Part 22a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 22(a)

Cưỡi Cá Ngao Du

Hoàng Dung thấy Âu Dương Phong lặn ngòi ngoi nước bế cháu lên bờ, khuôn mặt vốn âm trầm cũng đã tươi cười hớn hở nhưng rốt lại cũng không cám ơn mình và Quách Tĩnh một tiếng, lập tức kéo tay áo Quách Tĩnh quay về động đá.

Quách Tĩnh thấy nàng có vẻ lo lắng, bèn hỏi cô đang nghĩ gì thế Hoàng Dung nói:

- Ta đang nghĩ ba chuyện, đều rất khó khăn. Quách Tĩnh nói:

- Cô thông minh như thế, chắc có cách thôi.

Hoàng Dung cười khẽ một tiếng, qua hồi lâu lại nhướng mày. Hồng Thất công nói:

- Chuyện thứ nhất thì thôi đi. Chuyện thứ hai thứ ba thì đúng là khiến người ta bó tay không còn cách nào.

Quách Tĩnh ngạc nhiên nói:

- ô, làm sao lão nhân gia người biết ba chuyện nàng nghĩ?

Hồng Thất công nói ta chỉ là đoán tâm ý Dung nhi thôi. Chuyện thứ nhất ắt là muốn chữa thương cho ta, ở đây không thầy không thuốc, lại không có người có nội công trác tuyệt giúp đỡ, lão khiếu hóa


đành theo mệnh trời, chết sống gì cũng không kể tới nữa. Chuyện thứ hai là làm thế nào để chống lại độc thủ của Âu Dương Phong. Người này võ công quả thật rất cao cường, hai người các ngươi muôn vạn lần không phải đối thủ. Chuyện thứ ba là làm sao còn sống mà trở về Trung thổ. Dung nhi, ngươi nói có đúng không?

Hoàng Dung nói:

- Đúng rồi, việc khẩn cấp nhất, trước mắt là phải nghĩ cách chế phục Lão Độc vật hay ít cũng khiến y không dám làm ác.

Hồng Thất công nói:

- Theo ta thấy thì chỉ nên đấu trí với y Lão Độc vật tuy giảo hoạt nhưng mười phần tự phụ, tự phụ thì không suy nghĩ sâu xa, muốn y mắc lừa vốn cũng không phải khó lắm, nhưng sau khi y mắc lừa rồi lập tức có bản lĩnh ứng biến thoát hiểm, kế đó phản kích có thể rất lợi hại.

Hai người ngưng thần suy nghĩ. Hoàng Dung nghĩ:

- Tây độc cùng cha mình và sư phụ trước nay khó phân cao thấp, cho dù cha ở đây cũng chưa chắc thắng nổi y, mình làm sao là đối thủ được? Nếu không thể ra tay là đưa y vào đất chết thì chỉ làm y nổi lòng độc ác, rốt lại cũng không ích gì.

Hồng Thất công hao tổn tâm thần, đột nhiên trong ngực đau buốt, cất tiếng ho lớn.

Hoàng Dung vội đỡ y nằm xuống, đột nhiên thấy ngoài cửa động có một bóng râm lớn che khuất ánh sáng mặt trời, ngẩng đầu lên chỉ thấy Âu Dương Phong bế cháu lớn tiếng quát:

- Các người ra cả đi, để cái động này cho cháu ta dưỡng thương. Quách Tĩnh cả giận, nhảy bật dậy, nói:

- Đây là chỗ sư phụ ta ở.

Âu Dương Phong lạnh lùng nói:

- Cho dù là Ngọc hoàng đại đế ở cũng phải cút ra.

Quách Tĩnh tức giận quá muốn tranh cãi, Hoàng Dung kéo áo y một cái, cúi xuống đỡ Hồng Thất công lên đi ra khỏi động.

Đi qua mặt Âu Dương Phong, Hồng Thất công mở mắt cười nói:

- Oai phong thật, có sát khí lắm?

Âu Dương Phong thoáng đỏ mặt, lúc ấy ra tay là có thể lập tức giết chết y dưới chưởng nhưng không biết tại sao lại cảm thấy y có một làn chính khí, oai phong hoàn toàn không thể coi thường, bất giác quay đầu đI tránh ánh mắt y, nói:

- Trở lại đem cái gì cho bọn ta ăn? Nếu hai đứa nhỏ các ngươi giở trò trong thức ăn thì cẩn thận ba cái mạng đấy!

Ba người đi ra sau núi, Quách Tĩnh không ngừng chửi rủa, Hoàng Dung thì trầm ngâm không nói gì.


Quách Tĩnh nói:

- Xin sư phụ nghỉ ngơi ở đây một lúc, con đi tìm chỗ ở.

Hoàng Dung đỡ Hồng Thất công ngồi xuống dưới một cây tùng, chỉ thấy hai con sóc đột nhiên chạy vọt lên trên rồi lại chạy xuống, cách nàng vài thước, tròn mắt nhìn hai người. Hoàng Dung cảm thấy rất thú vị, nhặt một quả tùng dưới đất, chìa tay đưa ra. Một con sóc tới gần quả tùng hít hít, lấy chân trước từ từ khều ra, con kia thì tới cào cào tay áo Hồng Thất công. Hoàng Dung khen:

- Chỗ này đúng là chưa từng có ai tới người xem con sóc nhỏ này hoàn toàn không sợ người ta. Con sóc nhỏ nghe tiếng nàng lại vọt lên cây. Hoàng Dung đưa mắt nhìn theo, thấy cây tùng cành lá rậm rạp xòe rạ như cái lọng, trên đầy dây mây quấn quít, chợt động tâm niệm, kêu lên:

- Tĩnh ca ca đừng tìm nữa, chúng ta lên cây.

Quách Tĩnh ứng thanh dừng chân nhìn lên cây tùng, quả nhiên là một nơi nương náu rất tốt. Hai người bẻ cành trên cây tùng bên cạnh gác lên cành cây tùng lớn làm một cáI sạp bằng phẳng, mỗi người một tay đỡ dưới nách Hồng Thất công, quát một tiếng:

- Lên.

Rồi đồng thời vọt lên, đặt Hồng Thất công yên yên ổn ổn xuống đó. Hoàng Dung cười nói:

- Chúng ta làm chim trên cây, để họ làm thú trong hang. Quách Tĩnh nói:

- Dung nhi, theo cô thì có đưa thức ăn cho họ không? Hoàng Dung nói:

- Bây giờ không nghĩ ra cách hay, lại không đánh được Lão Độc vật chỉ còn cách nghe lời y thôi. Quách Tĩnh vô cùng rầu rĩ.

Hai người đánh được một con dê rừng sau núi, đốt lừa nướng chín, xé thành hai nửa. Hoàng Dung đem nửa con dê chín vứt xuống đất nói ngươi đi tiểu vào đây, Quách Tĩnh cười nói:

- Họ biết đấy. Hoàng Dung nói:

- Ngươi đừng sợ, cứ làm đi? Quách Tĩnh đỏ mặt nói:

- Không được! Hoàng Dung nói:

- Tại sao?

Quách Tĩnh ấp úng nói:

- Cô đứng ở đây, ta không làm được Hoàng Dung cười nghiêng ngã. Hồng Thất công trên cây kêu lên:


- Ném lên đây, ta làm cho!

Quách Tĩnh cầm nửa con dê chín lên, cười rộ nhảy lên, để Hồng Thất công tiểu vào thịt dê, hô hô cười lớn, cầm lấy chạy vào sơn động.

Hoàng Dung kêu lên:

- Không, ngươi cầm nửa này đi, Quách Tĩnh lắc lắc đầu, nói •Miếng đó sạch mà. Hoàng Dung nói:

- Không sai, là muốn cho họ ăn sạch sẽ,, Quách tĩnh lại càng hồ đồ, chỉ làm theo lời Hoàng Dung, quay lại đổi nửa miếng thịt dê sạch, Hoàng Dung lại đem nửa miếng thịt dê dính nước tiểu nướng lên lửa. Rồi vào rừng rậm tìm trái cây. Hồng Thất công cũng không hiểu hành động của nàng, vô cùng buồn bực, nước dãi ứa ra, chỉ muốn ăn thịt dê, nhưng mình đã tiểu vào đó, chỉ còn cách tạm thời nhẫn nại.

Con dê chín ấy nướng lên rất thơm, Âu Dương Phong không chờ Quách Tĩnh tới gần, từ trong động đã nghe mùi, bước ra đưa tay giật lấy, trên mặt lộ vẻ đắc ý đột nhiên xoay chuyển ý nghĩ, hỏi:

- Còn nửa kia đâu?

Quách Tĩnh chỉ chỉ ra ngoài.

Âu Dương Phong sãi chân bước tới dưới gốe tùng, chụp lấy nửa con đê bẩn, vứt nửa con dê sạch xuống đất, cười nhạt mấy tiếng, quay người bỏ đi.

Quách Tĩnh biết lúc này trên mặt quyết không được có vẻ gì khác lạ, nhưng y trời sinh không biết giả dối, chỉ đành quay người đi, không nhìn Âu Dương Phong lấy một cái, để y đi xa, vừa sợ vừa mừng chạy lại cạnh Hoàng Dung cười nói làm sao cô biết được nhất định y sẽ tới đổi?

Hoàng Dung cười nói:

- Binh pháp có câu: Hư là thực, thực là hư. Lão Độc vật biết chúng ta ắt sẽ giở trò trong thức ăn, không chịu mắc câu thì ta có thể nhân đó lừa y mắc câu.

Quách Tĩnh luôn miệng khen hay, xé nửa con dê chín ra đem lên sạp trên cây, ba người bắt đầu ăn. ăn tới lúc ngon miệng, Quách Tĩnh chợt nói:

- Dung nhi, mới rồi cô quả thật là có diệu kế, nhưng cũng rất nguy hiểm. Hoàng Dung nói:

- Nguy hiểm gì?, Quách Tĩnh nói:

- Nếu Lão Độc vật không tới đổi, thì chúng ta há lại không ăn phải nước tiểu của sư phụ sao?

Hoàng Dung ngồi trên một cành ngang, nghe câu ấy cười gập cả người, rơi luôn xuống đất nhưng lại lập tức nhảy lên, nghiêm trang nói:

- Rất đúng, rất đúng, đúng là rất nguy hiểm. Hồng Thất công thở dài nói:

- Thằng nhỏ ngốc, nếu y không tới đổi thì ngươi không ăn nửa con dê hôi thối này không được sao?


Quách Tĩnh sửng sốt, phá ra cười ha hả, người đảo đi một cái cũng rơi xuống đất.

Chú cháu Âu Dương ăn thịt dê, chỉ cho rằng dê rừng tự nhiên có mùi hôi chứ hoàn toàn không biết gì lại còn khen thủ đoạn nướng thịt của Hoàng Dung rất cao minh, rõ ràng hơi có vị mặn. Qua không bao lâu sắc trời tối dần, Âu Dương Khắc vết thương đau quá rên rỉ ầm lên.

Âu Dương Phong chạy tới trước cây tùng, kêu lên:

- Tiểu nha đầu, xuống đây Hoàng Dung giật nảy mình, không ngờ rằng trong chớp mắt y đã tới ra tay, chỉ đành hỏi:

- Chuyện gì thết?

Âu Dương Phong nói:

- Cháu ta cần trà cần nước, mau đi hầu hạ y?

Ba người trên cây nghe thế ai cũng nổi giận, Âu Dương Phong quát:

- Xuống mau đi, còn chờ gì nữa? Quách Tĩnh hạ giọng nói:

- Chúng ta liều mạng với y. Hồng Thất công nói:

- Các ngươi chạy mau ra sau núi, đừng lo cho ta.

Hai cách ấy Hoàng Dung đều đã tính tới, nhưng bất kể là liều mạng đánh nhau hay bỏ chạy thì sư phụ cũng phải mất mạng, kế sách hiện tại chỉ còn cách ẩn nhẫn cầu toàn, lúc ấy nhảy xuống đất nói:

- Được thôi, ta đi xem vết thương của y ra sao. Âu Dương Phong hừ một tiếng, lại quát:

- Tiểu tử họ Quách kia, ngươi cũng xuống đây cho ta, muốn ngủ ngon à? ý hay đấy. Quách Tĩnh nén giận không nói gì cũng nhảy xuống đất. Âu Dương Phong nói:

- Từ giờ đến sáng phải tìm cho ta một trăm cây gỗ lớn, thiếu một cây thì đánh gãy một chân ngươi, thiếu hai cây thì đánh gãy hai chân ngươi?

Hoàng Dung nói:

- Cần gỗ để làm gì?

Mà nói lại thì đêm hôm thể này đi đâu mà tìm? Âu Dương Phong chửi:

- Con nha đầu lắm lời? Có can hệ gì tới ngươi? Mau đi hầu hạ cháu ta, chỉ cần có chỗ nào hơi không chu đáo thì ta đánh nát đầu ngươi ra đấy!

Hoàng Dung lấy tay ra hiệu cho Quách Tĩnh bảo y cố gắng làm theo, không nên hé miệng làm hỏng chuyện.

Nhìn theo thân hình Âu Dương Phong và Hoàng Dung khuất dần trong bóng đêm, Quách Tĩnh ôm đầu ngồi xuống đất, giận tới mức mấy lần suýt ứa nước mắt.


Hồng Thất công chợt nói:

- Cha ơi, mẹ ơi, ta từ nhỏ cũng từng làm nô lệ của người Kim, nhưng nổi khổ ấy tính ra cũng chưa đáng gì.

Quách Tĩnh giật mình nghĩ thầm:

- Té ra ân sư ngày xưa làm nô lệ, về sau lại luyện thành võ công cái thế. Mình hôm nay ẩn nhẫn một lúc, chẳng lẽ lại không thể nhịn nhục sao?.

Bèn đốt một nhánh tùng đi ra sau núi, triển khai Hàng long thập bát chưởng đánh gãy từng cây từng cây gỗ to bằng cái bát lớn. Y biết Hoàng Dung cơ trí vô song, lúc bị quần tà vây hãm trong Triệu vương phủ vẫn có thể thoát hiểm thì hôm nay cho dù gặp phải tai ách, nghĩ chắc cũng có thể tự giải thoát, liền chuyên tâm vào việc chặt cây.

Nhưng Hàng long thập bát chưởng rất hao phí nội lực, sử dụng càng lâu thì dù là mình đồng da sắt cũng cảm thấy không chi trì nổi, không đầy nửa giờ y đã chặt được hai mươi mốt cây tùng, tới cây thứ hai mươi hai thì lúc vận khí đã cảm thấy cánh tay tê dại, hai tay cùng ra chiêu Kiến long tại điền, nhưng cây tùng kia cành lá chỉ khua lên rào rào, lắc lư mấy cái chứ không hề bị đánh gãy, chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần, té ra kình lực chưa tới chưởng tâm lại dội lại, tình hình lúc ấy đúng như sư phụ từng răn là một điều đại kỵ, Hàng long thập bát.chưởng cương mãnh vô song, nhưng nếu sử dụng kình lực không tương xứng thì lực đạo đánh trả lại làm mình bị thương cũng cương mãnh vô song. Y giật nảy mình, vội ngồi xuống ngưng thần điều tức, vận công nửa giờ mới ra chiêu đánh gãy cây tùng ấy, lúc định động thủ tiếp thì chỉ thấy toàn thân rã rời, chân mềm tay nhũn.

Y biết nếu miễn cường thì không những không xong việc mà thậm chí ắt còn phải bị nội thương, trên đảo hoang không có dao búa làm sao chặt cây được? Thấy trong một trăm cây còn thiếu bảy mươi tám, mình thì hai chân đã đứng không vững, xoay chuyển ý nghĩ nghĩ thầm:

- Cháu y đã bị hỏng cả hai chân, nhất định y rất căm hờn mình tay chân còn lành lặn. Cho dù đêm nay mình lo đủ một trăm cây gỗ, đêm mai nhất định y sẽ bắt mình chặt một ngàn cây, vậy thì làm sao làm được?

Đánh nhau thì không lại y, trên đảo hoang lại không có ai giúp đỡ. Nghĩ tới đó bất giác thở dài một hơi, nghĩ thầm:

- Cho dù ở đây hoàn toàn không phải là đảo hoang thì trên đời có ai giết được y chứ?Võ công của Hồng ân sư đã mất hết, sống chết chưa biết ra sao, cha Dung nhi thì hận mình thấu xương, Toàn Chân thất tử và sáu vị ân sư thì đều không phải là địch thủ của Tây độc, trừ phi.., trừ phi vị nghĩa huynh già tinh thông Cửu âm chân kinh, sáng chế ra môn song thủ hỗ bác kỳ diệu kia thì lại bị y bức tử. A! Cửu âm chân kinh? Tả hữu hỗ bác?

Mấy chữ ấy lóe lên trong óc y như giữa đêm dày tối mịt đột nhiên nhìn thấy ở chân trời xuất hiện một ngôi sao sáng.


"Võ công của mình cố nhiên thua xa Tây độc, nhưng Cửu âm chân kinh là bí yếu võ học cao nhất trong thiên hạ, thuật song thủ hỗ bác lại giúp người ta võ công đột nhiên tăng lên gấp bội, để mình và Dung nhi ngày đêm khổ luyện đánh nhau với Lão Độc vật một trận mới xong. Chỉ là bất kể môn võ công nào cũng không thể một sớm một chiều mà luyện thành, vậy làm sao là tốt?

Y đứng giữa rừng nghĩ ngợi, chợt nghĩ sao không đi hỏi sư phụ? Võ công của ông tuy đã mất nhưng sự hiểu biết võ học trong lòng thì không thể mất được, nhất định có thể chỉ điểm cho mình một con đường sáng.

Lập tức trở về chỗ gốc cây, đem mọi chuyện suy nghĩ trong lòng nhất nhất nói với Hồng Thất công. Hồng Thất công nói:

- Ngươi thong thả đọc Cửu âm chân kinh cho ta nghe, xem có công phu lợi hại nào có thể mau chóng luyện thành hay không.

Quách Tĩnh lập tức đem kinh văn từng câu từng câu đọc ra. Hồng Thất công nghe tới đoạn:

- Người ta chỉ biết ngồi yên hít thở sẽ có công phu đạo đức, chứ không hề biết kẻ sĩ thượng đạt thì viên thông định tuệ, thể dụng song tu, dù động mà tĩnh, tuy bận mà yên.

Thân hình chợt rung lên, a một tiếng. Quách Tĩnh vội hỏi:

- Cái gì thế sư phụ?

Hồng Thất công không đáp, suy nghĩ về mấy câu ấy hồi lâu, nói:

- Ngươi đọc lại đoạn mới rồi một lượt xem. Quách Tĩnh vô cùng mùng rỡ, nghĩ thầm:

- Nhất định sư phụ đã tìm được trong mấy câu ấy cách thức chế phục Lão Độc vật. Rồi lập tức đọc lại mấy câu ấy một lượt. Hồng Thất công gật gật đầu nói:

- Phải rồi, làm ngược như thế là không xong.

Quách Tĩnh đọc tiếp hết quyển thượng kinh văn rồi nói:

- Ma hãn tư các nhi, phẩm đặc hoắc cơ ân, kim thiết hồ tư, ca sơn nê khắc... . Hồng Thất công ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi nói gì thết? Quách Tĩnh nói:

- Đó là kinh văn mà Chu đại ca dạy đệ tử học thuộc lòng. Hồng Thất công cau mày nói:

- Mấy câu ấy nói gì? Quách Tĩnh nói:

- Con không biết, Chu đại ca cũng không hiểu. Hồng Thất công nói:

- Ngươi đọc đi.


Quách tĩnh lại đọc:

- Biệt nhi pháp tư, các la mã lý... :

Ðọc một mạch tới hết, đều là nhưng lời líu la líu lo. Hồng Thất công hừ nói:

- Té ra trong chân kinh còn có bản lĩnh đọc thần chú bắt ma quỷ. Y vốn muốn nói thêm một câu:

- Giả thần giả ma, lừa người làm vui.

Nhưng nghĩ chân kinh tinh diệu rộng lớn, mấy câu quái ngữ ấy quá nửa là có ý tứ sâu sắc riêng, có điều mình không hiểu mà thôi nên câu ấy đã ra tới miệng lại nuốt vào. Qua một lúc, Hồng Thất công lắc đầu nói:

- Tinh nhi, trong kinh văn chép rất nhiều công phu tinh diệu lợi hại, nhưng đều không phải một sớm một chiều có thể luyện thành được.

Quách Tĩnh vô cùng thất vọng. Hồng Thất công nói:

- Ngươi mau đi kết hai mươi mấy cây gỗ kia thành một cái bè, chạy là hay nhất. Ta và Dung nhi ở đây tùy cơ ứng biến, xoay chuyển với Lão Độc vật.

Quách Tĩnh vội nói:

- Không, con không thể bỏ lão nhân gia người mà đi. Hồng Thất công thở dài nói:

- Tây độc úy kỵ Hoàng lão tà, không dám làm hại Dung nhi, lão khiếu hóa thì không kể gì nữa, ngươi đi mau đi" Quách Tĩnh vừa buồn vừa giận, giơ tay dùng sức đập vào gốc cây một chưởng. Chưởng ấy đánh rất mạnh, thanh âm vang dội cả hang núi, văng vẳng có tiếng dội lại. Hồng Thất công giật mình vội hỏi:

- Tĩnh nhi, một chưởng mới rồi của ngươi là dùng thủ pháp gì vậy? Quách Tĩnh nói:

- cái gì ạ?

Hồng Thất công nói:

- Sao ngươi đánh mạnh như thế mà cành cây lại không hề rung động Quách Tĩnh vô cùng xấu hổ, nói:

- Mới rồi con dùng sức đánh vào gốc cây nhưng cánh tay tê dại nên không hề dùng kình lực. Hồng Thất công lắc đầu nói:

- Không phải, không phải, chưởng ấy của ngươi về nội công hơi kỳ lạ Đánh chưởng nữa xem? Quách Tĩnh giơ tay đập xuống theo lời đánh vào gốc cây, tiếng dội ầm ầm cả rừng, nhưng cây tùng vẫn không hề lay động, lần này thì y đã tự hiểu, nói:

- Đây là thủ pháp bảy mươi hai đường Không minh quyền mà Chu đại ca dạy con.


Hồng Thất công nói:

- Không minh quyền à? Ta chưa từng nghe qua.

Quách Tĩnh nói đúng thế, Chu đại ca vì bị giam giữ trên đảo Đào Hoa, rảnh rỗi không có việc gì nên tự nghĩ ra bộ quyền pháp này, y dạy con mười sáu chữ khẩu quyết, là::

- Không mông động tùng, Phong thông dung mộng, Xung cùng trung lộng, Đồng dung cung trùng Hồng Thất công cườinói:

- Cái gì mà Thông thống lung tung thế?• Quách Tĩnh nói:

- Mười sáu chữ khẩu quyết ấy đều có đạo lý, Tùng là lúc ra quyền thì lực đạo phải trống rỗng, Trùng là thân hình phải mềm nhuyễn như con sâu, Mông là quyền chiêu phải mờ mịt, không thể rõ ràng quá. Đệ tử phô diễn cho lão nhân gia người xem được không?

Hồng Thất công nói:

- Ban đêm không thấy gì nhưng nghe ra thì qua thật cũng có chút đạo lý. Loại võ công thượng thặng ấy cũng không cần phô diễn, ngươi nói cho ta nghe là được.

Lúc ấy Quách Tĩnh bắt đầu từ lộ thứ nhất Không uyển thịnh phạn, lộ thứ hai Không ốc trú nhân, đem những chỗ biến đổi của quyền lộ, cách vận dụng nội kình nói hết lại cho Hồng Thất công nghe. Chu Bá Thông tính tình nghịch ngợm, mỗi lộ quyền pháp đều đặt cho một cái tên rất hoạt kê. " Hồng Thất công chỉ nghe tới lộ thứ mười tám, trong lòng đã vô cùng khâm phục, nói:

- Không cần nói nữa, chúng ta đánh nhau với Tây độc thôi. Quách Tĩnh nói:

- Dùng Không minh quyền à? E đệ tử còn chưa đủ hỏa hầu. Hồng Thất công nói:

- Ta cũng biết không được, nhưng trong chỗ chết tìm cái sống, chỉ còn cách mạo hiểm, trên người ngươi có mang thanh đoản kiếm mà Khưu Xử Cơ tặng phải không?

Trong đêm sâu ánh hàn quang chớp lên, Quách Tĩnh đã rút thanh đoản kiếm ra. Hồng Thất công nói:

- Ngươi có công phu Không minh quyền, có thể dùng, đoản kiếm đi chặt cây rồi.

Quách Tĩnh cầm thanh đoản kiếm sắc bén dài hơn một thước bản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net