế được cục diện, nhưng bên ngoài không đảm bảo. Vì thế, Mạc Minh để chìa khóa xe vào trong lòng bàn tay Kỳ Diệu, hỏi cô có biết lái xe hay không.

Kỳ Diệu cầm lấy chìa khóa xe mới tinh, thầm nghĩ là không, anh cho em cái này cũng vô dụng.

Cũng may lúc ở trường cô cũng thử qua, mặc dù lâu rồi không lái, nhưng có thể dần dần làm quen mộtchút, lái xe trên đường chắc không có vấn đề gì.

"anh muốn em lái xe đưa đón Mạc Du, Mạc Nhiên à?"

Mạc Minh gật đầu, cảm thấy tiểu nha đầu và anh thật sự là thần giao cách cảm - - không cần anh mở miệng, cô đã hiểu được ý đồ của anh.

không thể không thừa nhận, loại cảm giác này, thật đúng là không tệ.

Vì vậy, ba ngày sau, Kỳ Diệu đeo kính đen, lái xe mới tinh có rèm che, đón hai tiểu gia hỏa từ nhà trẻ trở về.

Ngồi trong xe, Mạc Du và Mạc Nhiên cùng nhau nhìn chị Kỳ Diệu lái xe, nói ra tán thưởng trong lòng: "Chị, trước đây chúng em cảm thấy ba lái xe rất đẹp trai, bây giờ lại phát hiện, chị lái xe cũng rất xinh đẹp!"

Kỳ Diệu bị những lời bọn chúng nói chọc cười.

"Sau này hàng ngày chị sẽ lái xe đưa các em về nhà, các em có cao hứng không?"

"Cao hứng!"

Tiếng hoan hô cười nói bên tai, tiểu cô nương một giây trước còn cười nói, một lát sau liền thay đổi sắc mặt, lòng như lửa đốt đạp phanh xe.

Xe hơi kịp thời dừng lại không đụng vào người phía trước, Kỳ Diệu che giấu lo lắng, nghiêng đầu nhìn xem hai tiểu gia hỏa có bị đụng đau không. Thấy bọn chúng lắc đầu, cô mới vội vàng tháo dây an toàn, đẩy cửa bước xuống.

"cô không sao chứ?" cô vòng qua đầu xe, ngổi xổm xuống đỡ cô gái trẻ tuổi, nhìn sắc mặt yếu ớt của đối phương đứng lên, im lặng đối mặt với ánh mắt cô.

Trong lòng cô giật mình.

Ánh mắt này...

Đúng rồi, đôi mắt của cô gái này, giống hệt hai tiểu gia hỏa trên xe.

Kỳ Diệu nhớ tới, cô gái này đột nhiên từ trong góc khuất nhảy ra, cô có thể đoán được.

Ánh mắt cô nhìn đối phương thoáng chốc lạnh xuống.

"Vượt đèn đỏ, cô không muốn sống sao?"

Người phụ nữ không nhúc nhích nhìn cô.

Kỳ Diệu quan sát cô ta từ trên xuống dưới vài lần, tin rằng cô ta không có gì đáng lo ngại, liền quyết định rời đi. Đáng tiếc, cô vừa xoay người muốn đi, đối phương vội vàng nắm lấy tay cô.

không biết tại sao, Kỳ Diệu chắc chắn, người này không phải muốn lừa cô, mà vì hai đứa bé trong xe mà đến.

Nếu như cô ta thật sự là người kia, chính mình nên phủi sạch quan hệ với cô ta thì tốt hơn.

Suy nghĩ xong, Kỳ Diệu lạnh lùng gạt tay cô ta, nói: "Xe tôi không đụng vào cô, hơn nữa cô còn khôngtuân thủ luật giao thông, mời cô không cần quấn lấy tôi, tôi còn đang vội."

nói xong, cô nhấc chân trở về, ai ngờ mới bước được bước thứ hai, cô nghe thấy người phụ nữ sau lưng nóng lòng la lên: "Tôi không gặp được con trai!"

Kỳ Diệu bỗng dưng dừng lại bước chân, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

Muốn ám hiệu gì với cô sao - - như vậy, cô đương nhiên không thể dâng đến cửa.

Kỳ Diệu nghiêng đầu nhìn người phụ nữ một cái, vẫn lạnh nhạt như cũ: "không gặp được con trai, thìtìm cảnh sát đi, tìm tôi làm gì."

nói xong, cô không đợi phản ứng của người sau lưng, ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại. cô sợ đối phương làm ra hành động gì quá khích, cô còn đặc biệt khóa cửa xe lại, sau đó nhìn phía trước, đánh tay lái, dời đi.

Đáng ăn mừng là, người phụ nữ kia không có ngăn cản, thậm chí không la to, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn bọn họ nghênh ngang rời đi.

Thông qua gương nhìn người phụ nữ xa dần, Kỳ Diệu phát hiện cô ta vẫn đứng ngơ ngác giữa đường cái, đứng thẳng nhìn bọn họ.

cô nhịn không được nhíu mày.  

  Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cô sẽ tốt bụng kéo người ta lên lối đi bộ, nhưng đối phương có khả năng là mẹ hai đứa bé - - nói cách khác, người này ôm mục đích mới cố ý "Đụng vào" bọn họ, cô không thể không phòng bị.

"Chị, dì kia vì sao vẫn còn ở trên đường ạ? Dì ấy không sợ bị xe đụng sao ạ?"

Đúng lúc này, cô nghe được Mạc Nhiên nghi hoặc không hiểu hỏi cô. cô quay đầu đi, thấy hai đứa bé vẫn quay đầu lại nhìn người phụ nữ đứng giữa đường.

Kỳ Diệu khẩn trương.

"Đừng nhìn, tí nữa dì ấy sẽ đi lên lối đi bộ."

Đúng rồi, cho dù là dùng thủ đoạn này để trông thấy đứa bé, đối phương cũng không cần phải coi thường tính mạng mình chứ?

Dựa vào ý niệm này, Kỳ Diệu yên tâm, phóng xe đi.

Rất nhanh người phụ nữ biến mất trong kính chiếu hậu. Tiểu cô nương lo sợ bất an lái xe trở lại biệt thự, tâm sự nặng nề. Mãi cho đến buổi tối Mạc Minh trở về, cô đem mọi chuyện hôm nay gặp nói cho anh, mới miễn cưỡng giải đáp được khúc mắc.

"Mặc dù cô ta đùa bỡn tình cảm của anh họ, nhưng không đến mức độc ác thương tổn đứa bé, việc này em không cần quá lo lắng." Mạc Minh an ủi, nhìn cô như có điều gì suy nghĩ gật đầu, "Chắc là khôngđược rồi... Bảo hai đứa bé cứ ở nhà một thời gian, đỡ phải khi em đón bọn chúng bị cô ta quấy rầy."

"Việc này không tốt lắm? Đứa bé đi nhà trẻ rất vui vẻ, không nên bị ảnh hưởng vì chuyện này."

"Bọn chúng là đứa bé thông minh, bây giờ chương tiểu học lớp ba đều thành thạo, không đi học mười ngày nửa tháng cũng không sao. Vốn đi nhà trẻ học, để cho bọn chúng tiếp xúc với bạn bè cùng trang lứa, về phương diện khác, cũng có giáo viên và cô nuôi dạy trẻ chăm sóc bọn chúng. Bây giờ ở nhà với em..." nói đến đây, Mạc Minh dừng lại một chút, "sẽ vất vả cho em."

Tiểu nha đầu vội vàng lắc đầu: "Em không sao, có bọn chúng bồi em, em cũng không cô đơn. Em chỉ lo lắng bọn chúng..."

Mạc Minh duỗi tay ôm cô vào lòng, sờ mái tóc dài của cô, xoa đầu.

Có thể gặp được người thật lòng với hai đứa bé, anh thật sự là quá may mắn.

Nhưng mà, nói đi thì phải nói lại, nếu đối phương bắt nạt tới tận cửa, đã đến lúc anh nên ra sân, chủ động xuất kích.

Ý niệm thành hình, anh đăng nhập vào blog của mình, gửi tin nhắn riêng cho người phụ nữ kia.

Nhưng mà ai có thể ngờ, không đợi anh nhận được tin nhắn của đối phương, một cuộc điện thoại bất ngờ phá vỡ kế hoạch của anh.

Buổi tối hôm đó, Mạc Minh vẻ mặt nghiêm trọng gõ cửa phòng ngủ Kỳ Diệu.

Đây không phải là lần đầu tiên tiểu nha đầu mở cửa cho người đàn ông này vào phòng, chỉ là, thường ngày anh chủ động tìm tới tận cửa, trên mặt anh đều là vẻ mặt ái muội và sung sướng, nhưng ngày hôm nay...

"đã xảy ra chuyện gì sao?" Tiểu nha đầu nhạy cảm phát hiện được người đến khác thường, nhìn anh dè dặt hỏi thăm.

Mạc Minh đi vào bên trong, ngồi xuống giường cô, nghiêng thân thể, hai tay đan vào nhau.

Kỳ Diệu đóng cửa phòng, đi đến ngồi cạnh anh.

Tuy tư thế của anh nhìn rất soái, nhưng anh cô vẫn không đành lòng nhìn anh có bộ dáng tâm sự nặng nề.

"Làm sao vậy?" cô lại hỏi.

"Ngoại trừ việc mẹ ruột Mạc Du, Mạc Nhiên, có một chuyện nữa anh không nói với em." Người đàn ông đột nhiên nói một câu, làm cô vô ý thức nuốt nước miếng.

"Việc gì ạ?" Hình như rất nghiêm trọng...

"Về bối cảnh gia đình anh." Mạc Minh nghiêng đầu, nhìn chăm chú đôi mắt cô.

Kỳ Diệu chớp mắt nín thở tập trung suy nghĩ.

Bối cảnh gia đình?

Trong lúc nhất thời cô không chắc, bối cảnh gia đình Mạc Minh có gì mà anh còn đặc biệt chọn lúc này đến dặn dò cô.

Có lẽ nhìn ra được cô nghi ngờ không hiểu, người đàn ông như có như không thở dài, không thừa nước đục thả câu.

"Vừa rồi lão gia tử... Chính là ông nội anh gọi điện thoại tới, ông biết rõ chuyện phát sinh trên mạng, bảo anh ngày mai mang Mạc Du, Mạc Nhiên... Và em, về nhà một chuyến."

Lời vừa nói ra, trong đầu Kỳ Diệu có hai nghi vấn lớn.

Mang Mạc Du và Mạc Nhiên còn có thể hiểu được. Nhưng mà, vì sao cô là người ngoài không có danh tiếng gì cũng cùng đến chứ? không lẽ... Danh hiệu tiểu trợ lý của cô, đã kinh động đến ông nội Mạc Minh? Còn có... Còn có cái gì "Lão gia tử", nghe rất cao lớn đó! không lẽ...

Đột nhiên có một loại khả năng hù chết cô, tiểu nha đầu không tự chủ được trợn to mắt.

"Nhà họ Mạc rất có tiền. Ừ... không phải bình thường. Sở dĩ trước đây anh không có nói cho em biết, vì sợ gia tăng gánh nặng trong lòng em."

Quả thật, giá trị bản thân con người anh, cũng đã làm tiểu nha đầu rối rắm mấy ngày, nếu thanh danh ở bên ngoài, tài lực hùng hậu của nhà họ Mạc... anh sợ tiểu nha đầu run sợ, lâm trận bỏ chạy.

"Cho nên... Cho nên, anh không chỉ là đại minh tinh, còn là siêu cấp phú nhị đại sao? A không... Phú ba đời chứ?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net