Part 25b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 25(b)

Quán Nhỏ Hoang Thôn

Đà Lôi vâng lệnh phụ vương đi sứ Lâm An, hẹn với Tống triều hợp lực tấn công nước Kim. Nhưng vua tôi nhà Tống chỉ muốn yên ổn ở vùng đông nam, sợ sệt quân Kim, quân Kim không tới đánh đã tạ trời tạ đất rồi, đâu còn dám khinh dị vuốt râu hùm? Vì vậy đối xử với Đà Lôi mười phần lạnh nhạt, an trí y trong sứ quán, bỏ mặc không đếm xỉa gì tới. May là Hoàn Nhan Khang bị cha con họ Lục bắt sống ở Thái Hồ, nếu không triều Tống đã vâng lệnh nước Kim giết chết Đà Lôi rồi. Về sau tin tức lan ra, Mông Cổ ra quân liên tiếp thắng trận, ngay Trung đô nước Kim cũng bị tấn công, đại thần triều Tống lập tức trở mặt, đối với Đà Lôi cứ Tứ vương tử thế này Tứ vương tử thế kia, lấy lòng y chẳng cũng vui sao. Tới như việc đồng minh đánh Kim, thì là đánh chó rơi xuống nước mà không mất chút sức lực nào, còn có thể thừa cơ ngồi không hưởng lợi, tại sao lại không vui vẻ? Vua tôi cả triều lập tức thôi thúc việc kết minh. Đà Lôi trong lòng khinh bỉ nhưng vẫn hẹn ước với Nam Tống đồng minh đánh Kim. Hôm ấy trên đường về bắc, đại thần nhà Tống cung kính đưa ra khỏi thành, Đà Lôi cũng bôi bác với họ mấy câu rồi vỗ ngựa lên đường. Tới ngoài thành Lâm An thì thấy bạch điêu, y còn cho rằng Quách Tĩnh đã tới, nào ngờ lại gặp em gái.

Hoa Tranh hỏi:

- Ngươi gặp Quách Tĩnh an đáp không?

Đà Lôi đang định trả lời, chợt nghe ngoài cửa có tiếng người huyên náo, tiếng binh khí loảng xoảng,


nguyên là quân Tống hộ tống Khâm sứ Mông Cổ đã kéo tới. Dương Khang im lặng đứng ở cửa quán, nhìn thấy hàng đại tự "Cung kính đưa tiễn Tứ vương gia Khâm sứ Mông Cổ về bắc" trên cờ xí, bất giác ý nghĩ cuồn cuộn dâng trào, vô cùng cảm khái.

Chỉ có điều trước đây vài mươi hôm mình cũng là vương tử Khâm sứ hôm nay lại lẻ loi một mình, không ai nhìn tới. Y nhất sinh quen mùi giàu sang, muốn y dễ dàng ném bỏ, thì quả thật là chuyện thiên nan vạn nan.

Mục Niệm Từ lạnh lùng đứng nhìn, thấy thần sắc của y có vẻ kỳ lạ, tuy không biết y đang nghĩ chuyện gì nhưng đoán chắc rốt lại cũng là lưu luyến không quên được việc theo dị tộc để hưởng vinh hoa phú quý, không kìm được tự thương xót cho mình.

Người đứng đầu quân Tống bước vào trong quán, cung cung kính kính tham kiến Đà Lôi, trò chuyện vài câu rồi quay ra quát:

- Tới từng nhà hỏi thăm xem, có một vị Quách Tĩnh Quách quan gia trong thôn này không? Nếu không có thì phải hỏi đã đi đâu rồi.

Đám quân sĩ dạ ran, túa ra bốn phía. Không bao lâu chỉ nghe trong thôn gà kêu chó sủa, trai gào gái khóc, dường như đám quân sĩ hỏi han không được đã thuận tay dắt dê cướp lấy tài vật, nếu không thì lấy gì trừng trị đám dân quê không thạo tin tức?

Dương Khang chợt động tâm niệm "Đám quân sĩ thừa cơ cướp bóc, sao mình không thừa cơ kết giao với vương tử Mông Cổ? Cùng y lên bắc, dọc đường tìm cách giết chết y không phải là chuyện khó.

Đại hãn Mông Cổ nhất định cho rằng là người Tống làm, lúc ấy việc kết minh giữa Mông Cổ và nhà Tống nhất định không thành, rất có lợi cho Đại Kim.

Chủ ý đã định, bèn nói với Mục Niệm Từ:

- Cô chờ ta một lúc.

Rồi sãi chân bước vào quán. Viên tướng kia cao giọng quát tháo cản lại đưa tay ra chặn đường, bị y huých vai một cái ngã ngửa ra đất, nửa ngày chưa bò dậy được.

Đà Lôi và Hoa Tranh đang sửng sốt, Dương Khang đã bước vào trong sảnh, lấy trong bọc ra nửa ngọn thương sắt giơ cao quá đầu đặt lên bàn, hai chân quỳ xuống, buông tiếng khóc lớn, kêu lên:

- Quách Tĩnh! Quách huynh trưởng ơi, ngươi chết thê thảm làm sao, nhất định ta sẽ trả thù cho ngươi, Quách Tĩnh Quách huynh trưởng ơi!

Anh em Đà Lôi không biết tiếng Hán, chỉ nghe y khóc lóc gọi tên Quách Tĩnh, vô cùng hoảng sợ ngờ vực, thấy viên tướng kia đã bò dậy được, vội bảo y bước tới hỏi.

Dương Khang vừa khóc vừa nói, nước mắt nước mũi ròng ròng, nghẹn ngào kể lể:

- Ta là anh em kết nghĩa với Quách Tĩnh, Quách đại ca bị người ta dùng ngọn thương sắt này đâm chết. Tên gian tặc ấy là quan quân nhà Tống, có lẽ do sử Thừa tướng sử Di Viễn triều Tống sai khiến.


Anh em Đà Lôi nghe viên quan phiên dịch dịch ra tiếng Mông Cổ đều như bị sét đánh giữa đầu, không nói được tiếng nào. Triết Biệt, Bác Nhĩ Truật đều có tình nghĩa sâu sắc với Quách Tĩnh, bốn người lập tức đấm ngực khóc lớn.

Dương Khang lại nói việc Quách Tĩnh đánh lui quân Kim, cứu mạng Đà Lôi ở huyện Bảo ứng. Bọn Đà Lôi càng không nghi ngờ gì, hỏi rõ tình hình lúc Quách Tĩnh chết, kẻ thù là ai. Dương Khang nói người hại chết Quách Tĩnh là Chỉ huy sứ Đoàn Thiên Đức của nhà Tống, y biết chỗ ở của người ấy, đang định tìm tới trả thù, chỉ tiếc là tay lẻ khó vỗ, chỉ sợ không dễ thành công, thuận miệng nói bừa nhưng có vẻ rất đáng tin. Quách Tĩnh bên kia vách nghe thấy rất rõ, trong lòng ngơ ngác. Hoa Tranh nghe tới đoạn cuối, tuốt yêu đao ra định vung đao tự tử, vừa kề tới cổ lại xoay chuyển ý nghĩ, vung đao chém xuống bàn quát:

- Không trả thù được cho Quách Tĩnh an đáp, thề không làm người.

Dương Khang thấy gian kế đã thành công một nửa, trong lòng mừng thầm, cúi đầu xuống, vẫn giả vờ khóc lóc liếc thấy ngọn trúc bổng mà Âu Dương Khắc giật được của Hoàng Dung vẫn còn dưới đất, xanh biếc lóng lánh không phải tầm thường, biết có chuyện lạ liền bước tới nhặt lên. Hoàng Dung không ngừng thầm kêu khổ nhưng vô kế khả thi.

Đám quân sĩ mang rượu thịt lên, bọn Đà Lôi làm sao nuốt trôi, bảo Dương Khang lập tức dẫn họ tới tìm kẻ thù giết Quách Tĩnh. Dương Khang gật đầu ưng thuận, cầm trúc bổng lên bước ra cửa, quay qua vẫy Mục Niệm Từ cùng đi. Mục Niệm Từ khẽ lắc đầu. Dương Khang nghĩ thầm:

- Cơ hội này không thể để mất, chẳng bằng tạm thời cứ gác chuyện nhi nữ qua một bên. Lập tức một mình ra khỏi quán. Mọi người lục tục theo ra.

Quách Tĩnh hạ giọng nói:

- Đoàn Thiên Đức không phải đã bị y giết chết ở Quy Vân trang rồi sao? Hoàng Dung lắc đầu nói:

- Ta cũng không nghĩ ra đạo lý bên trong. Kẻ dùng đao đâm ngươi không phải là y à? Người này quỷ kế đa đoan, tâm tư khó dò.

Chợt nghe ngoài cửa có một người cao giọng nói:

- Tung hoành tự tại không câu thúc, Lòng chẳng tham vinh thân chẳng nhục! Ờ, Mục cô nương, sao cô lại ở đây?

Người nói chính là Trường Xuân tử Khưu Xứ Cơ.

Mục Niệm Từ còn chưa trả lời, Dương Khang vừa trong quán bước ra, nhìn thấy sư phụ, tim đập thình thịch, lúc ấy đường hẹp gặp nhau, không có chỗ nào tránh mặt, chỉ đành quỳ xuống dập đầu. Bên cạnh Khưu Xử Cơ còn có mấy người, chính là Đan Dương tử Mã Ngọc, Ngọc Dương tử Vương Xử Nhất, Thanh Tịnh tản nhân Tôn Bất Nhị và đệ tử của Khưu Xử Cơ là Doãn Chí Bình.

Hôm trước Doãn Chí Bình bị Hoàng Dược Sư đánh gãy nửa hàm răng vội tới thành Lâm An bẩm


báo lại sư phụ. Khưu Xử Cơ vừa sợ vừa giận, lập tức định tới gặp Hoàng Dược Sư, Mã Ngọc lại ra sức can ngăn. Khưu Xử Cơ nói:

- Hoàng lão tà năm xưa nổi tiếng ngang hàng với tiên sư, trong bảy anh em chúng ta chỉ có Vương sư đệ gặp mặt y một lần trên đỉnh Hoa sơn. Tiểu đệ ngưỡng mộ y đã lâu, đã sớm muốn gặp mặt chứ không phải tìm y để đánh nhau, tại sao đại sư ca lại cản trở.

Mã Ngọc nói:

- Nghe nói Hoàng Dược Sư tính tình cổ quái, ngươi lại tính nóng như lửa, gặp nhau có quá nửa không phải là chuyện hay. Y tha mạng Doãn Chí Bình tính ra cũng đã là thủ hạ lưu tình rồi.

Khưu Xử Cơ nhất định đòi đi, Mã Ngọc cản không được, vừa khéo Toàn Chân thất tử lúc ấy đều ở quanh vùng Lâm An, lập tức truyền tin hẹn nhau cùng tới, hôm sau tìm tới thôn Ngưu Gia.

Toàn Chân thất từ cùng tới, tự nhiên thanh thế to lớn, nhưng họ biết Hoàng Dược Sư vô cùng cao cường, là bạn hay thù lại không rõ ràng, hoàn toàn không dám coi thường, để năm người Mã Ngọc, Khưu Xử Cơ, Vương Xử Nhất, Tôn Bất Nhị, Doãn Chí Bình vào thôn trước, Đàm Xử Đoan, Lưu Xử Huyền, Hách Đại Thông ba người ở bên ngoài chờ tiếp ứng. Nào ngờ Hoàng Dược Sư thì không gặp, lại gặp Mục Niệm Từ và Dương Khang.

Khưu Xử Cơ thấy Dương Khang dập đầu, chỉ hừ một tiếng, cũng không nhìn ngó gì tới. Doãn Chí Bình nói:

- Sư phụ, đảo chủ Đào Hoa hà hiếp đệ tử là trong quán này.

Y vốn gọi Hoàng Dược Sư là Hoàng lão tà, nhưng bị Mã Ngọc mắng cho mấy câu đành phải đổi cách xưng hô.

Khưu Xử Cơ nhìn vào trong cao giọng nói:

- Đệ tử môn hạ phái Toàn Chân là bọn Mã Ngọc xin bái kiến Hoàng đảo chủ đảo Đào Hoa. Dương Khang nói:

- Trong đó không có ai cả. Khưu Xử Cơ giẫm chân nói:

- Đáng tiếc, đáng tiếc không gặp được y! Rồi quay lại hỏi Dương Khang:

- Ngươi làm gì trong đó?

Dương Khang thấy sư phụ sư thúc đã sớm hoảng sợ tâm thần bất định, nhất thời không nói nên lời. Hoa Tranh đã nhìn Mã Ngọc chằm chằm hồi lâu, lúc ấy chạy tới bên cạnh kêu:

- A, ngươi là vị bá bá có ba búi tóc đã bắt chim điêu cho ta, ngươi xem đôi điêu nhỏ ấy đã lớn thế này này.

Rồi cất tiếng gọi, đôi điêu song song hạ xuống, chia ra đậu hai bên vai nàng. Mã Ngọc cười khẽ một tiếng, gật đầu nói:


- Cô cũng xuống nam chơi à? Hoa Tranh khóc nói:

- Đạo trưởng, Quách Tĩnh an đáp bị người ta giết rồi, ngươi báo thù cho y đi.

Mã Ngọc giật nảy mình, dùng tiếng Hán dịch lại, Khưu Xử Cơ và Vương Xử Nhất đều cả kinh thất sắc, vội hỏi đầu đuôi. Hoa Tranh chỉ Dương Khang nói:

- Chính mắt y nhìn thấy, các ngươi hỏi y là được.

Dương Khang thấy Hoa Tranh quen đại sư bá, sợ họ nói chuyện hồi lâu lại nảy ý nghi ngờ, muốn lừa mấy đứa Mông Cổ ngu ngốc này thì không mất bao nhiêu sức lực, nhưng đối với sư phụ và sư bá sư thúc thì lại không thể thuận miệng nói bừa, liền nói với Đà Lôi và Hoa Tranh:

- Các ngươi tạm chờ ta một lúc ở phía trước, ta nói vài câu với mấy vị đạo trưởng này xong là lập tức đi ngay.

Đà Lôi nghe viên quan dịch lại, gật gật đầu, cùng mọi người rời thôn đi lên phía bắc. Khưu Xử Cơ cao giọng nói:

- Quách Tĩnh là ai giết chết, nói mau!

Dương Khang ngẫm nghĩ Quách Tĩnh rõ ràng là mình giết chết, giá họa cho ai được đây Trong lòng nhất thời ngần ngừ chưa quyết, đột nhiên nhớ ra:

- Mình cứ nói nhân vật lợi hại này, để sư phụ đi tìm y tự chuốc lấy cái chết thì vĩnh viễn không còn hậu hoạn nữa.

Lúc ấy căm hờn nói:

- Là Hoàng đảo chủ đảo Đào Hoa.

Toàn Chân thất tử vốn biết Hoàng Dược Sư đang truy sát Giang Nam lục quái, Quách Tĩnh chết dưới tay y cũng là lẽ đương nhiên, hoàn toàn không nghi ngờ gì. Khưu Xử Cơ lập tức ngoác miệng chửi mắng:

- Hoàng lão tà hoành hành tàn độc, nhất định sẽ không bỏ qua cho y. Mã Ngọc và Vương Xử Nhất trong lòng đau xót, im lặng không nói gì.

Đột nhiên xa xa vang tới một tràng tiếng cười ha hả, kế đó là mấy tiếng leng keng như nạo bạt vỡ vang lên, sau cùng là tiếng một người hạ giọng quát tháo, thanh âm tuy nhỏ nhưng nghe thấy rất rõ ràng. Ba âm thanh ấy vang lên ngoài thôn, trong chớp mắt lại đi xa.

Mã Ngọc vừa sợ vừa mừng, nói:

- Tiếng cười ấy là Chu sư thúc phát ra, ông còn sống trên đời.

Chỉ nghe phía đông thôn có ba tiếng hú dần dần đi xa. Tôn Bất Nhị nói:

- Ba vị sư ca đuổi theo rồi. Vương Xử Nhất nói:

- Nghe tiếng quát như nạo bạt vỡ và tiếng quát khẽ thì hai người ấy tựa hồ đang đuổi theo Chu sư


thúc.

Mã Ngọc thầm lo lắng, nói:

- Công phu hai người này không kém Chu sư thúc, không biết là cao nhân phương nào? Chu sư thúc lấy một chống hai, chỉ sợ... .

Nói tới đó chậm rãi lắc đầu. Toàn Chân tứ tử nghiêng tai nghe ngóng hồi lâu không nghe thấy gì, biết bấy nhiêu người đã chạy xa vài dặm, có đuổi theo cũng không kịp. Tôn Bất Nhị nói:

- Có ba người bọn Đàm sư ca đuổi theo giúp đỡ Chu sư thúc cũng không sợ bị lẻ loi. Khưu Xử Cơ nói:

- Chỉ sợ họ đuổi không kịp. Nếu Chu sư thúc biết chúng ta ở đây, chạy vào thôn thì hay nhất. Hoàng Dung nghe họ đoán mò một lúc, trong lòng thầm buồn cười:

- Cha ta và Lão Độc vật chỉ là tỷ thí cước lực với Lão Ngoan đồng, chứ không phải đánh nhau. Nếu đánh nhau thật thì mấy lão đạo mũi trâu xấu xa các ngươi xông vào giúp đỡ, há lại có thể là đối thủ của cha ta và Lão Độc vật à?

Mới rồi nàng nghe Khưu Xử Cơ chửi mắng cha mình, trong bụng rất không vui, còn như Dương Khang vu hãm cha nàng giết chết Quách Tĩnh thì Quách Tĩnh đang ngồi sờ sờ bên cạnh, nàng không hề để ý gì tới.

Mã Ngọc xua xua tay, mọi người vào quán ngồi xuống. Khưu Xử Cơ nói:

- Ờ, bây giờ ngươi là Hoàn Nhan Khang hay Dương Khang.

Dương Khang thấy sư phụ hai mắt lóe lên, nhìn mình trùng trừng, thần sắc nghiêm nghị, biết chỉ cần có một câu trả lời không hay là có thể mất mạng lập tức, vội nói:

- Nếu không có sư phụ và Mã sư bá, Vương sư thúc chỉ điểm thì hôm nay đệ tử vẫn còn tự mình bịt mắt, nhận giặc làm cha. Bây giờ tự nhiên là đệ tử mang họ Dương. Đêm trước đệ tử mới cùng Mục thế muội chôn cất tiên phụ tiên mẫu.

Khưu Xử Cơ nghe y nói thế trong lòng rất mừng, gật gật đầu, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều. Vương Xử Nhất vốn trách y sau khi tỷ võ với Mục Niệm Từ thì không chịu ưng thuận chuyện hôn nhân, lúc ấy thấy hai người ở cùng một chỗ, đoán là việc tốt đẹp ắt thành, cũng giảm bớt sự tức giận trước đây. Dương Khang rút nửa ngọn thương đâm chết Âu Dương Khắc ra, nói:

- Đây là di vật của tiên phụ, đệ tử trước nay vẫn giữ trong người.

Khưu Xử Cơ cầm lấy, đưa tay vuốt vuốt, vô cùng đau xót, thở dài mấy tiếng, nói:

- Mười chín năm trước ta kết giao với cha ngươi và Quách bá phụ của ngươi ở đây thấm thoát hơn mười năm, hai vị cố nhân đều đã về với đất bụi. Cái chết của hai người bọn họ quả thật vì ta mà bị liên lụy. Ta không có sức cứu mạng cha mẹ ngươi, lại càng suốt đời hối hận.

Quách Tĩnh ở trong vách nghe y nhớ tới cha mình, trong lòng xốn xang:

- Khưu đạo trưởng thì còn được kết giao với cha mình, chứ mình thì ngay cả mặt mũi của cha cũng


chưa từng được thấy. Dương huynh đệ còn được gặp gỡ cha y, tính ra còn hơn mình.

Khưu Xử Cơ lại hỏi tại sao Hoàng Dược Sư giết chết Quách Tĩnh, Dương Khang thuận miệng nói bừa một hồi, Mã Khưu Vương ba người có quen Quách Tĩnh, đều than thở không thôi. Trò chuyện một lúc, Dương Khang sốt ruột muốn gặp bọn Đà Lôi, Hoa Tranh, trong lòng càng không yên.

Vương Xử Nhất nhìn nhìn y, lại nhìn, nhìn Mục Niệm Từ, nói:

- Hai người các ngươi thành thân chưa? Dương Khang nói:

- Vẫn chưa.

Vương Xử Nhất nói:

- Vậy thì sớm thành thân đi thôi. Khưu sư ca, hôm nay ngươi làm chủ cho họ, lo việc này được không Hoàng Dung và Quách Tĩnh nhìn nhau một cái, cùng nghĩ:

- Chẳng lẽ hôm nay lại phải nhìn thấy một phen động phòng hoa chúc nữa? Hoàng Dung lại nghĩ:

- Mục tỷ tỷ tình tình nóng nảy, khác hẳn vị Trình đại tiểu thư kia, trước khi nàng ta động phòng hoa chúc, biết đâu lại bắt gã tiểu tử họ Dương này tỷ võ chiêu thân lần nữa, đánh nhau một phen, lúc ấy chắc náo nhiệt vui mắt lắm.

Chỉ nghe Dương Khang mừng rỡ nói:

- Xin trông cậy cả vào sư phụ làm chủ cho. Mục Niệm Từ lại cao giọng nói:

- Trước tiên phải theo lời ta làm một việc, nếu không ta không theo ngươi đâu. Khưu Xử Cơ nghe thế cười khẽ một tiếng nói:

- Được, có chuyện gì cô nương cứ nói. Mục Niệm Từ nói:

- Nghĩa phụ ta bị tên gian tặc Hoàn Nhan Hồng Liệt hại chết. Y phải trả mối thù giết cha xong thì ta mới có thể thành thân với y.

Khưu Xử Cơ vỗ tay kêu lên:

- Xem này, lời Mục cô nương quả thật là nói đúng ý nghĩ của lão đạo. Khang nhi, ngươi nói có phải không?

Dương Khang cảm thấy rất ngần ngại, đang nghĩ cách làm sao đối đáp chợt nghe ngoài cửa có tiếng ồ ề hát điệu Liên hoa lạc, lại có một giọng hát trầm trầm vang lên:

- Lão gia thái thái làm việc thiện, Ban thường cho tôi xin một đồng.

Mục Niệm Từ nghe giọng rất quen, quay đầu nhìn ra, chỉ thấy hai người ăn mày đứng giữa cửa, một người béo mập, một người gầy thấp, người béo mập to gấp ba người kia. Hai người này thân hình rất đặc biệt, tuy cách mặt đã lâu năm nhưng Mục Niệm Từ vẫn nhớ là năm mình mười ba tuổi đã bó vết


thương cho họ, Hồng Thất công thích nàng tốt bụng, vì vậy dạy võ nghệ cho nàng ba ngày. Nàng toan bước lên gọi, nhưng hai người ăn mày kia vào cửa rồi thì ánh mắt không rời ngọn trúc bổng trong tay Dương Khang, nhìn nhau một cái, cùng gật gật đầu bước tới trước mặt Dương Khang, hai tay chắp chắp trước bụng, khom người làm lễ.

Bọn Mã Ngọc thấy thân pháp của hai người ăn mày đều biết là võ công không kém, lại thấy trên lưng mỗi người đều mang tám cái bao vải, biết hai người này là đệ tử tám túi trong Cái bang, vai vế rất cao, nhưng họ lại cung kính với Dương Khang như thế, đều ngạc nhiên không hiểu.

Người ăn mày gầy gò nói:

- Nghe các anh em nói có người thấy pháp trượng của bang chủ trong thành Lâm An, bọn tôi đổ ra bốn phía tìm kiếm, may là gặp người ở đây nhưng không biết bang chủ hiện đang ở đâu?

Dương Khang tuy cầm trúc bổng nhưng không biết lai lịch của nó, nghe người ăn mày gầy nói thế không biết trả lời thế nào, chỉ đành thuận miệng ờ mấy tiếng.

Quy củ trong Cái bang là thấy Đả cẩu bổng cũng như thấy bang chủ. Hai người ăn mày thấy Dương Khang không đếm xỉa gì tới mình, dáng vẻ càng thêm cung kính. Người ăn mày béo nói:

- Cuộc đại hội ở Nhạc Châu ngày càng tới gần, Giản trưởng lão ở Đông lộ đã lên đường đi về phía tây bảy hôm trước.

Dương Khang càng lúc càng không hiểu gì, lại hừ một tiếng. Người ăn mày gầy nói:

- Đệ tử vì việc tìm pháp trượng của bang chủ, làm lỡ ngày giờ, bây giờ phải lập tức lên đường. Nếu tôn giá hôm nay cũng đi, thì bọn đệ tử xin hầu hạ dọc đường cũng được.

Dương Khang thầm ngạc nhiên, y vốn định rời sư phụ thật sớm, cũng bất kể hai người ăn mày nói gì, nhưng đã có cơ hội này liền nhìn qua bọn Mã Ngọc, Khưu Xử Cơ từ biệt, nói:

- Đệ tử có việc quan trọng, không thể hầu hạ sư tôn, xin tha lỗi cho.

Bọn Mã Ngọc đều cho rằng y và Cái bang ắt có quan hệ rất lớn, Cái bang là bang hội lớn nhất thiên hạ, bang chủ Hồng Thất công là cao nhân danh tiếng sánh ngang tiên sư Vương Trùng Dương nên không thể cản trở. Lúc ấy trước mặt hai người ăn mày không tiện hỏi rõ, bèn cùng họ dùng lễ nghi giang hồ chào hỏi nhau.

Hai người ăn mày đối với Toàn Chân thất tử vốn đ ã kính ngưỡng, biết họ là bậc sư phó của Dương Khang lại càng khiêm tốn, luôn miệng tự xưng là vãn bối.

Mục Niệm Từ nhắc lại chuyện cũ, hai người ăn mày càng tỏ ra thân thiết.

Nàng và Cái bang vốn có quan hệ nên họ mời nàng cùng tới dự đại hội ở Nhạc Châu. Mục Niệm Từ rất muốn đi cùng với Dương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net