Part 21a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 21(a)

Đá Nặng Ngàn Cân


Âu Dương Phong chỉ thấy trên người nóng ran, ván thuyền dưới chân chấn động rất mạnh, biết chiếc thuyền vỡ này trong chớp mắt sẽ chìm xuống biển, nhưng Hồng Thất công vẫn đánh ráo riết không hề ngơi tay, nếu không thi triển tuyệt chiêu ra sát thủ chỉ e hôm nay khó mà sống sót, ngọn xà trượng trên tay trái chợt rút về, tay phải quét mạnh ra. Hồng Thất công trúc bổng đập lên xà trượng, tay trái vung ra gạt tay y, chợt thấy cánh tay Âu Dương Phong theo thế cong lại, cử quyền mau như chớp đánh vào huyệt Thái dương của mình.

Bộ Linh xà quyền pháp này là Âu Dương Phong tiềm tâm khổ luyện mà thành, vốn định chờ đến lúc tỷ võ lần thứ hai ở Hoa sơn sẽ một phen đem ra áp đảo những người còn lại, nên lúc giao đấu hàng ngàn chiêu với Hồng Thất công trên đảo Đào Hoa thủy chung vẫn không dùng tới bộ quyền pháp uốn lượn theo thân hình loài rắn này. Thân rắn tuy có xương nhưng cũng như không xương, có thể quăng khắp bốn phương tám hướng tùy ý, vì vậy yếu chỉ của pho quyền pháp này là ở chỗ cánh tay tựa hồ có thể cong được ở những chỗ không cong được, địch nhân chỉ cho rằng đưa tay gạt đỡ là xong, nào ngờ càng vào gần thì đột nhiên sẽ có một quyền từ phương vị không ngờ đánh tới. Muốn cánh tay có thể mềm mại uốn khúc tùy ý thì không thể, nhưng phương vị phát quyền thì không dễ nghĩ ra, trong con mắt địch nhân thì cánh tay của mình quả thật linh động như con rắn.

Thật ra chiêu quyền mà Âu Dương Phong phát ra lúc khẩn cấp quan đầu ấy Hồng Thất công vốn khó đón đỡ cho dù không đến nỗi bị thương cũng phải luống cuống, nào ngờ lúc Âu Dương Khắc giao thủ với Quách Tĩnh ở huyện Bảo ứng đã dùng qua, tuy giành được phần thắng nhưng đã bị Hồng Thất công nhìn ra chỗ quan yếu bên trong. Hôm ấy y không dự bữa tiệc của Lê Sinh và quần cái mời mọc, chính là đang vất vả suy nghĩ cách phá giải, Bây giờ thấy Âu Dương Phong rốt lại đã sử dụng, trong lòng mừng thầm, ngoặc cổ tay vươn ngón ra, mau lẹ dùng Cầm nã thủ chụp vào tay quyền của y, chiêu ấy vừa khớp về vị trí, vừa mau vừa chuẩn, đúng là cách thức xảo diệu để khắc chế Linh xà quyền pháp. Xem ra tựa hồ rất khéo léo, nhưng thật ra Hồng Thất công đã suy nghĩ qua mấy ngày đêm, sau đó không những luyện tập thành thục, dùng để ứng phó với Linh xà quyền pháp vốn chưa đủ, nhưng có công hiệu kỳ binh đột nhiên đánh tớii, tấn công vào chỗ bất ngờ.

Âu Dương Phong vốn cho rằng đối phương sau lúc cả kinh ắt sẽ tay chân luống cuống, có thể thừa cơ ra sát thủ không ngờ kẻ giật nảy mình lại chính là mình, bất giác lùi lại vài bước, đột nhiên trên không có một đám mây lửa sa xuống, lập tức trùm lên toàn thân y.

Hồng Thất công cũng giật nảy mình, nhảy lùi lại phía sau, thấy rõ đó là một mảnh vải buồm cháy rơi xuống.

Với võ công của Âu Dương Phong thì mảnh buồm kia rơi xuống cho dù có mau hơn gấp mấy lần cũng không thể trùm lên được y, chỉ là y đột nhiên thấy bộ Linh xà quyền pháp mà mình nghiền ngẫm suy nghĩ hai năm, ra sức luyện tập ba năm lại bị đối phương nhẹ nhàng tiện tay phá giải, nhất


thời hoang mang lại càng không kịp tránh né. Mảnh vải buồm ấy vừa to vừa chắc, dính cả nẹp buồm thì nặng không dưới vài trăm cân, Âu Dương Phong nhảy lên hai lần vẫn không hất ra được. Y tuy gặp nguy hiểm nhưng không hề hoảng loạn, đẩy ngọn xà trượng lên muốn chống lá buồm, nào ngờ ngọn xà trượng bị nẹp buồm đè cứng không thể chống lên được. Y than thầm:

- Thôi rồi thôi rồi, lão nhi hôm nay phải chầu trời rồi!

Đột nhiên thấy trên người nhẹ bổng, lá buồm trên đỉnh đầu được kéo ra, chỉ thấy Hồng Thất công cầm cái mỏ neo đầu thuyền, vung móc sắt của mỏ neo móc vào nẹp buồm đang kéo ra. Đó lá Hồng Thất công không nỡ nhìn thấy y bị thiêu sống nên ra tay cứu giúp.

Lúc ấy Âu Dương Phong y phục râu tóc toàn thân đều đã bén lửa, lập tức nhảy lên lăn tròn trên ván thuyền định dập lửa trên người, nào ngờ họa vô đơn chí, nửa chiếc thuyền gãy đột nhiên nghiêng đi, một sợi xích sắt to nặng từ trên không rơi xuống quét mau tới y, thế rất nguy hiểm.

Hồng Thất công kêu "ái chà!

Rồi tung người vọt tới giữ chặt sợi xích sắt. Sợi xích sắt này đã bị lửa nung đỏ rực, đốt tay y xèo xèo, thịt trên tay đều cháy sém. Y vội buông tay ra ném sợi xích xuống biển, đang định nhảy xuống, đột nhiên thấy sau gáy tê rần một cái. Y ngẩn người, một ý nghĩ như tia chớp lóe lên trong óc:

- Mình cứu tính mạng của Tây độc, chẳng lẽ y dùng xà trượng đánh mình bị thương quay nhìn quả nhiên thấy chiếc xà trượng đang quét tới trước mặt, một con thanh xà miệng đầy máu tươi đang ngẩng đầu chờn vờn. Hồng Thất công nổi giận, vù vù hai chưởng đánh vào Âu Dương Phong. Âu Dương Phong vẻ mặt âm trầm tránh qua một bên, một tiếng lách cách vang lên, hai chưởng của Hồng Thất công đã đánh gãy đôi một chiếc cột buồm trên thuyền.

Âu Dương Phong đánh lén đắc thủ, trong lòng vô cùng mừng rỡ, chỉ thấy Hồng Thất công điên cuồng tấn công, thanh thế rất đáng sợ, cũng thầm hoảng sợ, không dám thẳng thắn đỡ gạt mà chỉ né tránh.

Quách Tĩnh kêu lớn:

- Sư phụ, sư phụ!

Rồi trèo mau lên thuyền. Hồng Thất công chợt cảm thấy choáng váng, lảo đảo muốn ngã. Âu Dương phong bước lên hai bước, vận kình đập một chưởng xuống giữa lưng Hồng Thất công. Nọc độc con quái xà trên trượng của Âu Dương Phong vô cùng lợi hại, may mà trước đó mấy hôm y đánh cuộc giết cá mập với Chu Bá Thông đã lấy hết chất độc, trong vài hôm chất độc của con quái xà khó có thể phục nguyên, nhờ vậy nên tuy Hồng Thất công bị nó cắn vào lưng nhưng trúng độc cũng khá nhẹ, có điều nọc độc của con rắn lại mười phần ghê gớm, với công lực thâm hậu của y cũng phải trong khoảnh khắc choáng váng, lúc bị trúng chưởng của Âu Dương Phong chưa kịp vận công chống đỡ, miệng phun máu tươi nằm phục xuống thuyền.

Hồng Thất công võ công không phải tầm thường, Âu Dương Phong thừa biết một chường ấy chưa


thể lấy được mạng y, sau này y chữa lành vết thương thì đúng là hậu hoạn vô cùng, đúng là ra tay thì không dung tình, dung tình thì không ra tay, liền phi thân vọt tới vận kình vào chân đạp xuống lưng y.

Quách Tĩnh vừa từ thuyền con trèo lên sạp thuyền, nhìn thấy thế nguy không kịp xông vào cứu, hai tay cùng ra chiêu song long thủ thủy đánh mạnh vào hông Âu Dương Phong. Âu Dương Phong biết Quách Tĩnh võ công không kém nhưng cũng không coi y vào đâu, tay trái khua lại, đã đỡ được phát chưởng đánh tới, lại đánh vào vai đối phương, chân phải vẫn đạp xuống. Quách Tĩnh cả kinh, chỉ lo cứu sư phụ, không nghĩ gì tới sự an nguy của mình, phi thân vọt lên ôm đầu Âu Dương Phong, đòn này để môn hộ trống trải hoàn toàn, chát một tiếng, dưới nách đã bị Tây độc lật tay quét trúng.

Cái quét ấy tuy lực đạo không lớn lắm nhưng Âu Dương Phong kình theo ý tới, xuất thủ một cái cũng đủ lấy mạng đối phương, nếu Quách Tĩnh không có căn bản vững chắc về nội công thì bị thương không nhẹ, nhưng cũng cảm thấy bên sườn đau buốt, nửa người cơ hồ tê dại. Y hết sức xô tới đã ôm được đầu Âu Dương Phong. Âu Dương Phong chỉ cho rằng mình quét ngược lại một đòn như thế thì đối phương ắt phải lùi lại, nào ngờ thằng tiểu tử ngu ngốc này lại bất kể tính mạng đánh theo lối lưỡng bại câu thương như thế, nên bàn chân đạp xuống lưng Hồng Thất công giữa chừng đành phải rút lại, uốn lưng lật tay đánh Quách Tĩnh. Trong hoàn cảnh cận chiến như thế những võ công thượng thặng của y như Cáp mô công, Linh xà quyền pháp đều không thể sử dụng được. Nên biết người võ công cao cường lâm địch xuất thủ quyết không cho họ tới sát người, không để đối phương phát quyền phóng cước đã sớm khắc địch chế thắng, còn bậc cao thủ tỷ võ lại càng điểm tới là ngừng, đời nào có chuyện ôm vật lôi kéo? Cho nên bất kể quyền thuật thượng thặng nào cũng đều không có các chiêu số ôm vật. Lúc ấy Âu Dương Phong bị Quách Tĩnh nắm chỗ yếu hại trên yết hầu, lật tay đánh ra lại bị y né qua bên trái, dần thấy hơi thở tắc nghẹn, chỉ cảm thấy hai bàn tay trên cổ họng càng lúc càng xiết chặt, vội thúc khuỷu tay trái về phía sau.

Quách Tĩnh nghiêng người né qua bên phải, phải buông tay trái ra, lập tức dùng kỹ thuật đấu vật của người Mông Cổ, tay trái xuyên qua dưới nách đối phương, dùng sức đè mạnh gáy y, Âu Dương Phong võ công tuy cao cường, nhưng dưới lối đánh hung dữ của y cũng thấy xương gáy đau buốt.

Cái đè ấy trong đấu vật gọi là Lạc đà bản, ý nói tuy con lạc đà to lớn nhưng bị đè như thế cũng không khỏi gãy xương cổ, thật ra xương cổ lạc đà dĩ nhiên không thể đè gãy được, nhưng đó là một đòn lật tay xảo diệu, nếu không phải cao thủ đấu vật thì rất khó hóa giải. Âu Dương Phong không biết thủ pháp đấu vật đành vung tay phải ra phía sau. Quách Tĩnh cả mừng, tay phải lập tức buông cổ họng y ngửa người lên, tay phải lại xuyên qua nách phải y móc lên sau cổ, quát lớn một tiếng, hai tay chập lại dùng sức đồng thời ấn xuống. Đòn này trong đấu vật gọi là Đoạn sơn giảo, người bị bẻ đã rơi vào tuyệt địa, bất kể cánh tay khỏe hơn hay kỹ thuật vật khéo léo hơn cũng phải để đối phương bẻ cổ như thế, chỉ còn cách kêu xin đầu hàng, nếu không kình lực đối phương đè xuống, xương cổ nhất định sẽ


bị bẻ gãy.

Nhưng võ công của Âu Dương Phong rốt lại cũng không phải kỹ thuật đấu vật của người Mông Cổ có thể sánh được tuy trong hoàn cảnh cực kỳ bất lợi vẫn có thể chuyển bại thành thắng, Quách Tĩnh hai tay đè xuống, y lại dùng khinh công thượng thặng thuận thế chúc đầu xuống lộn người một vòng, lại từ giữa hai đùi Quách Tĩnh lật người lên. Với thân phận đại tôn sư võ học của y mà lại nhào qua háng của kẻ hậu bối như thế, nếu không rơi vào tuyệt cảnh thì nói thế nào cũng nhất định không chịu làm. Y lộn người một cái, thoát khỏi chiêu Đoạn sơn giảo, lập tức tay trái ra quyền chuyển thủ thành công đập lên lưng Quách Tĩnh, không ngờ quyền chưa đánh tới tay trái lại đã bị giữ chặt. Quách Tĩnh biết mình không phải là đối thủ của y, may là đã sấn người sát vào cậy vào kỹ thuật đấu vật, không hề nghĩ tới chuyện sống chết, chỉ cần không để đối phương lùi ra một bước thì y sẽ không sao làm hại được sư phụ.

Lúc ấy nửa chiếc thuyền vỡ càng rung động mạnh, sạp thuyền nghiêng đi, hai người càng đứng không vững, đồng thời ngã lăn, đầu tóc quần áo dính đầy than đỏ. Lúc ấy Hoàng Dung vô cùng lo lắng, nhìn thấy Hồng Thất công nửa người vắt ra ngoài thuyền hoàn toàn bất động, không biết còn sống hay đã chết, Quách Tĩnh thì đang lăn tròn níu kéo không ngừng đánh nhau với Âu Dương Phong, hai người thân thể đã bén lửa, tình hình vô cùng nguy cấp, lúc ấy vung mái chèo đập vào đầu Âu Dương Khắc. Âu Dương Khắc tay phải tuy đã bị gãy nhưng võ công cao cường, nghiêng người tránh qua mái chèo gỗ, tay phải vươn ra chụp lấy cổ tay nàng.

Hoàng Dung hai chân giẫm mạnh một cái, chiếc thuyền con nghiêng đi. Âu Dương Khắc không biết thủy tính, thân hình loạng choạng mấy cái, lúc hoảng sợ lập tức rút tay về. Hoàng Dung nhân lúc chiếc thuyền con nghiêng lại, bèn mượn thế nhảy luôn xuống biển.

Nàng quạt nước vài cái đã tới cạnh chiếc thuyền lớn. Nửa chiếc thuyền lớn đã chìm quá nửa, sạp thuyền cách mặt nước không xa lắm, Hoàng Dung leo lên rút ngọn Nga mỹ cương thích ra sấn lên giúp đỡ Quách Tĩnh. Chỉ thấy y và Âu Dương Phong níu kéo thành một đống, lăn qua lật lại, rốt lại Âu Dương Phong võ công cao hơn hẳn đã đè Quách Tĩnh xuống dưới, nhưng Quách Tĩnh cứ nắm chặt hai cổ tay y khiến y không sao đánh được. Hoàng Dung xông vào đám lửa vọt tới giơ ngọn Nga my cương thích đâm thẳng xống lưng Âu Dương Phong.

Âu Dương Phong tuy đang đánh nhau kịch liệt với Quách Tĩnh nhưng khi ngọn cương thích vừa chạm vào lưng đã phát hiện ra ngay, dùng sức lật một cái kéo Quách Tĩnh lên phía trên. Hoàng Dung vẫn khom xuống đâm vào đầu y, nhưng Âu Dương Phong né trái tránh phải vô cùng linh hoạt, nàng đâm liên tiếp ba nhát đều trượt nhát cuối cùng đâm vào sạp thuyền. Một làn khói đen theo gió bay tới táp vào mặt khiến nàng không mở mắt ra được, vừa đưa tay chùi mắt chợt thấy trên đùi đau nhói, lật người ngã nhào xuống, té ra đã bị Âu Dương Phong vung chân đá trúng. Hoàng Dung lăn một vòng lại nhảy bật lên, đầu tóc cũng đã bén lửa, đang định sấn lên đánh tiếp thì Quách Tĩnh đã kêu lớn:


- Cứu sư phụ trước đã, cứu sư phụ trước đã!

Hoàng Dung nghĩ thấy không sai, chạy lại cạnh Hồng Thất công, bế xốc y lên nhảy xuống biển, lửa trên người lập tức tắt ngấm.

Hoàng Dung cõng Hồng Thất công trên lưng, hai chân đạp nước bơi về phía thuyền con. Âu Dương Khắc đứng ở mép thuyền, giơ cao chiếc mái chèo gỗ quát:

- Buông lão ăn mày xuống, chỉ cho một mình cô lên thôi! Hoàng Dung giơ ngọn Nga my cương thích lên quát:

- Được, chúng ta sẽ so tài dưới nước?.

Rồi vịn vào mép thuyền, dùng sức lắc mạnh. Chiếc thuyền con lắc qua lắc lại, nhìn thấy sắp lật đáy lên trời. Âu Dương Khắc cả kinh bám chặt mạn thuyền kêu lên:

- Đừng.., đừng lắc, cô lật chìm thuyền bây giờ! Hoàng Dung cười một tiếng nói:

- Mau kéo sư phụ ta lên, cẩn thận đấy, ngươi mà giở một chút trò ma ra, ta sẽ nhấn ngươi xuống nước đủ ba giờ.

Âu Dương Khắc không biết làm sao đành đưa tay nắm lưng Hồng Thất công kéo lên thuyền. Hoàng Dung mỉm cười khen:

- Từ khi ta quen ngươi đến nay, đây là lần đầu tiên thấy ngươi làm việc tốt, Âu Dương Khắc thần hồn bay bổng, muốn nói nhưng không nói nên lời.

Hoàng Dung đang định bơi trở lại thuyền lớn đánh giúp Quách Tĩnh, đột nhiên nghe một tiếng vang lớn như núi lở, một bức tường nước dựng lên trên không chụp luôn xuống đầu. Nàng cả kinh vội nín thở lặn xuống nước, khi nhô đầu lên, đưa tay vuốt nước chảy ròng ròng trên tóc lập tức ngẩn người. Chỉ thấy trên mặt nước từng làn xoáy tròn tròn nổi lên, nửa chiếc thuyền lớn mù mịt khói lửa đã không thấy đâu nữa, Quách Tĩnh và Âu Dương Phong níu kéo đánh nhau trên thuyền cũng đã không còn thấy bóng dáng.

Trong chớp mắt ấy nàng thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ gì, cũng không cảm thấy gì, tựa hồ từ đất trời thế giới cho tới chính mình cũng đột nhiên tiêu tan, không biết đi về đâu. Đột nhiên một dòng nước mặn chảy vào miệng, chính mình đang không ngừng chìm xuống, nàng mới giật mình, hai tay khua mấy cái ló đầu lên khỏi mặt nước, nhìn quanh bốn phía mênh mông, ngoài chiếc thuyền con thì tất cả đều đã chìm vào biển lớn.

Hoàng Dung cúi đầu lại lặn xuống bơi mau tới vũng xoáy. Nàng thủy tính cực cao, tuy lực đạo trong vũng xoáy rất mạnh cũng có thể nương theo thế nước bơi vòng chung quanh. Nàng qua lại tìm Quách Tĩnh, bơi mấy mươi vòng nhưng vẫn không thấy y đâu, cả Âu Dương Phong cũng không biết tới đâu rồi, xem ra hai người đều bị chiếc thuyền chìm mang theo xuống biển sâu.

Âu Dương Khắc đưa tay kéo nàng lên. Y thấy chú thất tung cũng mười phần hoảng hốt, luôn miệng


hỏi:

- Có thấy chú ta không, có thấy chú ta không?

Hoàng Dung tinh thần và sức lực đều cạn kiệt, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngất đi luôn.

Cũng không biết qua bao lâu mới dần dần hồi phục tri giác, nhưng thấy thân thể nhẹ bỗng như đang bay theo mây trời, bên cạnh tai có tiếng gió nổi sóng gầm, tiếng nghe ầm ầm. Nàng định thần lại ngồi lên chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ đang theo hải lưu trôi mau về phía trước. Âu Dương Khắc tay trái năm chặt mạn thuyền, hai chân ấn xuống đáy thuyền, chỉ sợ lúc chiếc thuyền nhô lên hụp xuống sẽ ném mình ra ngoài, nào dám di động nửa bước.

Lại qua thời gian khoảng ăn xong bữa cơm, Hoàng Dung tỉnh lại, nghĩ tới Tĩnh ca ca đã thân vùi đáy biển, mình còn sống thì có ý vị gì nữa, thấy Âu Dương Khắc mặt xanh môi xám, mặt lộ vẻ sợ sệt, chỉ cảm thấy một nỗi chán ghét không sao nói được, nghĩ thầm:

- Mình há lại có thể chết chung một chỗ với gã súc sinh này? Rồi đứng thẳng lên quát:

- Mau nhảy xuống biển đi.

Âu Dương Khắc hoảng sợ nói:

- Cái gì?

Hoàng Dung nói:

- Ngươi không nhảy xuống phải không Được, ta lật chiếc thuyền này rồi sẽ nói chuyện.

Rồi phi người nhảy lên đạp xuống mạn thuyền bên phải, chiếc thuyền lập tức nghiêng qua, nàng lại đạp xuống mạn thuyền bên trái một cái, chiếc thuyền lại nghiêng về bên trái càng mạnh hơn.

Chỉ nghe Âu Dương Khắc hoảng sợ kêu ầm lên, Hoàng Dung trong lúc đau thương hơi cảm thấy thỏa ý, lại đạp xuống mạn thuyền bên phải. Âu Dương Khắc biết chỉ cần bị nàng lắc đông lắc tây thêm vài lần nữa nhất định chiếc thuyền phải lật úp, thấy nàng nhảy qua phải thì nghiêng người nhảy qua trái, lúc thân hình rơi xuống lại rất ăn khớp, hai người đồng thời rơi xuống, chiếc thuyền cùng trầm xuống nên không bị nghiêng. Hoàng Dung thử liên tiếp hai lần đều bị y dùng cách ấy chống lại. Hoàng Dung quát:

- Được, ta khoét mấy lỗ dưới đáy thuyền xem ngươi làm cách nào.

Rồi rút ngọn cương thích nhảy ra giữa thuyền, liếc mắt thấy Hồng Thất công đang nằm dưới đáy thuyền, vì y thủy chung bất động, trong lòng lại chỉ nghĩ tới Quách Tĩnh nên quên mất sư phụ, lúc ấy giật mình vội đưa tay kền mũi y thấy vẫn còn thở nhẹ. Nàng trong lòng hơi được an ủi, đỡ Hồng Thất công lên, thấy y hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch như tờ giấy, bèn xoa bóp trước ngực cho y, tuy tim vẫn còn đập nhưng đã rất yếu. Hoàng Dung nóng lòng cứu sư phụ, không đếm xỉa tới Âu Dương Khắc nữa, cởi áo dài của Hồng Thất công ra xem thương thế.

Đột nhiên chiếc thuyền nhỏ bị lắc mạnh, Âu Dương Khắc vui mừng kêu lên:


- Tới bờ rồi, tới bờ rồi!

Hoàng Dung ngẩng đầu lên, chỉ thấy xa xa dày đặc rậm rạp, đều là cây cối, chiếc thuyền đã bất động, té ra bị mắc vào một tảng đá ngầm.

Nơi ấy cách bờ còn khá xa nhưng nhìn thấy bãi biển, nước sâu chẳng qua chỉ tới ngực, Âu Dương Khắc nhảy xuống nước lội được vài bước, quay đầu nhìn nhìn Hoàng Dung. Rồi quay trở lại.

Hoàng Dung thấy chỗ xương sống sau lưng Hồng Thất công có một vết bàn tay màu xanh đen lún sâu vào thịt như dùng sắt đỏ nung lên ấn vào, không kìm được hoảng sợ, nghĩ thầm:

- Chưởng này của Tây độc sao lại lợi hại như thế?

Lại thấy sau cổ y có hai vết răng cực nhỏ nếu không lưu ý tìm kiếm thì cơ hồ không thấy, bèn đưa tay ấn nhẹ vào thì thấy chỗ ấy sưng lên nóng rực vội rút tay lại hỏi:

- Sư phụ, người thấy thế nào?

Hồng Thất công rên lên một tiếng, cũng chưa trả lời. Hoàng Dung nhìn Âu Dương Khắc nói:

- Đưa thuốc giải ra đây.

Âu Dương Khắc hai tay xua xua ra hiệu không biết làm sao, nói:

- Thuốc giải đều ở chỗ chú ta. Hoàng Dung nói:

- Ta không tin.

Âu Dương Khắc nói:

- Ngươi lục soát cũng được.

Rồi cởi thắt lưng, cầm tất cả những vật trong người ra tay trái. Hoàng Dung thấy quả nhiên không có bình thuốc, bèn nói:

- Giúp ta đỡ sư phụ lên bờ!

Hai người cùng đỡ Hồng Thất công lên, Hoàng Dung đưa tay phải ra nắm tay trái Âu Dương Khắc, để Hồng Thất công ngồi trên cánh tay hai người đi về phía bờ. Hoàng Dung cảm thấy thân hình sư phụ không ngừng run lên, trong lòng ngấm ngầm lo sợ. Âu Dương Khắc lại lấy làm vui sướng, chỉ thấy một bàn tay nhỏ nhắn mịn màng nắm vào tay mình, đúng là cuộc kỳ ngộ mơ màng mấy hôm nay, chỉ tiếc là đi không bao lâu đã vào tới bờ.

Hoàng Dung ngồi xổm xuống đặt Hồng Thất công xuống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net