Chap 4: Biến Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng có gì ầm ĩ, chẳng có gây gổ, ghen tuông, đánh đấm hay một lời cãi cọ. Anh ôm xốc nhóc Bin lên vai và bước nhanh khỏi cầu thang, ra khỏi căn hộ và đóng rầm cửa. Bên ngoài trời vẫn mưa như muốn trút hết nước xuống nhấn chìm cả thành phố trong đêm nay. Cô cúi gầm mặt và ngồi sụp xuống sàn nhà, trên người không một mảnh vải. Người còn lại lặng lẽ mặc quần áo vào và kéo cô đứng dậy, khoác chiếc sơ-mi lên người cho cô và nói khẽ với cô rằng "Anh về đây!"

Cánh cửa lại một lần nữa đóng rầm.

Cô bật khóc giữa đêm, trơ trội, nửa rên rỉ nửa gào thét. Điều gì đã khiến người ta trở nên tội lỗi và đau đớn thế này? Vì cái gì nhỉ?

Anh lái xe như điên trên đại lộ như muốn té toạt mặt đường và xé toạt những giọt mưa nặng nề đang xối xả từ trên trút xuống, ngồi kế bên là nhóc Bin bé nhỏ đang run rẩy vì sợ tốc độ lao vun vút của ba nó, điều đáng sợ mà chưa bao giờ nó thấy ở ba nó lúc này. Sự giận dữ và đau đớn tột cùng. Khi ba nó dừng xe ở một đoạn đường nào đó thì trời đã hết mưa, cuối lằn chân trời đã ửng tím. Nhóc Bin và ba nó đã quá mệt mỏi. Nó ngồi trong lòng ba nó và ngủ yên trên xe như thế... rất lâu, rất lâu..
—————————
Những ngày tiếp đó. Mọi thứ bình thường đến khó chịu. Chẳng ai nói với ai trong bữa ăn tối gượng gạo nhanh chóng rồi về phòng đóng rầm cánh cửa. Cô thường ở lì trên công ty đến tận khuya rồi về để tránh gặp mặt anh trong những bữa ăn. Cô sợ sự im lặng đó đến ám ảnh. Anh chẳng còn tha thiết ngủ ở căn phòng đó nữa, anh ghê tởm nó và chẳng bao giờ bước chân lên đó, Anh nhờ dì Ba dọn hết tất cả đồ đạc của anh xuống phòng của nhóc Bin và luôn cố gắng tranh thủ đi làm về sớm, đón nó ở trường mầm non, đưa nó đi ăn, mua sách đọc cho nó nghe và ôm nó ngủ mỗi buổi tối.

Còn cô thì vẫn thường âm thầm hỏi dì Ba xem họ đã sinh hoạt như thế nào, anh về lúc mấy giờ, đã ăn uống gì chưa và thường nhìn anh cùng nhóc Biu ngủ qua khe cửa ở phòng nó, đôi khoe mi rưng rưng nước mắt và quay về phòng ngồi một mình trên chiếc giường rộng thênh thang nhìn những vệt sáng từ chiếc cửa sổ hắt vào... chẳng hình thù, chẳng thể gọi tên.

Ngày 24 tháng 8 năm...

Cô đang ở công ty và viết dang dở phần kết của đoạn kịch bản cô đang theo đuổi thì chợt tiếng chuông điện thoại ngân dài. Cô uể oải đứng dậy, liếc nhìn chiếc hộp quà cô đã gói từ hôm qua cho nhóc Biu và chốc nữa về nhà cô sẽ tặng cho nó, dù cô đoán, có lẽ thằng nhóc nhận nhưng sẽ không tíu tít như những lần sinh nhật trước nữa. Cô đứng dậy, tay phải nhấc điện thoại và đưa ống nghe lên tai, tay trái khẽ kéo chiếc rèm cửa và bất ngờ khi thấy bên ngoài trời đang mưa. Những giọt nước chảy dài trên mặt kính thành những đường ngoằn ngèo khó hỉu.

– "Alo?"

– "Xin cho hỏi đây có phải là cô Tuệ Linh không ?"

– "Vâng, tôi là Tuệ Linh!"

- Chúng tôi là người của đội cứu hộ, và rất tiếc phải thông báo với cô rằng... Chúng tôi tìm thấy chiếc xe mang biển số GH687543 do chồng cô đứng tên và một số giấy tờ còn xót trong hộp xe.. Do đường trơn nên chiếc xe đã lao xuống biển và chúng tôi chưa tìm thấy xác.. Xin chia buồn với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net