Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian này anh phải đi công tác xa, công ty có chút vấn đề anh không thể vắng mặt, vậy nên nó cũng có một khoảng thời gian để suy nghĩ mọi chuyện. Anh nhắn tin nó không trả lời, gọi điện cũng không có nghe máy, chỉ muốn ngay lập tức bay về Việt Nam.
Mấy ngày liền nó cũng không có ăn uống, nói chuyện với ai, cả nhà ai cũng lo lắng cho nó.
- Nhi con, có chuyện gì từ từ nói con cứ như vậy mẹ biết làm sao- mami nó đứng ngoài cửa mà nước mắt giàn giụa.
- Bà đừng như vậy nữa con nó cũng lớn rồi chuyện của con nó tự biết sắp xếp. Chưa đợi được con mở cửa bà đã gục trước rồi- papa cố an ủi mami nó. Gia Hưng và Nhật Hạ ở bên cũng khuyên ngăn.
Bỗng nhiên cánh cửa bật mở. Nó ngồi xuống ôm mẹ vào lòng mà nức nở.
- Mẹ con gái bất hiếu đã để ba mẹ phải lo lắng. Mấy ngày qua con đã suy nghĩ kỹ rồi nên để mọi chuyện về đúng với quỹ đạo vốn có của nó- nó buông mẹ ra cố gắng nở nụ cười.
- Cả nhà con đói rồi, muốn ăn cơm- cả nhà nhìn nhau cũng không ai nói gì chỉ biết thở dài. Bữa cơm tối hôm đó thực chưa có bữa tối nào dài đến như vậy, chỉ mình nó cố gắng nói chuyện.

* * *
Hôm đó anh vừa xuống máy bay đã ngay lập tức chạy đến nhà nó. Cánh cổng vừa bật mở chào đón anh lại là cú đấm như sắt của Gia Hưng, cậu không nói gì cứ như vậy mà phát tiết lên người anh. Hai người như hai con mãnh thú lao vào nhau điên cuồng đấm đá, xen vào đó là những tiếng sét rạch ngang chia cắt bầu trời và mặt đất. Trời bắt đầu đổ mưa.
- Thôi đi- tiếng thét của nó uy lực vô cùng lớn khiến hai người buông nhau ra. Nhật Hạ kéo Gia Hưng vào nhà không gian chỉ còn lại anh và nó.
Anh ôm nó vào lòng thật chặt như sợ nó sẽ tan đi theo những hạt mưa đang rơi xuống. Chỉ cần nó giải thích anh nhất định sẽ tin, tin tuyệt đối. Tình yêu này anh không hề muốn buông tay. Từ khi nhìn thấy những bức hình Yến Hoa gửi cho anh đó anh đã không tin.
- Mình chia tay đi- đáp lại vòng ôm ấm áp của anh, niềm tin của lại là câu nói chua chát ấy.
- Chia tay... Em có nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, chỉ vì tên đó mà em muốn rời xa tôi? - tiếng hét của anh còn ai oán hơn tiếng mưa rả rích. Anh cầm xấp ảnh ném trước mặt nó. Anh nói gì nó thật sự không hiểu, những bức ảnh này từ đâu mà có nó cũng không hay. Nhưng đâu còn gì quan trọng nữa, nó quyết định buông tay rồi cũng nhờ những tấm hình này mà có lý do.
- Anh ấy vạn phần tốt hơn anh. Anh đã biết rồi tôi thực sự cũng không muốn tốn sức mà giấu anh nữa. Chia tay đi. Anh buông tha cho tôi đi- đoạn nó rút cánh tay đang bị anh nắm một mạch đi vào trong nhà không một chút lưu luyến. Nước mưa thực lại mặn chát đến như vậy. Anh ôm nỗi đau cùng sự thất vọng mà phát tiết cùng cơn mưa.
Yến Hoa xuất hiện mang anh đi, nó đứng khuất sau cánh cổng chỉ có thể thì thầm với bản thân mình "anh nhất định phải thật hạnh phúc ".
Tình yêu lúc yêu thì ngọt ngào khi chia tay mới thấy vị chát ngàn đời không bao giờ có thể nếm thử. Đoạn tình cảm này lại kết thúc cùng màn mưa đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net