Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 5(a)

cung loan bắn điêu

Đoàn người xuống khỏi gò, đi không bao lâu chợt nghe phía trước có tiếng thú dữ gầm rít từng hồi từng hồi vang tới. Hàn Bảo Câu kéo cương thúc ngựa phóng về phía trước, được một lúc chợt con hoàng mã đứng lại, thúc thế nào cũng bất động. Hàn Bảo Câu biết có chuyện lạ bèn nhìn ra xa, chỉ thấy trước mặt có một đám người xúm thành vòng tròn, có mấy con báo săn đang cắn xé vật gì đó trên mặt đất. Y biết con ngựa sợ báo, bèn nhảy xuống ngựa rút ngọn Kim long tiên ra cầm ở tay bước lên, chỉ thấy hai con báo đang cắn xé một cái xác người trong bụi cát.

Hàn Bảo Câu bước tới vài bước nhìn, thấy cái xác ấy quả nhiên chính là Đồng thi Trần Huyền Phong, nhưng từ xương mỏ ác thẳng xuống bụng dưới có một mảng máu me bê bết như toàn bộ mảnh da đã bị người ta lột mất. Y ngạc nhiên tự nhủ:

- Đêm qua rõ ràng y bị thằng nhỏ kia đâm một truỷ thủ trúng luyện môn mà chết, tại sao cái xác lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Vả lại người đã chết rồi, sao lại có người tàn hại thi thể của y, không biết là ai hạ độc thủ? Mà là có ý gì? Chẳng lẽ Hắc Phong song sát cũng có kẻ thù ở vùng sa mạc này sao?.

Không bao lâu bọn Chu Thông cũng tới, mọi người đều không nghĩ ra duyên cớ, thấy xác Trần


Huyền Phong vẻ mặt vẫn còn hung ác, chết rồi vẫn có dư oai, nhớ lại đêm qua ác đấu trên núi hoang, nếu không có Quách Tĩnh đâm một nhát chuỳ thủ ấy thì người nào cũng khó tránh khỏi đại kiếp, trong lòng đều không lạnh mà run.

Lúc ấy hai con báo đã xé nát cái xác, một đứa nhỏ bên cạnh cười trên lưng ngựa cao giọng gọi báo phu mau kéo báo đi. Nó quay đầu nhìn thấy Quách Tĩnh bèn kêu lên:

-Ô, người núp ở đây. Ngươi không dám tới giúp Đà Lôi, quả thật vô dụng! Đứa trẻ ấy chính là Đô Sử con trai Tang Côn.

Quách Tĩnh vội kêu lên:

- Các ngươi lại đánh Đà Lôi à? Y đâu rồi? Đô Sử đắc ý nghênh ngang nói:

- Ta dắt báo đi vồ nó đây. Ngươi đầu hàng mau đi, nếu không thì sẽ vồ luôn cả ngươi.

Nó thấy Giang Nam thất quái đứng cạnh, trong lòng cũng sợ, nếu không đã xua báo tới vồ Quách Tĩnh rồi. Quách Tĩnh nói:

- Đà Lôi đâu? Đô sử nói:

- Đã bị báo vồ rồi.

Rồi giục bọn báo phu chạy về phía trước. Một tên báo phu khuyên:

- Tiểu công tử, người này là con của Thiết Mộc Chân đại hãn mà. Đô Sử giơ roi ngựa lên chát một tiếng đập lên đầu y, quát:

- Sợ cái gì? Ai bảo hôm nay nó động thủ đánh ta? Đi mau.

Tên báo phu kia không dám chống lại, đành kéo báo đi theo. Một tên báo phu khác sợ gây ra đại họa, quay đầu nhìn qua kêu lên:

- Ta đi bẩm cho Thiết Mộc Chân Đại hãn.

Đô Sử vừa định quát giữ lại, tên báo phu ấy đã chạy đi như bay. Đô Sử hậm hực nói:

- Được rồi, chúng ta cứ vồ Đà Lôi trước, xem bác Thiết Mộc Chân tới sẽ làm gì? Rồi vung roi thúc ngựa phóng đi.

Quách Tĩnh tuy sợ báo nhưng vẫn lo lắng cho sự an nguy của nghĩa huynh, bèn nói với Hàn Tiểu Oanh sư phụ:

- Nó sai báo vồ nghĩa huynh của con, để con đi bảo y trốn mau. Hàn Tiểu Oanh nói:

- Nếu ngươi tới đó cũng sẽ bị báo vồ, chẳng lẽ ngươi không sợ à? Quách Tĩnh nói:

- Con sợ chứ.


Hàn Tiểu Oanh nói:

- Vậy ngươi có đi không?.

Quách Tĩnh không chút ngần ngừ, nói:

- Con đi.

Rồi sải chân chạy mau về phía trước.

Chu Thông vì vết thương đau quá, nằm ngửa trên yên ngựa, thấy hành động ấy của Quách rất có lòng nghĩa hiệp, bèn nói:

- Thằng nhỏ này tuy ngu ngốc nhưng đúng là người trong bọn ta. Hàn Tiểu Oanh nói:

- Tứ ca nhãn lực thật không sai. Chúng ta mau đi cứu người. Toàn Kim Phát kêu lên:

- Thằng tiểu ác bá ấy nuôi báo săn, nhất định là con cháu của đại tù trưởng. Mọi người cẩn thận đấy, đừng gây ra chuyện gì, chúng ta còn có ba người đang bị thương.

Hàn Bảo Câu triển khai công phu khinh công vọt tới sau lưng Quách Tĩnh quờ một cái túm lấy nó đặt lên vai. Y tuy thân lùn chân ngắn nhưng hai chân di động cực kỳ mau lẹ, trong chớp mắt đã ra được mấy trượng. Quách Tĩnh ngồi trên đầu vai nần nẫn của y như cưỡi trên lưng tuấn mã, vừa mau vừa vững. Hàn Bảo Câu chạy tới cạnh con Truy phong hoàng tung người vọt lên, cõng cả Quách Tĩnh nhảy lên lưng ngựa, trong chớp mắt đã vượt qua bọn Đô Sử và mấy con báo, phóng thêm một lúc quả nhiên nhìn thấy mười mấy đứa nhỏ đang vây chặt Đà Lôi. Bọn này nghe lệnh Đô Sử, đều không xông vào tấn công, chỉ vây chặt không cho nó chạy thoát.

Đà Lôi học được ba chiêu xảo diệu của Chu Thông, đêm ấy luyện tập thật thành thục, sáng sớm hôm sau tìm Quách Tĩnh không gặp, cũng không gọi Tam ca Oa Khoát Đài giúp đỡ, một mình tới đánh nhau với Đô Sử. Đô Sử mang theo bảy tám đứa nhỏ giúp đỡ thấy nó chỉ tới một mình, vô cùng ngạc nhiên. Đà Lôi nói chỉ có thể đánh nhau với từng đứa chứ không thể đánh cả bọn một lúc. Đô Sử đâu coi nó ra gì tự nhiên ưng thuận. Nào ngờ vừa động thủ. Đà Lôi luân phiên sử dụng ba chiêu xảo diệu ấy lần lượt đánh ngã bảy tám đứa nhỏ bên phe Đô Sử.

Nên biết ba chiêu số mà Chu Thông dạy cho nó ấy tuy giản dị nhưng chính là phát huy chỗ ảo diệu của Không không quyền. Đà Lôi mười phần thông minh mà ba chiêu ấy lại không có biến hóa gì phức tạp, vì vậy vừa học là biết, đem ra sử dụng, bọn trẻ con Mông Cổ dĩ nhiên không đứa nào chống được. Người Mông Cổ rất trọng lời hứa, đã nói trước là đơn đả độc đấu thì trong bọn trẻ con tuy có đứa rất tức giận cũng không cùng lúc xông vào.

Đô Sử bị Đà Lôi đánh ngã hai lần liên tiếp, trên mũi lại trúng một quyền, sau cơn tức giận chạy về nhà đem báo của cha ra. Đà Lôi một mình đánh thắng đám trẻ con đang rất đắc ý, đứng giữa vòng vây đưa mắt ngạo nghễ, cũng không nghĩ cách xông ra, nào ngờ đại họa đã tới trước mắt.


Quách Tĩnh từ xa kêu lớn:

- Đà Lôi. Đà Lôi, chạy mau đi. Đô Sử mang báo ra vồ ngươi đấy!

Đà Lôi nghe thế cả kinh, muốn xông ra khỏi vòng vây, nhưng bọn trẻ con cản trở bốn phía không sao thoát thân, không bao lâu bọn Hàn Tiểu Oanh và Đô Sử cũng lần lượt phóng tới, kế là bọn báo phu dẫn hai con báo tới.

Giang Nam lục quái nếu muốn ngăn trở thì ra tay là có thể bắt sống Đô Sử nhưng họ không muốn can thiệp vào chuyện người khác, lại muốn xem Đà Lôi và Quách Tĩnh đối phó nguy hiểm thế nào nên lúc ấy hoàn toàn không ra tay.

Chợt nghe sau lưng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, mấy người phóng ngựa như bay tới, một người trên ngựa cao giọng quát lớn:

- Không được thả báo ra, không được thả báo ra!

Đó chính là bọn Mộc Hoa Lê. Bác Nhĩ Hốt, tứ kiệt được tên báo phu kia báo tin, không kịp báo cho Thiết Mộc Chân, vội vàng lên ngựa tới ngăn cản.

Thiết Mộc Chân và Vương Hãn. Trát Mộc Hợp. Tang Côn đang ngồi trong lều Mông Cổ tiếp chuyện anh em Hoàn Nhan Hồng Hy, nghe báo phu bẩm lại, giật nảy mình vội vàng ra trướng lên ngựa.

Vương Hãn nói với đám thân binh tả hữu:

- Mau tới truyền lệnh của ta không cho Đô Sử làm bậy, ngàn vạn lần không được làm con của Thiết Mộc Chân Đại hãn bị thương!

Đám thân binh vâng lệnh, lên ngựa phóng mau đi. Hoàn Nhan Hồng Hy đêm qua chưa được thấy trò vui báo đánh nhau với người đang buồn bực, lúc ấy tinh thần phấn chấn, đứng lên nói:

- Tất cả đi xem xem.

Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm Nếu báo của Tang Côn vồ chết con Thiết Mộc Chân, hai nhà họ sẽ bất hòa, nếu vì thế mà hiềm khích đánh nhau đến lúc đôi bên cùng chết thì quả thật là phúc của Đại Kim ta?.

Anh em Hoàn Nhan. Vương Hãn. Tang Côn. Trát Mộc Hợp một đoàn phóng ngựa tới, chỉ thấy hai con báo săn vòng da trên cổ đã nới lỏng ra, bốn chân chụm lại, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, trước mặt là hai đứa nhỏ, chính là Đà Lôi và nghĩa đệ Quách Tĩnh.

Thiết Mộc Chân và tứ kiệt dây cung đã kéo căng, mũi tên chĩa thẳng vào hai con báo, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Thiết Mộc Chân tuy thấy con nhỏ đang gặp nguy hiểm nhưng biết hai con báo này là vật Tang Côn yêu thích, bắt nuôi từ nhỏ đến lúc to lớn hung dữ như thế quả thật không phải một sớm một tối có thể làm được, chỉ cần chúng không vồ con mình thì cũng không muốn phát tên bắn chết.

Đô Sử thấy nhiều người tới, cậy được ông nội và cha chiều chuộng, lại càng ra vẻ oai phong, luôn miệng quát tháo sai báo vồ người. Vương Hãn kêu lên:


- Không được!

Chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa vang lên gấp rút, một người cưỡi ngựa hồng phi như bay tới, một người đàn bà trung niên ngồi trên lưng ngựa; khoác áo da điêu, trong bọc có một đứa con gái nhỏ, nhảy xuống ngựa bước tới, chính là vợ Thiết Mộc Chân, mẹ của Đà Lôi.

Nàng đang trong lều Mông Cổ nói chuyện với vợ Tang Côn, nghe tin vội vàng bế con gái là Hoa Tranh tới thấy con đang gặp nguy hiểm, vừa sợ vừa giận, kêu lên:

- Bắn tên mau!

Rồi thuận tay thả con gái xuống đất.

Lúc ấy nàng tập trung chú ý tới con trai, lại quên chiếu cố con gái. Cô nhỏ Hoa Tranh này mới được bốn tuổi đâu biết báo hung dữ, cười hì hì chạy tới cạnh anh, nhìn thấy con báo toàn thân có đốm có vằn rất đẹp mắt còn nói là giống chó săn của Nhị ca Sát Hợp Đài nuôi rồi đưa tay định sờ lên đầu báo. Mọi người hoảng hốt quát bảo đừng, nhưng đã không kịp.

Hai con báo vốn đã lấy thế chuẩn bị vồ, chợt thấy có người bước lên, cùng gầm vang vọt tới. Mọi người cùng bật tiếng la hoảng.

Thiết Mộc Chân tuy đã ngắm rất chuẩn nhưng Hoa Tranh đột nhiên bước lên, quả thật rất bất ngờ, chỉ thấy trong chớp mắt đôi báo đã vọt lên. Lúc ấy Hoa Tranh đang đứng giữa Thiết Mộc Chân và đôi báo, che mất chỗ yếu hại của chúng, phát tên chỉ có thể làm chúng bị thương chứ nhất thời không chết ngay, chỉ thêm hung dữ. Tứ kiệt vứt cung rút đao, nhất tề xông vào. Chỉ thấy Quách Tĩnh lăn tròn dưới đất ôm lấy Hoa Tranh, lúc ấy chân trước của một con báo đã chụp tới đầu vai Quách Tĩnh. Tứ kiệt rút đao uốn người sấn vào chợt nghe vù vù vù mấy tiếng gió rít vang lên bên tai, hai con báo đột nhiên lăn tròn về phía sau, không ngừng gầm thét lăn lộn, qua một lúc thì nằm ngửa bụng lên trời, không hề động đậy.

Bác Nhĩ Hốt bước qua nhìn, chỉ thấy trên đầu hai con báo máu tươi chảy ròng ròng, rõ ràng đã bị cao thủ dùng ám khí đánh xuyên vào óc mời có thể lập tức táng mạng. Y quay đầu nhìn chỉ thấy sáu người đàn ông đàn bà người Hán thần sắc thản nhiên đứng bên cạnh nhìn, biết là ám khí do họ phóng ra. Vợ Thiết Mộc Chân vội vàng bế Hoa Tranh đang sợ hãi khóc ngất người trên tay Quách Tĩnh, luôn miệng an ủi, đồng thời kéo Đà Lôi vào lòng.

Tang Côn tức giận nói:

- Ai đánh chết đôi báo?

Mọi người im lặng không đáp. Kha Trấn Ầc nghe tiếng đôi báo gầm vang, sợ chúng làm hại Quách Tĩnh bèn ném ra bốn ngọn Thiết tật lê, chỉ là vung tay một cái lúc ấy mọi người đều chăm chú nhìn vào đôi báo, càng không ai chính mắt thấy y thi triển ám khí.

Thiết Mộc Chân cười nói:

- Tang Côn huynh đệ, khi về ta sẽ đền ngươi bốn con báo thật đẹp, lại thêm tám đôi hắc ưng.


Tang Côn cả giận không nói tiếng nào.

Vương Hãn tức giận chửi mắng Đô Sử. Đô Sử bị nhục mạ trước đám đông, chợt lên cơn lăn lộn dưới đất gào khóc Vương Hãn quát bảo nín đi, nó cũng không đếm xỉa gì tới.

Thiết Mộc Chân cảm kích ân tình năm xưa của Vương Hãn, nghĩ thầm không thể vì chuyện nhỏ này mà để mất hòa khí giữa hai nhà, lập tức mĩm cười cúi xuống bế Đô Sử lên. Đô Sử chỉ kêu khóc giẫy giụa giằng ra, nhưng bị Thiết Mộc Chân nắm chặt cổ tay, làm sao mà giằng ra được? Thiết Mộc Chân nhìn Vương Hãn cười nói:

- Nghĩa phụ, bọn trẻ con đùa giỡn nghịch ngợm có gì quan trọng? Con thấy thằng nhỏ này hay lắm, con muốn đem đứa con gái này gả cho nó, cha thấy sao?

Vương Hãn thấy Hoa Tranh hai mắt như làn nước, da trắng như mỡ dê, trong trắng đáng yêu, trong lòng rất mừng, ha hả cười nói:

- Như vậy có gì là không tốt? Chúng ta thân lại càng thân, hay là gả cháu gái lớn của ta cho Truật Xích con trai ngươi?.

Thiết Mộc Chân mừng rỡ nói:

- Đa tạ nghĩa phụ.

Rồi quay qua Tang Côn nói:

- Tang Côn huynh đệ, chúng ta là thông gia với nhau rồi.

Tang Côn tự cho mình xuất thân cao quý, trước nay đối với Thiết Mộc Chân vừa đố ky vừa coi thường, rất không muốn kết thông gia với y, nhưng lệnh của phụ vương không thể trái, đành gượng gạo mỉm cười.

Hoàn Nhan Hồng Liệt chợt nhìn thấy Giang Nam lục quái, giật nảy mình nghĩ thầm:

- Họ tới đây làm gì? Nhất định là để đuổi bắt mình. Không biết lão ác đạo họ Khưu kia có cùng tới không?

Lúc ấy y có vô số binh tướng bảo vệ, vốn cũng không sợ gì vẻn vẹn sáu người, nhưng nếu hạ lệnh bắt họ chỉ sợ lại gây ra mối họa, thấy lục quái đang nghe bọn Thiết Mộc Chân trò chuyện, hoàn toàn chưa nhìn thấy mình, lập tức quay đầu qua một bên, thúc ngựa lui lại phía sau bọn vệ sĩ, trầm ngâm nghĩ cách đối phó, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì tới việc Vương Hãn và Thiết Mộc Chân hai nhà kết thông gia.

Thiết Mộc Chân biết chính Giang Nam lục quái đã cứu mạng con gái mình, đợi bọn Vương Hãn đi rồi bèn sai Bác Nhĩ Hốt thưởng vàng bạc da thú cho họ rồi xoa đầu Quách Tĩnh, luôn miệng khen nó can đảm, lại có nghĩa khí, việc lăn xả vào cứu người không tiếc tính mệnh như thế đừng nói là một đứa trẻ con, ngay người lớn cũng không dễ mà làm được. Hỏi nó tại sao lại dám xông vào cứu Hoa Tranh. Quách Tĩnh cứ ngơ ngơ không trả lời được, hồi lâu mới nói:

- Vì báo muốn vồ người mà!


Thiết Mộc Chân hô hô cười rộ. Đà Lôi lại kể lại chuyện đánh nhau với Đô Sử. Thiết Mộc Chân nghe nói Đô Sử kể lại chuyện nhục nhã của y trước đây, trong lòng tức giận nhưng không nói gì, chỉ dặn Từ nay trở đi đừng đếm xỉa gì tới nó nữa. Trầm ngâm một thoáng, lại nói với Toàn Kim Phát:

- Các ngươi ở lại dạy võ nghệ cho con ta, muốn bao nhiêu tiền bạc?.

Toàn Kim Phát nghĩ thầm: Bọn mình đáng muốn tìm chỗ an thân để dạy võ nghệ cho Quách Tĩnh, nếu ở lại đây thì không còn gì tốt hơn. Lúc ấy bèn đáp:

- Đại hãn chịu thu lưu chúng tôi thì đó là điều muốn mà còn không được, xin Đại hãn cứ tùy ý ban thưởng, chúng tôi đời nào lại dám so kè nhiều ít?.

Thiết Mộc Chân rất mừng, dặn Bác Nhĩ Hốt chiếu cố cho sáu người, rồi giục ngựa quay về đưa tiễn anh em Hoàng Nhan.

Giang Nam lục quái thong thả đi phía sau, vừa đi vừa bàn bạc. Hàn Bảo Câu nói:

- Mảnh da trước bụng Trần Huyền Phong bị lột mất, người hạ thủ ắt là kẻ thù của y. Toàn Kim Phát nói:

- Hắc Phong song sát hung dữ tàn ác, kết oán khắp nơi, chuyện đó không có gì lạ. Chỉ là không biết tại sao kẻ thù của y lại không chặt đầu hay mổ bụng mà lại chỉ lột miếng da bụng?

Kha Trấn Ầc nói:

- Nãy giờ ta cũng chỉ nghĩ tới việc này, lý do bên trong quả thật nghĩ không ra. Việc gấp nhất hiện nay là phải tìm cho ra nơi Thiết thi ẩn náu.

Chu Thông nói:

- Đúng thế, người này mà không trừ được, rốt lại sẽ thành hậu hoạn. Tôi e rằng y thị sau khi trúng độc lăng vẫn chưa chết.

Hàn Tiểu Oanh rơi nước mắt nói:

- Mối thù lớn của Ngũ ca chẳng lẽ không trả sao?.

Lúc ấy bọn Hàn Bảo Câu. Hàn Tiểu Oanh. Toàn Kim Phát ba người cưỡi khoái mã đi tìm khắp bốn phía, nhưng liên tiếp mấy ngày thủy chung vẫn không thấy dấu vết gì của Mai Siêu Phong. Hàn Bảo Câu nói:

- Mụ ác bà này hai mắt đã trúng độc lăng của đại ca, nhất định đã bị chất độc phát tác, chết rũ ở hang sâu khe vắng nào rồi.

Mọi người đều cho rằng ắt là như thế. Kha Trấn Ầc thừa biết sự lợi hại độc ác của Hắc Phong song sát, trong lòng vẫn thầm lo lắng, nghĩ thầm nếu không phải chính tay mình sờ được xác chết của y thị thì đó vẫn là một mối lo lớn, nhưng sợ làm các nghĩa đệ nghĩa muội lo lắng nên không nói ra.

***

Giang Nam lục quái từ đó định cư ở sa mạc dạy võ công cho Quách Tĩnh và Đà Lôi. Thiết Mộc Chân biết bản lĩnh cận chiến ấy chỉ có thể phòng thân chứ không đủ để xưng vương chiếm đất, vì vậy bắt


Đà Lôi và Quách Tĩnh chỉ học quyền cước qua loa, còn phần lớn thời gian thì học các công phu cưỡi ngựa bắn tên, xung thành hãm trận trên chiến trường. Loại tài năng này thì không phải là sở trường của lục quái, nên người dạy hai đứa chủ yếu vẫn là Thần tiễn thủ Triết Biệt và Bác Nhĩ Hốt.

Cứ mỗi buổi chiều Giang Nam lục quái lại gọi riêng Quách Tĩnh tới, quyền kiếm ám khí, khinh công nội công từng môn, từng môn dạy cho. Quách Tĩnh thiên tư ngu độn nhưng được cái là biết chỉ có dựa vào nhưng công phu ấy mới trả thù được cho cha nên cắn răng vùi đầu khổ luyện. Tuy nó lãnh hội được rất ít những chỗ khéo léo uyển chuyển của Chu Thông. Toàn Kim Phát. Hàn Tiểu Oanh, nhưng công phu cơ bản của Hàn Bảo Câu và Nam Hy Nhân dạy cho thì nó nhất nhất luyện tập theo, quả nhiên luyện thành rất thuần thục. Nhưng những công phu căn bản ấy cũng chỉ có thể làm thân thể khỏe mạnh mà thôi, rốt lại vẫn không phải là thủ đoạn khắc địch chế thắng. Hàn Bảo Câu thường nói:

- Ngươi luyện công cũng như lạc đà mạnh thì mạnh đấy, nhưng lạc đà có đánh thắng được báo không?

Quách Tĩnh nghe thế chỉ cười ngờ nghệch.

Lục quái tuy ra sức dạy dỗ không hề trễ nải, nhưng thấy dạy mười chiêu thì nó chỉ học được không đầy một chiêu cũng không khỏi chán nản, lúc ngồi riêng nói chuyện với nhau chỉ lắc đầu thở dài, đều biết muốn thắng được đồ đệ của Khưu Xử Cơ thì chỉ có một trong trăm phần, có điều cái hẹn còn đó, chẳng lẽ bỏ ngang nửa chừng. Nhưng Toàn Kim Phát là người buôn bán, giỏi tính toán, thường nói:

- Khưu Xử Cơ muốn tìm được vợ họ Dương, nhiều lắm cũng chỉ có tám phần hy vọng, trước mắt chúng ta đã thắng được hai phần rồi. Vợ họ Dương biết đâu lại sinh ra con gái, chỉ có một nửa là sinh được con trai, chúng ta lại thắng được bốn phần nữa. Nếu là con trai cũng chưa chắc đã nuôi được đến lớn, chúng ta lại thắng thêm một phần. Cứ cho là nuôi được đến lớn đi, thì biết đâu cũng ngu ngốc như Tĩnh nhi. Cho nên tôi nói chúng ta đã chiếm được tám phần thắng rồi.

Ngũ quái nghĩ nói thế cũng không sai, nhưng nói con trai họ Dương học võ cũng ngu xuẩn như Quách Tĩnh thì chẳng qua chỉ là lời an ủi của Toàn Kim Phát. Nhưng rốt lại Quách Tĩnh tính nết thuần hậu, lại biết vâng lời lục quái, về nhân cách của y thì vô cùng vui mừng.

Trên thảo nguyên sa mạc phía bắc, mùa hè cỏ xanh, mùa đông tuyết trải, thấm thoát đã qua mười năm. Quách Tĩnh đã là một thiếu niên mười sáu tuổi to lớn khỏe mạnh, chỉ còn cách cái hẹn hai năm. Giang Nam lục quái đốc thúc y càng nghiêm ngặt, bắt y tạm ngừng luyện tập cung ngựa, từ sáng đến tối chỉ khổ luyện quyền kiếm.

Trong mười năm ấy. Thiết Mộc Chân chinh chiến không ngừng, thôn tính rất nhiều bộ tộc trên sa mạc. Y thống suất quân sĩ kỷ luật nghiêm minh, ai cũng dũng cảm thiện chiến, y lại trí dũng song toàn, hoặc lấy sức đánh, hoặc dùng mưu cướp, tung hoành ở phương bắc không ai chống nổi. Lại thêm bò ngựa sinh sôi nảy nở, nhân khẩu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net