Part 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 35(a)

Trong miếu thiết thương

Thuyền vừa cập bến, hai ba mươi người bước lên, bọn Bành Liên Hổ, sa Thông Thiên đều có trong đó. Hai người lên bờ cuối cùng một cao một thấp, người cao là Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt nước Đại Kim, người thấp là bang chủ Thiết chưởng bang Cừu Thiên Nhận. Xem ra Hoàn Nhan Hồng Liệt cậy có Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhận hai người xuất mã, lần tỷ võ này chỉ thắng chứ không có bại nên ngang nhiên đích thân trở lại Giang Nam.

Hoàng Dung chỉ Cừu Thiên Nhận nói:

- Cha, con bị lão già kia đánh trúng một chưởng suýt nữa mất mạng.


Hoàng Dược Sư lúc ở Quy Vân trang đã thấy Cừu Thiên Nhận giở trò nhưng không biết đó là Cừu Thiên Trượng mạo nhận, nghĩ thầm bằng vào một chút đạo hạnh nhỏ nhoi của y thì làm sao đánh được con gái mình, cảm thấy kỳ lạ. Lúc ấy Âu Dương Phong đã gặp bọn Hoàn Nhan Hồng Liệt, hạ giọng bàn bạc.

Qua hồi lâu, Âu Dương Phong bước tới cạnh Hồng Thất công nói:

- Thất huynh, đến hội tỷ võ ngươi không giúp bên nào, có đúng là chính miệng ngươi nói ra câu ấy không?

Hồng Thất công nghĩ thầm:

- Mình có lòng mà không có sức, muốn giúp cũng không giúp được. Đành trả lời:

- Cái gì mà hội với không hội, ta là nói ngày mười lăm tháng tám . Âu Dương Phong nói:

- Thì đúng là thế. Dược huynh, phái Toàn Chân và Giang Nam thất quái tìm ngươi trút giận, ngươi là tôn sư một đời, động thủ với bọn người này sẽ mất hết thân phận, để huynh đệ thu xếp cho ngươi, ngươi chỉ cần chắp tay đứng xem được không?

Hoàng Dược Sư đã nhìn thấy trận thế đôi bên: nếu Hồng Thất công không ra tay, Toàn Chân chư tử nhất định sẽ chết sạch dưới độc thủ của Âu Dương Phong, phái Toàn Chân không khỏi tan rã từ đây, nếu Quách Tĩnh giúp đỡ giữ vị trí sao Thiên toàn thì Âu Dương Phong lại không phải là đối thủ của trận Thiên cang Bắc đẩu, nhưng nếu thằng tiểu tử ngốc này lại cứ lằng nhằng với mình thì tình thế lại khác, nghĩ thầm:

- Gã tiểu tử Quách Tĩnh miệng còn hôi sữa mà sự tồn vong họa phúc của cả phái Toàn Chân đều gắn chặt với suy nghĩ nhất thời của y, Vương Trùng Dương dưới đất mà biết, cũng chỉ còn cách cười gượng.

Âu Dương Phong thấy y trầm ngâm không trả lời, nghĩ thời cơ sẽ lập tức trôi qua, nếu Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông tới lại không dễ đối phó, bèn hú dài một tiếng, quát:

- Mọi người động thủ đi, còn chờ gì nữa? Hồng Thất công tửc giận nói:

- Ngươi nói tiếng người hay là chó đánh rắm đấy? Âu Dương Phong chỉ lên trời một cái cười nói:

- Đã qua giờ Tý, bây giờ là sáng sớm ngày mười lăm rồi.

Hồng Thất công ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vầng trăng tròn dần dần lặn về phía tây, một nửa bị mây đen che khuất, quả nhiên đã là cuối giờ Tý đầu giờ sửu. Âu Dương Phong xà trượng điểm ra, đột nhiên đánh tới giữa ngực Khưu Xử Cơ.

Toàn Chân lục tử thấy đại địch trước mặt, bọn Bành Liên Hổ lại đứng bên cạnh nhìn chằm chằm,


nghĩ thầm:

- Hôm nay nếu hơi không cẩn thận, ắt sẽ toàn quân tan nát.

Lúc ấy phấn chấn tinh thần, hết sức chống cự Âu Dương Phong, chỉ đấu vài hợp sáu người đã không kìm được thầm kêu khổ. Lúc ấy Tây độc có ý muốn ra oai trước mặt đông người, thi triển toàn sát thủ lợi hại, nhất là hai con rắn độc trên xà trượng lúc co lúc duỗi, chợt cắn chợt mổ càng khiến người ta không sao đề phòng. Bọn Khưu Xử Cơ, vương Xử Nhất mấy lần phóng kiếm đâm, nhưng làm sao đâm trúng được?

Hoàng Dung thấy Quách Tĩnh trợn mắt nhìn cha, chỉ vì ngại Hồng Thất công nên ngần ngừ không dám ra tay, linh cơ chợt động, nói:

- Cả ngày chỉ lo báo thù rửa hận, hừ, kẻ thù giết cha thật sự đã tới thì lại sợ sệt. Quách Tình được nàng một câu nhắc nhở, trợn mắt nhìn nàng một cái, nghĩ thầm:

- Cứ giết thằng chó Kim kia trước rồi tìm Hoàng Dược Sư cũng không muộn. Bèn rút chuỷ thủ ra xông về phía Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Sa Thông Thiên và Bành Liên Hổ đồng thời sấn ra chắn trước mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt. Quách Tĩnh ngọn chuỷ thủ lật tay đâm chếch ra, Bành Liên Hổ nhấc hai ngọn Phán quan bút gạt đỡ, keng một tiếng, chỉ thấy hổ khẩu tê chồn, Quách Tĩnh đã lướt qua hai người. Công phu Di hình hoán vị của sa Thông Thiên không chặn y kịp, vội phi thân đuổi theo. Linh Trí thượng nhân và Lương Tử ông đều cầm binh khí đứng chặn phía trước.

Quách Tĩnh tránh qua hai ngọn Thấu cốt đinh của Lương Tử ông phóng tới, tay kiếm tay chưởng ra chiêu Chi dương xúc phiên xông vào. Lương Tử ông thấy đòn tới lợi hại, vội lăn tròn xuống đất tránh ra, Linh Trí thượng nhân thân thể to béo, hành động bất tiện, lại nghĩ nếu mình cũng tránh, địch nhân sẽ xông tới trước mặt Triệu vương gia, lập tức nhấc song bạt thẳng thắn đón đỡ chiêu ấy của y. Chỉ nghe hai tiếng choang choang vang rền, đôi bạt đã bị chưởng lực đánh bay lên không, chưởng phong của Quách tĩnh lại vỗ tới giữa mặt. Linh Trí thượng nhân cậy chưởng lực thâm hậu, lại thêm trên chưởng có độc, lập tức vung chưởng đánh ra, đột nhiên thấy khí ở ngực tắt nghẽn, cánh tay tê rần, bàn tay nhũn ra rủ xuống, khớp cổ tay đã bị đánh gãy, công phu độc chưởng không thi thố gì được. Y đầu óc rối loạn, ngẩn ra bất động. Lúc ấy nếu QuáchTĩnh thừa thế đánh thêm một chưởng thì sẽ lập tức lấy được tính mạng của nhà sư Tây Tạng này, nhưng y muốn giết Hoàn Nhan Hồng Liệt nên không nhìn tới Linh Trí thượng nhân nữa. Hai chiếc đồng bạt trên không lấp lóe ánh vàng lần lượt rơi xuống. Keng một tiếng, chiếc thứ nhất đập trúng đầu Linh Trí thượng nhân, may là rơi ngang xuống, nếu không thì mép bạt sắc như đao nhất định đã chẻ cái đầu trọc của y làm hai, kế đó lại keng một tiếng, lần này tiếng vang còn lớn hơn, chính là chiếc thứ hai rơi xuống, đôi bạt đập vào nhau vang rền ong ong không dứt, vang ra xa xa trên mặt hồ.

Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy Quách Tĩnh chân không dừng bước, liên tiếp vượt qua bốn cao thủ, trong


chớp mắt đã tới trước mặt mình, bất giác cả sợ, kêu lên:

- Ái chà!

Rồi co chân bỏ chạy. Quách Tĩnh cầm kiếm đuổi theo, được vài bước trước mắt bóng vàng chớp lên, hai phát chưởng bên cạnh chênh chếch đánh tới Quách Tĩnh nghiêng người tránh qua, đoản kiếm đâm ra, thân hình lại bị chưởng phong đánh dạt đi, vội sấn lên một bước, thấy địch nhân chính là bang chủ Thiết chưởng bang Cừu Thiên Nhận. Quách Tĩnh biết y võ công cao cường hơn mình, không thể nghĩ tới chuyện truy sát kẻ thù nữa, lập tức tay trái vung kiếm, tay phải phát chưởng, liền ngưng thần tiếp chiến.

Bành Liên Hổ thấy Quách Tĩnh bị Cừu Thiên Nhận chặn đứng, Lương Tử ông và sa Thông Thiên song song đứng chặn trước mặt Hoàn Nhan Hồng Liệt, nguy hiểm đã qua, lập tức vọt tới trước mặt Kha Trấn ác, cười nói:

- Kha đại hiệp, tại sao Giang Nam lục quái chỉ có một quái tới?

Kha Trấn ác thiết trượng đã bị Hoàng Dung đẩy xuống Nam Hồ, nghe địch nhân buông tiếng châm chọc, vung tay phát ra một ngọn độc lăng rồi lập tức nhảy lùi về phía sau. Dưới ánh trăng mờ mờ, ngọn thiết lăng lướt gió bay ra, Bành Liên Hổ đã nếm mùi đau khổ của chất độc trên loại ám khí này, quả thật là con chim phải cung sợ cành cây cong, không dám vung Phán quan bút đỡ gạt, vội chống mạnh hai ngọn bút xuống đất nhảy vọt lên không, chỉ nghe vù một tiếng, ngọn thiết lăng lướt qua dưới bàn chân y. Y thấy Kha Trấn ác trong tay không có binh khí, nghiến răng một cái, cầm bút sấn mau tới.

Kha Trấn ác chân bị tàn tật, lúc bình thời đi lại toàn nhờ vào thiết trượng để chi trì, nghe tiếng địch nhân lướt tới như gió, đành miễn cưỡng nhảy qua bên cạnh hai bước, lúc chạm đất chân trái khuỵu xuống suýt ngã lăn ra. Bành Liên Hổ cả mừng, ngọn bút bên trái hộ thân đề phòng tuyệt kỹ ám khí của y, ngọn bút bên phải đâm mạnh xuống lưng y. Kha Trấn ác nghe tiếng xét hình, lăn một vòng tránh ra. Ngọn Phán quan bút của Bành Liên Hổ đâm xuống tảng đá dưới đất, bắn ra mấy tia lửa, quát:

- Thằng giặc mù, xem ngươi gian hoạt tới đâu!

Ngọn bút bên trái lại phóng tới. Kha Trấn ác vừa lăn một vòng, vù một tiếng lại phóng ra một ngọn độc lăng. Linh Trí thượng nhân tay trái đỡ cổ tay phải, đang líu la líu lo dùng tiếng Tây Tạng chửi người, đột nhiên thấy Kha Trấn ác lăn tới cạnh bèn giơ chân đạp mạnh xuống. Kha Trấn ác nghe thấy tiếng gió, tay trái chống xuống đất một cái lăn chếch ra, nhưng y tránh khỏi cái đạp ấy của nhà sư Tây Tạng nhưng không tránh khỏi đôi bút đâm tới, chỉ thấy sau lưng đau buốt, thầm kêu không hay, chỉ đành nhắm mắt chờ chết, chợt nghe một giọng trong trẻo quát:

- Cút đi!

Kế đó là một tiếng "ái chà?"


Kế lại bùng một tiếng. Nguyên là Hoàng Dung dùng Đả cẩu bổng pháp chặn đứng thiết bút, thuận thế hất ra ngoài, làm Bành Liên Hổ chúi xuống.

Chiêu này cũng đúng là chiêu hất ngọn trượng của Kha Trấn ác mới rồi, chỉ là Bành Liên Hổ cứ nắm chặt đôi Phán quan bút, thế nào cũng không chịu buông, nên cả người cả bút chúi xuống đất.

Bành Liên Hổ vừa sợ vừa giận, lồm cồm bò dậy, thấy Hoàng Dung cầm trúc bổng bảo vệ cho Kha Trấn ác đứng lên. Kha Trấn ác chửi:

- Tiểu yêu nữ, ai cần ngươi cứu ta? Hoàng Dung quát:

- Cha, ngươi chiếu cố cho lão mù ngu ngốc này, đừng để người ta đả thương y.

Nói xong xông lên giúp Quách Tĩnh, hai người đánh Cừu Thiên Nhận. Kha Trấn ác đứng ngẩn người ra, nhất thời mờ mịt không biết làm gì.

Bành Liên Hổ thấy Hoàng Dược Sư đứng khá xa, quay lưng lại phía mình, tựa hồ không nghe lời con gái nói, lúc ấy rón rén núp sau lưng Kha Trấn ác, Phán quan bút đột nhiên đánh ra. Chiêu này mãnh liệt tàn độc, cho dù Kha Trấn ác có thiết trượng trong tay cũng chưa chắc đã đỡ được, đã thấy sắp đắc thủ, đột nhiên vù một tiếng, một vật xé gió bay tới đập lên Phán quan bút của y, lập tức nát vụn, là một viên đá nhỏ. Cái ném ấy đánh y hổ khẩu tê chồn, ngọn Phán quan bút rơi luôn xuống đất.

Bành Liên Hổ giật nảy mình, không biết viên đá ấy từ đâu bay tới mà kình lực lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ thấy Hoàng Dược Sư hai tay chắp lại sau lưng, vẫn nhìn đám mây đen ở chân trời không hề ngoảnh lại.

Kha Trấn ác lúc ở Quy Vân trang đã nghe qua công phu Đàn chỉ thần thông, biết Hoàng Dược Sư ra tay cứu mạng, lại càng tức giận hơn, xông tới sau lưng y gầm lên:

- Bảy huynh đệ chết hết chỉ còn một người, giữ lại làm gì?

Hoàng Dược Sư vẫn không quay đầu, đợi đến khi y tới sau lưng chỉ còn ba thước mới khẽ vung tay trái về phía sau một cái. Kha Trấn ác chỉ thấy một luồng lực đạo mạnh mẽ xô tới, không tự chủ được ngã ngửa ra ngồi phịch xuống đất, chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, nhất thời không sao đứng lên được. Lúc ấy trời càng tối đen, trên mặt hồ bốc lên một làn sương mù mênh mông, dâng lên trên cù lao, chân của mọi người đều bị che khuất trong làn sương mù.

Quách Tĩnh được Hoàng Dung giúp đỡ đã đánh ngang sức với Cừu Thiên Nhận. Bên kia phái Toàn Chân đã nguy cấp vô cùng, Hách Đại Thông bị xà rượng quét trúng chân, đạo bào của Tôn Bất Nhị bị xé mất một bên. Vương Xử Nhất thầm hoảng sợ, biết nếu đánh thêm thì không bao lâu bên mình nhất định có người không chết cũng bị thương, bèn nhân lúc Mã Ngọc và Lưu Xử Huyền tiến lên tấn công liền rút trong bọc ra một ngọn pháo Lưu tinh châm lứa, chỉ nghe soạt một tiếng, một đạo ánh sáng vạch thẳng lên trên không.

Nguyên là Toàn Chân thất tử ai cũng thu nhận không ít đồ đệ nên đệ tử đời thứ ba trong phái rất


đông, ngoài Doãn Chí Bình còn có Lý Chí Thường, Trương Chí Kính, Vương Chí Thản, Kỳ Chí Thành, Trương Chí Tiên, đều ngang hàng với y.

Lần tỷ võ ở lầu Yên Vũ tại Gia Hưng này, thất tử rất sợ bọn Bành Liên Hổ, sa Thông Thiên mang theo nhiều lâu la để cậy đông thủ thắng nên đều dắt đệ tử môn hạ cùng tới Gia Hưng, dặn họ chờ cạnh Nam Hồ, nếu thấy pháo Lưu tinh bắn lên thì lập tức tới tiếp viện. Lúc ấy Vương Xử Nhất thấy cục diện bất lợi bèn phóng pháo Lưu tinh. Nhưng sương mù dày đặc, cách nhau mấy bước không thấy rõ bóng người, chỉ sợ bọn đệ tử chưa chắc có thể xông qua làn sương mù mà tới.

Lại đấu thêm một lúc, sương mù càng dày đặc, mọi người đứng giữa không khí ẩm thấp đều cảm thấy rất khó chịu. Mây đen trên trời cũng càng lúc, càng dày, ánh trăng xuyên qua làn mây chỉ sáng nhờ nhờ, sau cùng bị che khuất hẳn. Mọi người đều hoảng sợ tuy không ngừng tay nhưng dần dần lùi ra, ra chiêu đều thủ nhiều công ít.

Quách Tĩnh, Hoàng Dung giao đấu với Cừu Thiên Nhận, chợt một làn sương mù tràn tới trùm lên ba người. Quách Tĩnh thấy bóng hai người Cừu Hoàng đột nhiên bị che khuất, lập tức quay đi tìm Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Y mở to hai mắt, muốn tìm ánh sáng vàng lóe lên trên mũ kim quan của Hoàn Nhan Hồng Liệt, nhưng sương mù tầng tầng lớp lớp dày đặc, nhìn không rõ vật ngoài ba thước, đang tìm đông kiếm tây chợt nghe trong làn sương mù có một người quát:

- Ta là Chu Bá Thông đây, ai tìm ta đấy Quách Tĩnh cả mừng, đang định lên tiếng trả lời, Khưu Xử Cơ đã kêu lên:

- Chu sư thúc, lão nhân gia người khỏe không?

Đúng lúc ấy, làn mây đen trên không hé ra một chỗ hở, mọi người đột nhiên thấy địch nhân vốn chỉ gần mình trong gang tấc, ra tay là có thể đánh mình bị thương, không hẹn mà cùng bật tiếng la hoảng nhảy ra.

Chu Bá Thông cười hì hì đứng giữa mọi người, cao giọng nói:

- Ở đây đông người quá, vô cùng nhiệt náo, hay lắm, hay lắm! Tay phải cọ khuỷu tay trái mấy cái, vê một viên ghét, nói:

- Cho ngươi uống thuốc độc.

Rồi nhét vào miệng sa Thông Thiên đứng cạnh. Sa Thông Thiên vội né tránh, nhưng mặc dù công phu Di hình hoán vị của y cao cường vẫn không tránh kịp, bị Chu Bá Thông vung tay trái túm lấy, nhét viên ghét vào miệng. Y từng bị Lão Ngoan đồng cho nếm mùi đau khổ, biết nếu phun ra ngay nhất định sẽ bị đánh no đòn, chỉ đành hừ một tiếng ngậm trong miệng, đoán là viên này không có độc, cũng không có gì đáng sợ.

Vương Xử Nhất thấy Chu Bá Thông đột nhiên xuất hiện, vô cùng mừng rỡ, kêu lên:

- Sư thúc, té ra quả thật người chưa bị Hoàng đảo chủ hại chết.


Chu Bá Thông tức giận nói:

- Ai nói ta đã chết? Hoàng lão tà cứ nghĩ chuyện hại ta, nhưng mười mấy năm nay chưa thành công. Ha, Hoàng lão tà, ngươi thử lại mà xem.

Nói xong vung quyền đánh vào vai Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư không dám coi thường, đánh trả lại một chiêu Lạc anh thần kiếm chưởng, kêu lên:

- Bọn đạo sĩ súc sinh phái Toàn Chân lên án ta giết ngươi, cứ theo quấy rầy ta, nói là để trả thù cho ngươi đấy.

Chu Bá Thông tức giận nói:

- Ngươi giết được ta à? Đừng khoác lác! Ta bị ngươi giết chết bao giờ? Ngươi nhìn cho rõ nhé, ta là người hay là ma đây?

Y chửi mắng huyên thiên, càng đánh càng mau. Hoàng Dược Sư thấy không thể nói lý với y, đúng là một lão già lằng nhằng, nhưng chiêu thức lại tinh diệu kỳ ảo, chỉ đành dốc toàn lực tiếp chiến.

Toàn Chân chư tử chỉ mong sư thúc tới sẽ liên thủ với Hoàng Dược Sư đối phó với Âu Dương Phong, nào ngờ vị sư thúc này không biết nghe chuyện, đã lập tức đánh nhau với Hoàng Dược Sư kịch liệt. Mã Ngọc liên tiếp kêu "Sư thúc, đừng động thủ với Hoàng đảo chủ nữa!

Âu Dương Phong nói chen vào:

- Đúng, Lão Ngoan đồng, ngươi quyết không phải là địch thủ của Hoàng lão tà, mau chạy trốn để giữ mạng là hay nhất, chạy mau lên, chạy mau lên!

Chu Bá Thông bị y khích một câu, càng không chịu dừng tay. Hoàng Dung kêu lên:

- Lão Ngoan đồng, ngươi dùng công phu trong Cửu âm chân kinh đánh nhau với cha ta thì sư huynh ngươi dưới suối vàng sẽ nói thế nào?

Chu Bá Thông hô hô cười rộ, vô cùng đắc ý, nói:

- Ngươi thấy ta sử dụng công phu trong kinh à? Ta mất bao nhiêu thời giờ mới quên được hết chân kinh. Ha ha, học thì dễ, quên đi mới thật khó khăn! Ta là sử dụng bảy mươi hai lộ Không minh quyền, Lão Ngoan đồng tự mình nghĩ ra, có liên hệ gì với Cửu âm chân kinh?

Lúc Hoàng Dược Sư động thủ với y trên đảo Đào Hoa đã thấy quyền cước kình lực của y vô cùng kỳ ảo, lúc ấy thấy quyền pháp của y tuy tinh kỳ nhưng kình lực lại giảm nhiều so với trước, chỉ ngang tay với mình, đang ngạc nhiên lại nghe y nói thế, bất giác ngấm ngầm bực bội, không biết y sử dụng cách thức ly kỳ cổ quái gì mà có thể nghiễm nhiên loại bỏ một môn võ công thượng thặng của mình. Âu Dương Phong thấy Chu Bá Thông và Hoàng Dược Sư đánh nhau kịch liệt trong đám sương mù, ngấm ngầm mừng rỡ, lại sợ y đánh bại Hoàng Dược Sư xong sẽ liên thủ cùng Toàn Chân chư tử đối phó với mình liền nghĩ cách nhân cơ hội tốt này để phá trận Bắc đẩu trước, lúc ấy bèn vung xà trượng đánh ráo riết, trong khoanh khắc trận băc đẩu đã rơi vào cảnh nguy hiểm. Vương Xử Nhất và Lưu Xử Huyền cùng kêu lớn " Chu sư thúc, giết Âu Dương Phong trước đã.


Chu Ba Thông thấy các sư điệt nguy cấp, lúc ấy tay trái phong chưởng tay phải phát quyền, quýet ngang, đánh thẳng vừa đánh tới trước mặt Hoàng Dược Sư, đột nhiên ho ho cười rộ, quyền biến thành chưởng, chưởng biến thành quyền, đều đổi hướng tấn công. Hoàng Dược Sư không ngờ y ra chiêu kỳ quái như thế, vội đưa tay đỡ gạt, thì đầu chân mày đã bị ngón tay tren chưởng y quét trúng, tuy chưa bị thương nhưng cũng đau rát lên. Chu bá Thông một chưởng quét trúng đối phương, lập tức giật mình nghĩ ra, tay trái chát một tiếng đập vào cổ tay phải của mình một cái, mắng " Đáng chết, đáng chết, đây là công phu trong Cửu âm chân kinh!

Hoàng Dược Sư thoáng sửng sốt, quyền phải lâp tức đẩy ra, một chiêu này quả thật mau lẹ vô luân, không tiếng động đập trúng đầu vai Chu Bá Thông. Chu Bá Thông cong lưng trầm vai quát:

- Ái chà! Báo ứng mau thật

Làn sương mù tư từ lan ra, càng lúc càng khó nhìn thấy chung quanh. Quách Tĩnh sơ hai vị sư phụ gặp chuyện bất trắc, đưa tay đỡ Kha Trấn ác, kéo y tới cạnh Hồng Thất công, hạ giọng nói:

- Hai vị sư phụ cứ lên lầu Yên Vũ nghỉ ngơi, đợi sương mù ta sẽ tính. Chỉ nghe Hoàng Dung kêu lên:

- Lão Ngoan đồng, ngươi có nghe ta nói không đấy? Chu Bá Thông nói:

- Ta đánh không thắng cha ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm. Hoàng Dung kêu lên:

- Ta muốn ngươi mau qua đánh Lão Độc vật, nhưng không được giết y. Chu Bá Thông nói:

- Tại sao thế?

Y miệng không ngừng nói nhưng quyền cước cũng không hề chậm lại. Hoàng Dung kêu lên:

- Ngươi không nghe lời ta, thì ta phải nói toạc chuyện xấu của ngươi ra. Chu Bá Thông nói:

- Chuyện xấu gì chứ? Ăn nói bậy bạ. Hoàng Dung bèn kéo dài giọng:

- Được, Chiếc khăn tay, Uyên ương chắp cánh muốn cùng bay.

Hai câu ấy khiến Chu Bá Thông hoảng sợ hồn phi phách tán, vội nói:

- Được được, ta nghe lời ngươi là được. Lão Độc vật, ngươi ở đâu thế? Chỉ nghe giọng Mã Ngọc trong làn sương mù cất lên:

- Chu sư thúc, người chiếm vị trí sao Bắc cực để vây y. Hoàng Dung lại nói:

- Cha, gã Cừu Thiên Nhận kia tư thông với nước Kim, là một tên đại gian tặc, giết y mau đi. Hoàng Dược Sư nói:


- Hài tử, lại đây!

Trong làn sương mù dày

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net