112. NGOẠI TRUYỆN: SINH CON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày tham gia lễ trao giải, Tô San cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào khác. Mỗi ngày không ăn thì ngủ, ngay cả cuộc họp báo bộ phim dân quốc 'Lạc đường' của đạo diễn Lê cũng không đi. Vất vả mới ló mặt đi ra ngoài được vài vòng thì lại bị paparazzi chụp được. Điều này đã hoàn toàn chứng thực tin đồn cô đang mang thai.

Sau khi đạt được giải thưởng, có rất nhiều cơ hội tìm đến với cô, nhưng Tô San lại không thể tiếp nhận bất kỳ lịch trình nào. Ngay cả đến khi Lý Hách kết hôn, Tạ Duyên cũng không cho cô đi, Tô San còn chưa được nhìn thấy mặt cô dâu một lần nào.

"Em chỉ là đang mang thai mà thôi, đâu phải là bị bệnh nan y nằm liệt giường gì đâu. Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi sao lại không được?"

Cô ngồi tựa lưng vào ghế sô pha vừa lật lật quyển tạp chí tạp chí vừa rầu rĩ than vãn.

Tạ Duyên vừa mới thay đồ tươm tất xong, đi từ trên lầu xuống, nghe cô nói vậy thì đi qua lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người cô, nhẹ giọng nói:

"Ở đó đông người quá, không cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Tô San liếc hắn một cái, trong lòng vẫn không vui tiếp tục nhìn vào quyển tạp chí.

"Anh lúc nào cũng chỉ nói ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, em đi ra mua chai nước cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Cẩn tắc vô áy náy, nếu em chán quá thì anh cũng ở nhà luôn, không đi nữa."

Tạ Duyên nghiêm túc nói.

Tô San: "......."

Có một người bạn như vậy, Lý Hách thật là đáng thương!

Tô San quay đầu sang nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng:

"Đi đi, đi đi, nhớ về sớm một chút, đừng quên chụp lại một tấm hình của cô dâu cho em xem."

Nghe vậy, Tạ Duyên lại hơi nhướng mày lên, ghé đầu lại gần cô, thấp giọng nói:

"Điện thoại của anh không thể lưu hình của người phụ nữ khác."

Tô San: "......."

Cô cảm thấy hiện giờ da mặt mình đã dày lắm rồi, nhưng Tô San vẫn không kiềm chế được mà đỏ mặt, đẩy hắn ra.

"Em phải nói cho mẹ biết, ngay cả hình của mẹ mà anh cũng không lưu!"

"Nói cho mẹ cái gì cơ?"

Mẹ Tạ đột nhiên lên tiếng, trên tay còn bưng một chén canh gà thuốc bắc từ trong bếp đi ra. Nhìn thấy hai người vẫn còn đang bịn rịn, anh anh em em, không thể không trừng mắt liếc Tạ Duyên một cái.

"Con muốn đi thì đi nhanh đi, cứ quấn lấy Tô San làm cái gì!"

Mẹ Tạ nói xong, lại cười tủm tỉm đưa bát canh nóng hổi tới trước mặt Tô San.

"Tới đây, tới đây, nhân lúc còn nóng con mau uống đi, lần này mẹ cho một ít đường nữa nên không đắng lắm đâu."

Vừa ngửi thấy mùi canh gà, ánh mắt Tô San lập tức hiện lên vẻ sợ hãi. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Tạ Duyên lúc còn nhỏ ăn thịt nhiều quá nên trưởng thành không muốn ăn thịt. Đời này cô hoàn toàn không muốn uống thêm một bát canh gà nào nữa!

"Cảm ơn mẹ, con sẽ uống ngay."

Tô San cười cười, cố gắng ép bản thân mình bưng chén canh gà lên. Ngay tại khoảnh khắc mẹ Tạ xoay người rời đi, Tô San lập tức gắp một miếng thịt gà thật to ở trong chén nhét vào miệng của Tạ Duyên, còn làm bộ làm tịch lớn tiếng thúc giục.

"Anh mau đi đi a, em còn phải húp canh."

Tạ Duyên cũng cảm thấy gần đây mình béo hơn trước rồi. Hiện giờ ngay cả hắn nhìn thấy canh gà cũng cảm thấy sởn cả gai ốc.

Uống một ngụm nước, Tạ Duyên xoa xoa đầu Tô San. Nhìn thấy vẻ mặt của cô húp canh gà mà giống như đang uống thuốc độc, chỉ cảm thấy rất buồn cười, cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc áo khoác lên đi ra phía cửa.

Nhìn chén canh gà nóng hổi, Tô San chỉ có thể hít một hơi thật sâu, sau đó dùng tâm trạng dù chết cũng không lùi bước, nín thở bưng chén lên uống. Chẳng qua vừa mới uống được một nửa chén cô liền đặt chén canh sang một bên, cau mày rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, cảm thấy hơi khó chịu, ôm bụng tựa lưng vào ghế sô pha.

"Anh đi đây."

Tạ Duyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô San một cái, sau đó kéo mở cửa chuẩn bị đi ra.

Tô San ôm bụng, cảm thấy khó chịu, nhìn về phía Tạ Duyên gọi:

"Tạ Duyên...."

Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Tạ Duyên vẫn nghe được, lập tức quay người lại đi vào trong. Tới gần sô pha, thấy vẻ mặt khó chịu của cô, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.

"Sao vậy?"

"Em.... em đau bụng quá."

Trên trán Tô San đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Chỉ trong giây lát, Tạ Duyên không suy nghĩ nhiều lập tức cầm điện thoại lên gọi tới bệnh viên, nói bọn họ chuẩn bị sẵn sàng trước.

Mẹ Tạ từ phòng bếp đi ra thấy Tạ Duyên vẫn chưa đi, lại không nhịn được bắt đầu quở trách:

"Sao giờ này con vẫn còn ở đây?"

Tô San túm chặt lấy tay áo của Tạ Duyên, quay đầu, khó nhọc nói với mẹ Tạ:

"Mẹ... con đau bụng quá...."

Cô vừa dứt lời, sắc mặt mẹ Tạ lập tức biến đổi, nhanh chóng cởi tạp dề trên người ra, đi qua bên này.

"Không phải là còn mấy ngày nữa mới tời ngày dự sinh sao? Mau! Đi bệnh viện thôi!"

Chuẩn bị một ít đồ đạc cần thiết, Tạ Duyên lập tức đi lấy một chiếc áo khoác mặc vào cho Tô San, sau đó bế cô nhanh chóng đi ra khỏi nhà.

Ngồi trên xe, bụng Tô San vẫn đau từng cơn, từng cơn không dứt. Cô cũng không biết mình có phải sắp sinh hay không, nhưng cảm giác lúc đau lúc không như thế này thật là khó chịu.

Vào đến bệnh viện, nhìn thấy đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật sáng lên, Tạ Duyên đứng ở hành lang sốt ruột đi tới đi lui. Nếu mắt hắn mà có tia laze chắc chắn đã xuyên thủng mấy lớp cửa phòng rồi.

Ba mẹ của Tô San cũng vội vã tới đây. Mẹ Tô và mẹ Tạ lại ngồi nói về kinh nghiệm sinh con của mình. Tạ Duyên vừa nghe thấy hai người nói rằng sinh con có thể kéo dài cả một ngày một đêm thì trong lòng vô cùng lo lắng. Sinh con mà lâu như vậy thì làm gì còn tí sức lực nào nữa?

Cho đến khi Lý Hách gọi điện thoại tới, Tạ Duyên mới nhớ tới hôm nay là ngày cử hành hôn lễ của anh ta. Có điều chắc chắn hiện giờ Tạ Duyên không thể đi được. Lý Hách cũng không ngờ lại có chuyện trùng hợp thế này, chỉ nói lát nữa khi kết thúc hôn lễ bọn họ sẽ tới thăm em bé.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng. Nhìn thấy Tạ Duyên cứ đi qua đi lại, Tạ Thuyên cũng không nhịn được, lên tiếng nói hắn đừng có đi nữa, hiện giờ y học rất phát triển, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.

Mặc dù nói thì như thế, nhưng Tạ Duyên vẫn vô cùng lo lắng. Hạ Hoa cũng vừa tới nơi, đưa theo cả mấy vệ sĩ nữa, tránh việc phóng viên nghe phong phanh ở đâu lại tới đây chụp lén.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sau khi đèn phòng phẫu thuật tắt, Tạ Duyên ngay lập tức đứng dậy. Hắn còn nhớ mình đã từng đóng một bộ phim, hắn đóng vai bác sĩ, sau khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, hắn nói cho người nhà bệnh nhân rằng, mình đã cố gắng hết sức. Lần đầu tiên Tạ Duyên có cảm giác sợ hãi như bây giờ. Có điều khi bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống, tươi cười thông báo:

"Chúc mừng, mẹ con đều bình an, là một bé trai."

Mọi người nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm. Tạ Duyên thì còn hơn cả như thế nữa, cảm giác cả người cũng sống lại.

"Cảm ơn bác sĩ, anh đã vất vả rồi!"

Ba Tô lập tức tiến tới, bắt tay bác sĩ, khuôn mặt đều tràn đầy vẻ cảm kích.

"Đây là trách nhiệm của tôi, bây giờ mọi người có thể đi xem em bé trước, còn sản phụ hiện giờ còn cần được nghỉ ngơi."

Bác sĩ nói xong thì đi khỏi.

...

Vào lúc Tô San tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người mình mệt mỏi rã rời, quẩn quanh mũi đều là mùi thuốc sát trùng. Nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời cũng đang gần rạng sáng, một hình bóng quen thuộc đang ngồi cạnh giường đọc sách hướng dẫn những điều chú ý trong thời gian ở cữ.

"Tạ Duyên..."

Giọng khàn khàn yếu ớt của cô vang lên. Sau khi nghe thấy, Tạ Duyên lập tức ngẩng đầu, thấy cô tỉnh dậy lập tức đi rót cho cô một ly nước ấm.

Sau khi uống nước xong, cổ họng cũng dễ chịu hơn, Tô San lại nhìn hắn hỏi:

"Con đâu?"

Cô quá mệt mỏi, sinh xong lập tức ngủ thiếp đi nên hoàn toàn chưa nhìn thấy đứa bé.

"Em chờ một chút."

Tạ Duyên khẽ vuốt má cô, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau đó rất nhanh có một hộ sĩ ôm đứa bé đi tới, Tô San đang định ngồi dậy thì Tạ Duyên ngăn lại, sau đó điều chỉnh cho đầu giường nâng cao lên.

Mặt đứa bé vẫn còn đỏ hỏn, Tô San thật cẩn thận bế vào lòng, nhìn thấy thằng bé ngoan ngoãn nằm trên tay mình, đột nhiên cảm thấy muốn khóc, hóa ra đây chính là cảm giác được làm mẹ sao?

"Trong thời gian ở cữ không được khóc, nếu không mắt sẽ bị tổn thương."

Tạ Duyên lấy một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô.

Hộ sĩ đứng bên cạnh chưa kịp phòng bị lập tức bị một màn ân ái của hai người đả kích, chỉ có thể nhanh chóng dặn dò vài câu rồi đi khỏi.

Tô San ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Anh còn đọc cả sách hướng dẫn lúc ở cữ nữa!"

Hai người nhìn nhau một lúc, sau đó Tạ Duyên khom người nhìn chằm chằm tiểu bảo bối trong lòng của cô, nghiêm túc nói:

"Vì sao anh lại không thể đọc?"

Nói xong, lại giơ ngón tay ra, khẽ chọc vào má của thằng bé.

"Vẫn hơi xấu, anh biết ngay là không thể đẹp trai bằng anh mà."

Tô San: "......"

"Khi sinh ra ai mà không nhăn nhúm chứ? Anh cho rằng mình thì đẹp được bao nhiêu? Anh nhìn lại xem anh đã đen thành cái giống gì rồi, em còn đang sợ là anh sẽ làm hỏng gen của con đấy!"

Tô San mang theo vẻ mặt ghét bỏ nhìn làn da của hắn.

Nghe cô nói vậy, người nào đó lập tức bất mãn thở dốc, Tô San vậy mà lại dám ghét bỏ hắn! Quả nhiên cô ấy thích mấy tên thư sinh trắng trẻo mà!

"Không sao, chỉ cần gen của em tốt là được rồi."

Tạ Duyên cười cười ra vẻ không sao cả.

Tô San bĩu môi một cái, không nói gì nữa, tiếp tục nhìn ngắm tiểu bảo bối nằm trong lòng.

Hôn lễ của Lý Hách kết thúc vào khoảng tám giờ tối hôm qua. Hiện giờ mới đang rạng sáng, Tạ Duyên lại đăng một dòng trạng thái lên Weibo, ảnh chụp kèm theo là một tấm hình một bàn tay to nắm lấy một bàn chân nhỏ nhắn đỏ hỏn.

#Weibo Tạ Duyên: @Tô San Cô ấy nói tôi làm hỏng gen của con [hình ảnh]

Không dưng tự nhiên lại bị đoạt mất nổi bật, Lý Hách cũng hoàn toàn không biết phải nói gì nữa, lập tức bình luận ở dưới một câu:

"Rốt cuộc cũng có người nói ra sự thật *mặt mỉm cười*"

Thế là một người mới làm chú rể cùng với một người mới được làm ba bắt đầu đi trên con đường chém chém giết giết nhau ở trên mạng xã hội.

Nhìn thấy tin tức trang đầu đăng lên, Tô San cũng không nhịn được mà mắng Tạ Duyên thật là thiếu đạo đức. Để đến ngày hôm sau rồi đăng lên không được sao, cứ nhất định phải đoạt mất sự nổi bật của người ta.

---TOÀN VĂN HOÀN---







.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net