| 15 |
Từng câu hỏi ngổn ngang trong lòng ngày một đè nén, tâm trạng trống trải rối bời, vừa hụt hẫng lại nhẹ nhõm đan xen khiến anh hoảng loạn tìm ra phương hướng giải quyết, nhưng anh càng tìm, câu trả lời lại càng cách xa, cứ như thế đẩy Đức Huy vào khoảng không vô định một màu đen kịt. Anh không biết, Phạm Đức Huy chẳng hề hay, đến khi nào anh mới thôi lang thang thất thểu giữa mảnh đời mục nát, và ngừng mong ước được ai đó vỗ về từng tổn thương mình gánh lấy trên vai. Để rồi khi mọi người ngoài tuyển không còn liên quan trở về nhịp sống bình thường, xung quanh anh là những gương mặt quen thuộc đang nhìn Đức Huy với ánh mắt không biết nên làm gì, nói gì, thì Phạm Đức Huy lại úp mặt vào lòng bàn tay mà khóc gào lên, từng giọt nước lã chã trên gò má chảy tuột xuống, cứ thế lại một càng nhiều cho đến khi tiếng thút thít bị nén chặt bởi ai đó đang ôm lấy em, vỗ về lên bờ lưng mất đi bình tĩnh trong từng nhịp thở.
Giọng kẻ đó êm ru bên tai, ngọt ngào, trầm khàn như tiếng cello kéo âm chậm dãi, từ từ rót vào tâm trí anh mớ bình yên hỗn loạn được xếp một cách chồng chất trước cơn bão đổ xô. Đức Huy níu lấy tay áo, úp mặt vào lồng ngực kẻ kia mà khóc, anh cứ thế mà khóc, anh khóc cho cái hồn anh đã nát tươm từ khi nào anh lại chẳng hay, giờ đây kẻ đứng sau nỗi đau đấy lại đang từng chút một cẩn thận vá hồn Huy lại, nhẹ nhàng như chưa có vết dao nào của người đâm qua tim này. Gã nhỉ - cái kẻ đã gieo bao hi vọng rồi chà nát thứ tình đặc quánh máu tươi hãy còn nóng của anh.
"Đừng khóc nữa, mày khóc xấu lắm, khóc sẽ nghẹt mũi đấy. Nín đi, tao ở đây với mày."
Thực ra, đến cuối cùng, lời nói của kẻ đó vẫn chưa bao giờ là thật.
Chưa.
Bao.
Giờ.
Xin lỗi, vì sự chờ đợi thật lâu của các cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net