Chương 9 : CHẲNG DỄ DÀNG GÌ CẢ.!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Tâm nhất định theo Anh xin vào học. Vì Anh xin cho nên Tâm được thực hành luôn vào buổi chiều hôm đó. Lần đầu mặc võ phục, Tâm thấy vui vui, thắt chiếc đai trắng trên eo, Tâm hít một hơi dài, bước ra khỏi phòng thay đồ, thấy Anh đã đứng ở ngoài đợi. Woa, giờ Tâm mới nhìn thấy mặt Anh khi không đeo kính, mái tóc buộc cao hơn thường ngày, võ phục trắng muốt, mang đai đen nhìn rất nổi bật. Mỉm cười nhảy chân sáo đến chỗ Anh, cô nói:

-nhanh vậy?

-ờ..cậu nhất định muốn tập sao?

-đương nhiên, nhìn tớ nè, tớ nhất định phải kiếm được cái đai đen như cậu, nhìn rất đẹp hihi.

-đừng hối hận nhé..

-không bao giờ..

-được.

Bước ra phòng tập. Tâm nhanh chóng nhìn thấy Khánh. Cậu ta vẫn đang hít đất,Namđang đứng cạnh đếm:

-35, 36, 37…

Nhìn thấy cậu ta thở hồng hộc, mồ hôi vã ra nhưng vẫn cắn răng hít, Tâm hơi sợ, nhìn Anh hỏi:

-người mới có phải hít không?

-không, khi nào bị phạt mới phải hít –Anh trả lời, xong khẽ hỏi lại – đã sợ rồi sao?, anhNamnghiêm khắc lắm.

-không! Mình nhất định phải có đai đen! Mà cậu Khánh kia tập lâu chưa mà vẫn đai lam?

-2 năm rồi.

-ôi?-Tâm hơi sợ, lại hỏi- Vậy cậu tập bao lâu để có đai đen?

-gần 2 năm.

-lâu vậy sao?

-chứ cậu nghĩ 1, 2 tháng chắc?

-tập hợp- giọng lạnh lùng cất lên cắt ngang câu chuyện. Tâm theo Anh đứng vào hàng, Anh khẽ nhắc:

-đừng nói chuyện nếu không muốn hít đất.

-o..ok-Tâm bắt đầu sợ rồi..

-bắt đầu khởi động…

Làm theo mọi người, nhìn xung quanh ai cũng tập với thái độ nghiêm túc, Tâm vui vui cho đến khi anh huấn luyện viên hỏi:

-Bạn Thanh Tâm mới đến lại đây nào!

Tâm ra khỏi hàng, bắt trước Anh cúi chào huấn luyện viên. Lại nghe anh hỏi:

-em là bạn của Anh đúng không?

-vâng.

-vậy để Anh hướng dẫn em các động tác cơ bản nhé.

-dạ, em muốn nhờ anhNamgiúp được không ạ?-Tâm dè dặt hỏi.

-Nam? – anh Sơn có vẻ ngạc nhiên. Xong anh cười nói- Được,Namem giúp Tâm nhé.! Anh phối hợp với Khánh.

-rõ…-cả 3 nói.

ThấyNamđi về phía mình, Tâm vui vui, đến khi anh bảo:

-bắt đầu từ các động tác tay, …

Sau khi thấy Tâm tạp được động tác tay,Namhướng dẫn Tâm tập chân:

-đá thẳng.

Làm theo cáchNamvừa hướng dẫn nhưng Tâm trượt chân ngã, vẫn nằm trên nệm, Tâm kêu lên:

-đau quá à!

-đứng lên- giọng lạnh lùng vang lên.

Tâm lập tức đứng dậy, nghe khẩu lệnh củaNam:

-Tiếp tục tập luyện. Đá thẳng.

Nghe vậy Tâm nén đau, hét lên:

-Hây..oạch-lại ngã

-hây..oạch

-hây..oạch..

Sau lần thứ 5 bị ngã, Tâm không đứng dậy mà nằm thở trên nệm. Lúc đó anh Sơn thông báo:

-nghỉ 5’.

Sau lời nói của anh Sơn, Khánh lập tức chạy về phíaNam, còn Anh thì đi về phía Tâm. Khẽ kéo Tâm dậy,Anh hỏi:

-đau không?

-có…

-tôi đã xem cậu đá. Cậu phải giữ vững chân trụ trước, chân trụ của cậu không vững, động tác đá cũng sai, làm lại tôi sửa cho.

-ừ..

Tâm đá lại, Anh giúp Tâm sửa. Vốn thông minh nên Tâm nắm bắt khá nhanh, chỉ cần giảng giải chút là cô có thể làm được. Khi Tâm có thể đá vững được cú đá thẳng thì anh Sơn nói:

-bắt đầu tập luyện. Khánh giúp Tâm tập luyện. Anh vàNamvề nhóm cũ.

Tâm khẽ thì thào:

-đổi đai đi.

-sao?

-mang thử đai đen cảm giác thế nào?

-cậu có biết muốn mang đai đen phải sao không?

-sao?

Anh khẽ nhìnNam, cậu cũng đang nhìn cô, cô khẽ nói với Tâm:

-học tập nhé.- rồi đi về phíaNam.

-tập thôi!- giọng Khánh vang lên.

-sao cậu lại hướng dẫn tôi?

-vì tôi không thể tập cùng Anh được. Tôi vừa bị tím mắt nè.- nói rồi Khánh chỉ vào mắt bên phải của mình, có một vết bầm lớn.

-haha. Gấu trúc!- Tâm cười hơi to, rồi nghe tiếngNam:

-im lặng tập luyện.

Cô lập tức im bặt. nhìn Anh vàNambắt đầu tập, Tâm há hốc mồm. Nhìn anh chàngNamto cao vậy mà Anh có vẻ không kém phần nào. Cô tung một cú đá sau về phíaNam, Tâm khẽ kêu lên:

-đẹp quá.

-tất nhiên- Khánh khẽ nói- cậu ấy đánh đẹp mà mặt cũng đẹp. tôi rất thích.

-tôi nhất định phải làm được như vậy, cậu hướng dẫn tôi đi.

-được..

Nhưng…

Sao cô không học được khi Khánh dậy vậy trời?

-hất chân….ngã

-tạt ngoài vô…ngã

-đá vòng cầu…ngã

-đá song phi…ngã

-đá sau….ngã

Sau n lần ngã, Tâm nằm trên nệm thở hồng hộc, cảm giác người ê ẩm, nhức mỏi mọi nơi. Lúc đó,Namtuyên bố buổi tập kết thúc.

Anh dậy kéo Tâm lên, kéo vào phòng thay đồ. Lúc về Tâm bảo:

-khó quá đi, người mình thì không có tố chất vận động.

-tập để khỏe người, ai cũng tập được- Anh trả lời.

-ừ, nếu không vì mục đích cao cả, mình nhất định không tham gia môn này, nhìn cái mắt tím của Khánh mà sợ…à cậu đánh đẹp lắm, nhất là cú “đạp” và cú đá sau đó.

-ờ…

-mình nhất định phải làm được thế.

-cứ tập luyện đi đã. Sẽ làm được thôi.

-ờ, cảm ơn đã động viên, mình về đây. Bye

-Bye..

*

Nói vậy nhưng hôm sau Tâm thấy người mình nhức mỏi kinh khủng, đi cũng khó khăn. Vừa đến lớp,cô đã nằm phịch xuống bàn, không hẹn mà Minh và Quang cùng chạy đến chỗ cô hỏi:

-thế nào rồi?- Minh hỏi.

-cái gì thế nào?- Tâm từ từ ngẩng mặt lên.

-tập luyện thế nào?

-thì, đấm, đá, rồi ngã, ê ẩm hết người..ôi đâu quá.

-thế còn anh chàng lạnh lùng thì sao?- Quang hỏi.

Nghe đếnNam, Tâm lập tức mở to mắt. Hai tay nắm lại, để trước ngực, mơ màng:

-ui, siêu đẹp trai, siêu menly, siêu lợi hại. Lời nói vô cùng được kính nể, …ôi, anhNamơi, giá anh biết anh là lí do duy nhất em bám sống chết cái thứ kinh khủng này, ôi…hihi

Quang và Minh nhìn nhau:

-siêu đẹp trai? Siêu menly? Siêu lợi hại? lời nói vô cùng được kính nể?

Kinh vậy sao? Liệu cô ấy có…rung rinh không? – cả hai đánh mắt sang Anh.

Cô vẫn đang ngồi nhìn ra cửa sổ, không chú ý đến những cái khác. Thấy vậy Minh bảo:

- nhất định tôi cũng phải học võ để bảo vệ cô ấy!

-bảo vệ chính ông thì hơn- Quang mỉa mai.

-ông đừng trọc gậy bánh xe. À Tâm, cô ấy đai gì?

-đen!

-Nam?

-đen!!!!!!!! Hihi,,…!

-vậy sao tui bảo vệ nổi, nhỡ thành cô ấy bảo vệ tôi thì khổ lắm.- Minh mếu máo.

-phải! như lần trước ông và Vân Anh ôm nhau đứng như trời trồng ý ha ha..

-bốp…

Một quyển sách bay thẳng vào gáy Quang. Nhìn về hướng nó bay đến. Quang nhận ra là Anh. Cô khẽ nhíu mày nói:

- nói chuyện tầm phào, yên lặng đi.

Quả có hiệu lực, Quang im luôn. Minh khẽ cười. lần này cô đã ra tay đúng lúc Quang nhại Minh vì vậy cậu thắng.

Lần 3, 1:0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net