~ Chương 31 ~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phải của Đông Hải, giơ lên cao một chút để nhìn rõ phần ống tay áo đã bị mực làm lấm lem kia. Thật là, cứ luôn khiến người ta muốn yêu thương cùng cưng chiều.

- Ta dạy ngươi viết chữ.

Hách Tể tuyên bố, sau đó không đợi cậu đồng ý đã đi vòng ra sau lưng cậu, ấn cậu ngồi xuống ghế, chồm người tới phía trước cầm lấy cọ nhúng vào nghiên mực.

Động tác này, tư thế này, khiến cho lưng cậu dán chặt vào ngực hắn, gương mặt Hách Tể anh tuấn tiêu sái kề sát bên tai, cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được xúc cảm mãnh liệt khi một bên má của hai người khẽ chạm vào nhau.

Hách Tể nhúng cọ xong thì nghiêng đầu nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại hắn vô cùng thâm tình. Ánh mắt dịu dàng, hành động chiếm hữu, hơi thở hòa quyện, tim chung một nhịp. Cứ mỗi lần ở gần Đông Hải, hắn đều sẽ không thể tự chủ được mà tiến đến gần hơn. Giống như bây giờ, nếu không nhanh chóng dứt ra, Hách Tể sợ mình sẽ lại cưỡng hôn người kia mất.

Cho nên hắn đành là người chủ động rút lui, đem cây cọ nhét vào tay Đông Hải, kế tiếp gói gọn tay cậu trong tay mình, bắt đầu viết chữ.

Đông Hải dời tầm mắt về phía bàn tay của hai người, Hách Tể siết chặt tay cậu, theo từng động tác tao nhã, cổ tay uyển chuyển dạy cậu viết chữ. Từng nét viết xuống đẹp đẽ ngay ngắn, vô số nét thanh nét đậm nhanh chóng hiện lên.

Đông Hải mải mê nhìn cổ tay của người kia, hoàn toàn không để ý Hách Tể đang viết gì trên giấy. Mãi cho đến khi hắn dừng lại, cậu vẫn chưa hoàn hồn, trong khi Hách Tể thì vẫn nắm chặt tay cậu, không hề buông lỏng.

Hắn cúi sát mặt xuống, dùng một hơi thổi lên mặt giấy trắng tinh vừa viết bốn chữ to bự: "Hách Tể Đông Hải"

Đây là lần thứ hai Đông Hải nhìn thấy tên mình được viết bởi bàn tay của người kia, đúng là đẹp đến mức không thể ngờ. So với chữ mà cậu viết chỉ có thể gọi là trái ngược hoàn toàn.

Đông Hải mải miết nhìn mảnh giấy, trong lòng đột nhiên có thứ gì đó nhen nhóm lạ thường. Cậu còn nhớ vào bốn ngày cuối cùng bọn họ ở bên nhau, Hách Tể từng ôm cậu nói

- Ta muốn sau này tên của ta và em được danh chính ngôn thuận viết trên cùng một trang giấy.

Ban đầu Đông Hải nghe không hiểu những lời này, cậu nghĩ chỉ là viết tên trên giấy mà thôi, có gì đâu cần phải danh chính ngôn thuận?

Nhưng sau đó vào một lần vô tình lục tìm trong lịch sử điện thoại di động của Hách Tể, thấy đường dẫn tập cuối bộ phim "Tình nhân của chúng sinh", mà theo như Đông Hải nhớ không nhầm, tập cuối nhân vật chính sẽ kết hôn với người con gái mà anh yêu nhất, cùng nhau được viết tên trên một tấm thiệp hồng.

Bây giờ Hách Tể nói vậy... Lẽ nào đang hi vọng một ngày nào đó cũng có thể kết hôn với cậu, cùng cậu trở thành vợ chồng hợp pháp hay sao?

Thế nhưng xã hội hiện đại sẽ cho phép bọn họ làm như vậy? Chưa kể tới pháp luật có thông qua hay không, từ việc phải hứng chịu thị phi và ánh mắt của người ngoài đã là một vấn đề khó.

Đông Hải biết Hách Tể không biết những thứ này, vì hắn là Hoàng Đế. Ở thế giới của hắn, lời hắn nói chính là lớn nhất. Hắn muốn yêu nam nhân, còn ai có thể ngăn cản sao? Hắn muốn lập nam nhân làm Hoàng Hậu, ai sẽ có ý kiến?

Quân thần không đồng ý thì sao? Triều đình nổi loạn thì thế nào? Tất cả dù sao cũng chỉ là giả, chỉ có hắn là thật, hơn nữa Hách Tể vừa trở về đã vạch trần muôn vàn sự thật đáng sợ, lập công cho Hàn Tích, hiện tại là người thừa kế duy nhất của mười đời nhà Lý, bọn họ có thể chống đối hắn sao?

Cho nên Đông Hải lại nhớ về một câu mà Hách Tể từng nói. Hắn nói nếu một ngày có thể quay về làm Đế Vương, hắn muốn lập cậu làm nam Hoàng Hậu của hắn.

Đông Hải tự mình trầm mê trong kí ức xa xăm, mà những kí ức này chính là thứ quý báu nhất Hách Tể đã đánh mất. Hắn mãi mãi sẽ không thể biết được bọn họ đã từng trải qua những chuyện gì, đã cùng nhau vui vẻ ra sao. Hắn chỉ đơn giản là... quên sạch.

Hách Tể không thích Đông Hải trầm lặng, bởi vì mỗi lần như thế nghĩa là cậu đang nghĩ về điều gì đó hắn không thể hiểu càng không biết được. Nhất định phải kiên nhẫn, chờ hắn đăng cơ, tới đó kết quả điều tra cũng sẽ có, danh tính của Đông Hải sẽ bại lộ mà thôi.

Hách Tể rút cây cọ trong tay Đông Hải ra, đặt lên nghiên mực, lúc này mới phát hiện dưới đáy nghiên dường như vương chút tàn tro, hơn nữa còn có một mảnh giấy trắng nhỏ chìa ra ngoài. Hắn rất thông minh nhớ đến mùi hương ban nãy, lại nhìn mảnh giấy kia, phần nào đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Hách Tể thu người lại đứng thẳng, đi vòng qua một bên, quan sát nét mặt của Đông Hải vẫn mải mê ngồi đó nhìn vào bốn chữ kia, như thể thứ hắn vừa viết là một điều gì đó rất đáng sợ hoặc kì lạ.

Trong đầu lại dội đến một trận đau nhói, Hách Tể thấy mình từng viết chữ, nhưng hắn không cầm cọ, mà cầm vật giống như trâm cài tóc, ngắn và nhỏ, viết lên mảnh giấy trắng.

Một bên đầu trở nên đau nhức, không thể để Đông Hải phát hiện, Hách Tể gắng gượng đứng đó, cố gắng chống chọi lại cơn đau kia. Hắn biết ẩn sau cơn đau này chính là tất cả sự thật, hắn quyết tâm sẽ tìm ra, cho dù có đau đớn thế nào đi chăng nữa.

Hách Tể cắn chặt khớp hàm, muốn ngăn cơn đau đang không ngừng vây bủa từng dây thần kinh, nhưng những kí ức kia lại làm hắn đắm chìm đến quên lãng.

Hắn lại thấy nam nhân tóc ngắn đó, có gương mặt trùng khớp với Đông Hải đang ngồi ở đây. Hắn thấy người nọ cầm một mảnh giấy trắng hắn đưa cho, ánh mắt thỏa mãn và mãn nguyện nhìn hàng chữ cuối: "Người thân: Lý Đông Hải".

- Lý Đông Hải?

Hách Tể trong vô thức buộc miệng nói ra, làm cho Đông Hải lập tức giật mình. Cậu chưa từng nói cho Hách Tể biết họ của cậu, vì cậu sợ hắn sau khi nghe thấy cậu mang họ Lý sẽ giống như ngày đầu tiên xuyên không đến thế giới hiện thực, cho rằng cậu là thân thích của phụ thân hắn, là gian tế của Lý Tại Thiên.

Nhưng mà hiện tại Hách Tể đột nhiên gọi tên cậu, còn gọi đích danh như vậy, lẽ nào hắn đã nhớ ra được chuyện gì rồi sao?

Đông Hải hốt hoảng nhìn thái dương Hách Tể lấm tấm mồ hôi, vì ban nãy quá chuyên tâm nhìn chữ nên không phát hiện người kia bất thường. Hách Tể đưa hai tay ôm chặt lấy đầu, bên trong không còn là những ảo giác hình ảnh nữa, mà bắt đầu rộn lên những âm thanh không rõ đầu đuôi:

"Lý Đông Hải, ta yêu em."

"Đông Hải, chỉ có em mới là thật trong cuộc đời này của Hách Tể ta."

"Đông Hải... Đông Hải..."

Đông Hải sợ hãi nhìn hắn "hóa điên", cả người Hách Tể trượt xuống nền đất, hai tay ôm đầu như người mất trí đang bị khủng hoảng tinh thần.

Cậu chạy tới nắm tay Hách Tể, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn như thế. Đông Hải muốn gỡ tay hắn ra, muốn khiến hắn nhìn cậu, nhưng Hách Tể quá mạnh, hay cơn đau đầu của hắn quá mạnh đến mức khiến hắn không còn tỉnh táo để biết được những chuyện gì đang xảy ra.

- Anh làm sao vậy?

Đầu của hắn đau quá, có thứ gì đó trong não bộ như muốn chui ra, bởi vì đã bị kiềm nén quá lâu mà đột nhiên bộc phát. Hách Tể ôm đầu rống lớn, xung quanh bán kính năm mét ở thư phòng Đông Hải trong Tiên Tịch Các lại chẳng hề có ai. Buổi đêm tất cả mọi người đều trở về phòng ngủ, Đông Hải không quen có người canh gác bên ngoài khi cậu đang say giấc nên ra lệnh cho tất cả người hầu lui đi, vì thế lúc này muốn tìm người cũng không có.

Đông Hải lo lắng nhìn Hách Tể chật vật trước cơn đau, không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại như vậy. Cậu sợ hãi nhào tới, khiến Hách Tể không phòng bị ngã ra sau, cả người đập xuống nền đất đau điếng, nhưng cơn đau này đúng là làm phân tán không ít cơn đau đầu của hắn.

Đông Hải ngồi trên người Hách Tể, đưa tay giữ lấy gương mặt của đối phương, xót xa nhìn hàng chân mày của hắn đang nhíu chặt.

- Lý Hách Tể! Anh rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra? Anh mau nói cho tôi biết, anh không khỏe ở chỗ nào?

Hách Tể nghe thấy tiếng cậu, giọng nói này, trùng khớp với giọng nói trong ảo giác của hắn. Lẽ nào hắn vì quá yêu cậu nên mới sinh ra ảo tưởng đáng sợ này, mới tưởng rằng mình cùng đối phương đã quen biết từ lâu?

Nhưng làm sao có thể là giả chứ? Những kí ức đó quen thuộc và chân thực như vậy, mỗi lần hắn ở cạnh cậu, đều cảm thấy vô cùng thân quen. Làm sao có thể là giả?

Hắn đưa mắt nhìn người phía trên, đầu cậu cúi xuống, mái tóc dài rũ xõa, tay cậu áp sát hai bên má hắn, đáy mắt cậu chứa đầy lo lắng, hốt hoảng và sợ hãi. Đông Hải đang lo cho hắn sao? Quan tâm hắn? Nếu như mỗi lần trở nên đau đớn đều có thể được cậu lo lắng như vậy, Hách Tể cam nguyện đau đớn nhiều hơn một chút.

Hách Tể đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên má mình, nhìn thấy rất rõ ràng dưới ánh nến trong phòng đôi mắt cậu bắt đầu dao động. Từng dòng xoáy kì lạ không ngừng kéo đến và quay tròn như vũ bão khi hắn nói

- Ta và ngươi... đã gặp nhau trước đây rồi đúng không?

~ Hết Chương 31 ~

~ TBC ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net