chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp

Hứa Luật mơ mơ màng màng dựa vào người anh, hai tay thuận thế vòng qua thân thể anh ôm chặt lấy: "Aizza .... Sướng quá!", vừa nói vừa lấy mặt sươt sượt.

"Hứa Luật ...", sắc mặt Đường Tố cứng đờ. Khi cô va vào ngực anh, anh cảm nhận rất rõ ràng 'hai thứ' mềm mềm ụp mạnh vào ngực anh. Bây giờ cô còn cạ cạ, còn cái miệng nhỏ nhắn thì thì thào thào khiến anh có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng khí nóng xuyên qua áo sơ mi, xông thẳng lên ngực.

"Không được nhúc nhích!", nhận ra 'cây cột' mình đang ôm hơi lung lay, Hứa Luật đưa tay đánh một cái: "Cho chừa nè ..."

... Cô không hề hay biết cú ra đòn vừa rồi của cô vừa vặn trúng ngay cái mông mẩy của nhị thiếu gia nhà họ Đường.

"Hứa Luật ...", cả người Đường Tố như bị điểm huyệt.

Chuyện này ... con ma men này đúng là không có phẩm hàm mà.

Tuy nhiên ngay lúc này đây lại đi giảng giải phẩm hàm là gì với một kẻ say thì khác nào đàn gẩy tai trâu, không phải trâu thường mà là trâu say.

Hứa Luật tựa hẳn vào người Đường Tố, cảm giác thư thái. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nở nụ cười: "Nhìn kìa ... ông sao ... ông sao ... Nhiều sao quá! Twinkle Twinkle ... little star ..."

Đường Tố vừa đưa tay đỡ cô, vừa nhìn vào đôi mắt trong vắt và khuôn mặt đỏ bừng bừng. Khi cô ngửa đầu, cần cổ trắng nõn như ngọc khiến anh ngay lập tức bị hút hồn. Hồn chưa kịp bay xa đã nghe văng vẳng giọng của cô ngâm nga bài 'Twinkle twinkle little star' làm cả người anh da gà nổi rần rần, đầu tê dại.

Anh không hiểu một bài hát với giai điệu đơn giản như thế mà vẫn còn có người ca lạc giọng.

Thế nhưng đây không phải là thời gian cân nhắc hát đúng hát sai. Hứa Luật dựa trên ngực anh, ngước đầu, miệng mấp máy khiến hơi thở liên tục phà vào hàm dưới của anh, nóng nóng đủ khiến anh có chút phập phồng, thấp thỏm.

Ngưa ngứa!

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Công viên bờ sông bắn pháo hoa. Bầu trời đột nhiên sáng chói, nhiều màu sắc, giống như vô số nhưng ngôi sao nhỏ đua nhau lấp lánh, chớp tắt chớp tắt.

"Pháo hoa ... chúng ta mau đi xem pháo hoa!"

Hứa Luật dời sự chú ý, từ trong lòng Đường Tố chui ra, đuổi theo những bông hoa nở rộ trên bầu trời đêm ...

"Nè ... cô ..."

Đường Tố vội vã kéo cô trở về.

Hứa Luật phụng phịu: "Không ... muốn xem pháo hoa ... Tôi muốn xem pháo hoa."

Cả người cô đứng không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo, lại muốn giãy ra khỏi lồng ngực của anh. Đường Tố sợ cô té, lại luống cuống vịn cô lại. Cứ chạm qua chạm lại như vậy khiến hai tai của anh đỏ lựng đến cực điểm. Anh là một người đàn ông bình thường ... Không! So với người đàn ông bình thường anh còn nhạy cảm hơn rất nhiều nhiều lần.

Bây giờ bị cô cạ qua cạ lại thế này ... anh thật sự ...

Có phản ứng rồi hiểu không?

Anh biết đây chỉ là hiện tượng sinh lý rất bình thường, không thể bình thường hơn, chỉ là 'loại hiện tượng bình thường' này khiến anh không ứng phó kịp.

"Hứa Luật! Đừng động nữa!!!" Đường Tố siết hai tay để cô nằm yên trong ngực, nghiến răng nghiến lợi nói giọng trầm thấp.

Hứa Luật mơ hồ nghe thấy âm thanh của Đường Tố, cô đứng yên một chút nhìn rõ lại gương mặt đang rất nghiêm túc của anh, một lúc lâu sau, phá lên cười: "Đường ... Đường Tố ... Anh là Đường Tố ... Tôi nhận ra anh!"

Đường Tố mím mím môi ... anh từ chối đối thoại với 'tiểu ma men' này.

"Đường Tố! Sao anh không nói gì ... Đường Tố! Tôi rất thích nghe giọng của anh, anh nói chuyện cho tôi nghe đi mà ...", Hứa Luật nhìn đôi môi mỏng của anh không chịu phát ra tiếng, ngay lập tức muốn đưa tay cạy mở miệng của anh.

Đường Tố nghiêng người né tránh sự tấn công của cô. Hứa Luật càng kiên nhẫn hơn, Đường Tố tránh trái tránh phải cô càng kiên trì. Cô nhón nhân, tựa hẳn người vào anh, hai tay dừng sức cố định cái đầu đang lắc qua lắc lại của Đường Tố.

"Khà khà ... chạy sao ... sao để anh chạy được!", cô đắc ý nhếch miệng cười.

Đường Tố trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt của cô gần trong gang tấc, miệng mồm lanh lợi trước nay của anh hiện tại chỉ còn biết run lên cầm cập, nói lắp bắp: "Hứa Luật ... tôi đã nói ... với cô ... cô còn làm loạn như vậy, tự ... tự gánh chịu hậu quả ..."

Cả người dán vào anh rồi còn cạ cạ.

"Nói rồi ...", Hứa Luật không nghe rõ anh nói gì nhưng thanh âm này quả thực rất êm tai, không giống như con người của anh, lúc nào cũng nghiêm khắc, nặng nề. Nó giống như rượu được chiết xuất tinh khiết nhất. Khi vào miệng mát lạnh, qua cuống họng vào dạ dày mới sinh ra một luồng nhiệt ấm áp, trong khoang miệng vẫn lưu giữ hương vị thơm trong, không đậm không lạt, rất tinh tế, khiến người ta không khỏi thòm thèm.

Hứa Luật vốn đã say, nghe giọng anh ... say càng thêm say, chưa nghe đã thì anh lại giữ im lặng không lên tiếng.

"Nói đi ... một chút nữa thôi ... tôi muốn nghe!", Hứa Luật chu chu mỏ, như cô bé đòi ăn kẹo.

Đường Tố nhất định không chịu khuất phục trước thế lực tàn ác, nhưng gương mặt anh lúc này đã bị cô chế trụ, bây giờ chỉ còn cách trợn hai mắt, nhìn trân trân cô, hi vọng ánh mắt này sẽ khiến cô thối lui.

Một người luôn luôn suy nghĩ có logic như nhị thiếu gia họ Đường lại quên mất một chuyện quan trọng, đó chính là người anh đối mặt lúc này là một con ma men, ánh mắt công kích chẳng có bất cứ chút sức lực nào.

Cặp mắt mông lung của Hứa Luật đâu còn nhìn thấy tia lạnh lùng cảnh cáo đầy uy hiếp trong đôi mắt kia, cô chỉ lăm lăm bằng cách nào có thể nghe thấy được âm thanh ngọt ngào đó. Thế nhưng trước mắt cô chỉ là đôi môi đang mím thật chặt.

Cạy ra, cạy miệng ra ... cạy nó ra ... cạy nó ra là nghe thấy ...

Bên trong luôn có một giọng nói giục giã, không ngừng thôi thúc cô, Hứa Luật chỉ muốn dùng tay cạy, thế nhưng tay đâu rồi? Nhìn đôi môi ngay trước mắt, Hứa Luật tức giận, ngón tay lại không biết chạy đi đâu mất rồi ...

Trong đầu cô lẩm nhẩm suy tính, suy tính ... chợt lóe lên một ý nghĩ ... cô chu miệng đến gần ...

Ngay lập tức, Đường Tố cứng đờ người, máu huyết ngừng chảy, hô hấp ngưng trệ ...

Hứa Luật vốn dĩ muốn nhắm thẳng đến miệng anh, ai ngờ đôi mắt người say thường không chuẩn xác, gần trong gang tấc như xa vạn dặm, rốt cục môi cô miễn cưỡng xẹt qua khóe miệng của anh, tới gò má, để rồi cuối cùng đi trệch phương hướng, toàn bộ đầu cô tựa hẳn lên hõm vai anh. Mũi miệng nóng hầm hập kê sát cần cổ anh.

Đường Tố chết sững vài giây, hơi thở nóng hôi hổi ấy lao thẳng xuống phía thân dưới. Giống như chạm điện, anh giật nảy mình, cả người lui về phía sau một bước. Thân thể Hứa Luật mềm như cọng bún dính lên người anh cũng đổ theo.

Đường Tố nhanh chóng đẩy Hứa Luật ra, cố gắng duy trì khoảng cánh, còn Hứa Luật đã say không biết trời trăng, nào hiểu được bản thân đang làm gì, miệng không ngừng la hét, "Chóng mặt quá!"

"Hứa Luật!" Đường Tố trước giờ có tính kiềm chế rất tốt vậy mà bây giờ hiếm thấy lại tức đến nổ phổi: "Cô quả đúng là mắc chứng ADHD nặng rồi!"

*ADHD (Attention-deficit hyperactivity disorder) : Rối loạn tăng động giảm chú ý, là những hành vi hiếu động quá mức đi kèm sự suy giảm khả năng chú ý.

Đôi mắt đen láy của Hứa Luật chỉ còn mảnh mê hoặc, cô nghiêng đầu, ợ một cái, chẳng thèm quan tâm Đường Tố đang nói gì, chỉ cần nghe thấy thanh âm không cần hiểu nghĩa: "Ừ ừ ... nói đi ... nói nhiều nữa đi ..."

Đường Tố: "..."

Biện pháp xử lý tốt nhất là quăng con ma men này xuống đất, phải quyết định thật nhanh, phải quyết định ngay lập tức.

Đầu Đường Tố suy nghĩ là vậy. Tuy nhiên, ngay lúc này đây đầu óc và tay chân anh không hề phối hợp nhau. Đầu bảo buông ra, tay thì vẫn đỡ con người ta; đến khi tay chuẩn bị thả, thì đầu lại nghẫm nghĩ nếu buông ra với bộ não bé tí như chuột bạch của cô sẽ mất cân bằng mà ngã chỏng vó, tổn thương thì phải làm sao ...

Chờ đến khi anh ra được quyết định thì Hứa Luật đã như gà mổ thóc, rốt cục cũng chịu yên.

Đường Tố tổng hợp tất cả mọi suy tính: đầu tiên loại trừ ngay phương cách cõng cô trên lưng. Ngực cô tuy rằng là hai cái khối mềm mại, tuy rằng không lớn lắm lại mang cho anh cảm giác xung kích rất lớn.

Cách thứ hai, vác lên vai. Cô uống quá nhiều rượu, cách này sẽ chèn ép ổ bụng sẽ khiến cô nôn mửa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Tố chỉ còn cách bế cô. Anh ôm lấy cô, đưa cô đến trạm dừng taxi cách đó không xa. Đợi gần mười phút mới bắt được xe, kết quả chưa ngồi được nóng đít, Hứa Luật đã kêu la khó chịu, say xe, muốn ói. Anh tài xế taxi tiền bao nhiêu cũng không muốn, chỉ muốn bọn họ nhanh nhanh chóng chóng xuống xe, đêm nay lại là đêm Giáng Sinh, khách khứa đông đú, tải con ma men này về, xe thúi hoắc rồi còn làm ăn được gì nữa.

Vì vậy, xe nhanh chóng tắp vào lề đường, Đường Tố đứng bên vệ đường đỡ đồng chí Hứa Luật uống say bí tỉ, gương mặt tối xầm. Món quà lớn này được con ma men bên cạnh anh ban tặng, cuộc đời của anh đây là lần đầu tiên bị đuổi khỏi taxi. Cảm giác quá tuyệt!!!

Một buổi tối thật quá sức mỹ miều ... tươi đẹp, đẹp đến mức anh lại một lần nữa chỉ muốn ném tiểu ma men này đi.

"A ....", giọng lè nhè, "Lạnh ..."

Đưa tay qua bên cạnh sờ sờ, muốn lôi chăn đắp, sờ cả buổi trời mới tìm được một thứ mềm mềm nhưng lại không giống chăn, thế nhưng nghĩ nhiều làm gì, Hứa Luật đưa tay kéo, kéo mãi kéo mãi vẫn không nhúc nhích ... vậy thì cô nhào đến vậy ...

Ấm quá!!!

Hứa Luật thỏa mãn.

Đèn đường chiếu lên gương mặt cô, rượu khiến gò má cô hây hây đỏ, hàng mi cong dài.

Bàn tay đang muốn đẩy Hứa Luật ra chợt khựng lại, đến khi tỉnh táo anh mới phát hiện bàn tay của mình đang chạm lên gương mặt cô, không ngừng vuốt ve.

Ôi!!!

Đường Tố giật mình thu tay về, nhìn quanh quất một hồi xem có ai bắt gặp hành vi 'bất lịch sự' vừa rồi của anh không.

"Hormone nữ, kích thích tố nữ, hormone nữ ..."

Niệm chú như vậy cả chục lần, Đường Tố hạ người muốn ôm cô lên, ánh mắt lại vô tình chạm vào gò má phúng phính của cô, chần chừ một lúc, anh chuyển từ bế sang cõng ... Làm như vậy sẽ không bị gương mặt say mèm đang phóng hormone ào ào kia ảnh hưởng.

Đường Tố suy nghĩ một chút, cởi áo gió, khoác lên người cô rồi mới cõng trên vai.

Trên lưng tiếp xúc với một khối thịt mềm mại, anh chưa từng trải qua chuyện này, vừa xa lạ, vừa kích thích, xuyên qua áo sơ mi, thẩm thấu qua lưng, va chạm theo tiết tấu bước chân anh, từng bước từng bước, như có một dòng điện lưu chuyển toàn thân.

Cảm giác này không thể lý giải, rất tồi tệ, rất khó chịu.

Con đường về sao xa vậy!

Nếu đi nhanh thì lại gây chấn động mạnh, phản ứng sẽ chuyền xuống dưới, lại khiến ...

Tự làm tự chịu! Đáng đời mà!

Thôi quên đi, người đã nằm trên lưng, bây giờ nửa đường bỏ cuộc không phải là tính cách của anh, coi như đang cõng bao cát đi. Không đúng! Bao cát sẽ không giống thế này .. cái này giống túi nước hơn ... Người Trung Quốc có câu 'Phụ nữ mềm mại như nước' quả nhiên không sai chút nào.

Đường Tố căng đầu, vừa đi vừa suy nghĩ lộn tùng phèo ...

"Ừm...m...m!"

Hứa Luật tựa trên hõm vai anh, xoay đầu. Khuôn mặt vốn dĩ hướng ra ngoài, bây giờ lại quay vào trong hướng về phía cổ anh thở phù phù.

...

Đường Tố cảm giác nóng hết cần cổ, nóng lan xuống dưới.

Dị ứng!

Đây là dị ứng!

Nhất định là dị ứng!

...

Đêm mùa đông, từng cơn gió thổi đến, lại là thành phố biển, gió mang theo hơi nước nên càng lạnh hơn. Tuy Đường Tố chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng nhưng không hề thấy lạnh, chỉ thấy nóng, rất nóng, nóng đến mức lỗ tai đỏ ửng.

Trời khuya dần, ánh đèn đường soi chiếu hàng cây xanh ven đường, loang lổ ánh sáng, lờ mờ, đem hai bóng người giao chồng lên nhau, chiếu từ phía trước chuyển sang phía sau, hết dài rồi lại ngắn.

Anh im lặng như thế cõng cô đi thẳng con đường phía trước.

...

Đến khi quen với việc có thêm người trên lưng thì đã về đến nhà.

Mở cửa, lên lầu, trở về phòng.

Đặt cô nằm mới ngớ người, thì ra anh lại đưa Hứa Luật về phòng mình.

Giờ khắc này đứng bên cạnh giường, nhìn người say như đống bùn nhão này ... thôi, quên đi, nhường cho cô nửa chiếc giường là được.

Hành động như vậy là quá tốt rồi. Đường Tố nhanh chóng vào phòng tắm ngay. Anh muốn tẩy đi mùi đồ nướng bán rịt trên người cùng mùi rượu của Hứa Luật.

Nước nóng khiến anh tỉnh táo hẳn.

Ngày hôm nay hormone nữ giới của Hứa Luật và hormone nam tính của anh sản sinh phản ứng hóa học mãnh liệt.

Trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng cô nhào vào lòng. Mềm mại, ấm áp, hơi thở của cô phà lên cổ anh, nong nóng, ngưa ngứa ... Như đáp lại suy nghĩ trong đầu của anh, 'tiểu đệ' của nhị thiếu càng phản ứng nhiệt liệt.

Đường Tố: "..."

'Chuyện này' không phải anh chưa từng làm, hành vi này so không hề hại đến cơ thể, còn giúp cơ thể điều tiết tốt, cải thiện khí huyết. So với những người đi tìm người để giải quyết nhu cầu sinh lý, anh thấy nên 'tự xử' thì hơn. Thậm chí anh còn đặc biệt nghiên cứu, phải có tốc độ ra sao, cường độ thế nào, góc độ bao nhiêu mới đạt đến hiệu quả tốt nhất, những thứ này anh biết hết.

Anh không phải người ham mê dục vọng, đối với chuyện này cũng không hứng thú. Anh tình nguyện đem tinh lực vào những chuyện khác còn hay hơn. Do đó, bên ngoài thường đồn đại anh lãnh cảm hoặc bất lực ... Anh chẳng thích giải thích nhiều. Anh nghĩ lãnh cảm cũng đúng, còn chuyện bất lực, anh đã quên bén nó, chẳng hơi đâu lưu tâm bởi anh cực kỳ có lòng tin vào chính mình.

Thế nhưng bây giờ ...

Anh liếc một cái ... nhếch miệng - - - Chỉ còn cách tự động thủ chứ biết làm sao bây giờ.

...

Hai mươi phút sau.

Thủ thế chính xác, cường độ đủ chuẩn, góc độ tốt nhất, tốc độ không chệch một ly ...

Anh nhắm mắt, gương mặt trắng nõn phiếm hồng, mồ hôi trên người chậm rãi trượt xuống ...

Tất cả trình tự đều bình thường, phù hợp tiêu chuẩn ... có điều anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó để anh chạm đến mục tiêu cuối cùng.

Anh từ từ khép mắt, lại nhớ về mùi hương nồng nàn ấm áp trong ngực, nghĩ đến bàn tay nhỏ bé kia bao phủ lên mu bàn tay anh.

Thân thể bỗng nhiên chấn động ...

"Ôiiii"

Anh dựa vào bờ tường thở dài một cái, sau khi làm chuyện mất sức lực kia, đột nhiên mới nhớ lại hành vi của mình ...

Anh hình như đã chạm vào 'thứ ấy' của Hứa Luật.

***

Tắm rửa hết gần một tiếng đồng hồ. Sau khi tự xử cả người anh trở nên biếng nhác, không muốn lết ra tủ tìm áo ngủ, trực tiếp bò về giường. Vén chăn. Nằm xuống. Tắt đèn. Ngủ.

Được vài giây _ _ _

Cạch!

Đèn ngủ lại mở lên.

Đường Tố mở choàng mắt, chống nửa thân người ngồi dậy, chăn theo động tác của anh trượt ra, lộ ra vùng ngực trần và ... cái đầu đen thùi lùi.

Hứa Luật đang bình yên ngủ gần anh trong gang tấc, mái tóc đen ngổn ngang trên mặt, gò má nhỏ nhắn hồng hồng mịn màng ... Anh lại bị con ma men này tác động nữa sao?

Quả thật ... không thể tin nổi.

Đường Tố cau mày, anh có yêu cầu rất cao về giấc ngủ, cũng khá kỹ tính, bây giờ bên cạnh có thêm một người khiến anh không thể thích ứng, hơn nữa người này lại toàn mùi rượu.

Đường Tố chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhếch miệng, ánh mắt khó chịu: Không được rồi ... người phụ nữ say mèm này đã quấy rầy nghiêm trọng giấc ngủ của anh.

Đổi giường khác?

Đường Tố không chọn cách này, đây là phòng anh, giường anh, anh phải có toàn quyền chứ.

Yên lặng nhìn cô một lúc, Đường Tố đã có quyết định ...

Năm phút sau, Đường Tố từ trong phòng tắm đi ra, trên mặt ửng đỏ, hô hấp rối loạn. Chật vật lắm mới lôi được người đi tắm rửa sạch sẽ, quấn lại kỹ càng, sau đó nhét lại vào trong ổ chăn.

Lần này có thể ngủ ngon rồi.

Đường Tố an tâm tắt đèn đi ngủ.

"Ưm...m...m"

Hứa Luật trở mình, theo bản năng lại rúc vào nơi ấm áp.

Đường Tố tuy không mở mắt nhưng cơ thể anh lại một lần nữa có phản ứng.

Ôi ... Tiểu yêu hại người mà! Đây là từ anh tình cờ đọc được trong sách, bây giờ lấy ra dùng quả là rất thích hợp.

Anh cố gắng vỗ về giấc ngủ ... tự nhủ ... cứ ngủ thôi.

Chuyện cơ thể có phản ứng ... chỉ là một hiện tượng bình thường. Với một người đàn ông mạnh khỏe đây chẳng là vấn đề gì cả ... Huống hồ, hôm nay đã động thủ rồi, không nên làm nữa.

Hứa Luật ngủ một đêm ngon giấc, không mộng mị, ổ chăn ấm áp, dễ chịu khiến cô không muốn thức giấc.

Ấm quá! Ấm quá!

Cô thuộc tuýp người dễ bị nhiễm lạnh. Trời vừa sang đông là bắt buộc phải chuẩn bị đầy đủ chăn điện, thảm điện.

"Aaaa ... Thật thoải mái!"

Hứa Luật từ từ mở mắt, bắt gặp trước mắt mình là vòm ngực để trần. Cô nheo mắt, lấy hai tay dụi dụi, vòm ngực trần ấy không hề biến mất.

Vận dụng khả năng chuyên nghiệp để phán đoán, đây chính là lồng ngực của người đàn ông.

Cô đã từng nhìn không biết bao nhiêu là lồng ngực của đàn ông, đủ loại đủ kiểu, cao thấp mập ốm, già trẻ lớn bé, da trắng da vàng .... Mặc kệ thế nào ... thì chúng đều có một điểm chung duy nhất ... chính là: Đã chết!

Nhưng 'thứ' trước mắt cô đây ...

Đầu óc Hứa Luật trống rỗng ... Nó còn sống!

Sống ... sống ... sống!

Ừm ....

Lồng ngực còn sống ấy đột nhiên di chuyển, Hứa Luật hoảng sợ nhắm tịt mắt.

--- Cố hết sức mà edit không kịp hết Chương ... thôi thì có bao nhiêu đọc bấy nhiêu vậy.

Chúc chị em có một ngày 8/3 thật vui tươi và hạnh phúc!!!

✿◕ ‿ ◕✿ ✿◕ ‿ ◕✿ ✿◕ ‿ ◕✿

Đường Tố lơ ngơ mở mắt ra, ngồi dậy, vuốt vuốt lại mái tóc, vừa ngáp dài một cái đã bị hất văng khỏi giường. Anh lồm cồm bò dậy, khăn đang quấn ngang eo rơi ra, trượt xuống đất.

Hứa Luật mở he hé mắt nhìn cái mông trần trước mắt.

Ôi thánh thần ơi! Lưng này, mông này, chân này .... Đường nét thật rõ ràng!

Haiizzza! Nhưng thời khắc này đâu phải để nghĩ đến chuyện này.

Hứa Luật đưa tay vào trong chăn sờ soạng cơ thể của mình. Tuy bên ngoài có thể cảm nhận được chăn và da tiếp xúc nhau, nhưng cô chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa.

Đúng là KHÔNG_CÓ_MẶC_QUẦN_ÁO!

Hứa Luật ảo não, huyệt thái dương giựt giựt liên tục.

Tối hôm qua mấy người bọn họ đi công viên giải trí, sau đó cô và Đường Tố về trước ... rồi đi ngang cửa hàng bán đồ nướng. Cô ăn thịt nướng, uống rượu ... rồi ... rồi ... hình như cô đã nói rất nhiều ...

Nhưng khúc sau cô không thể nhớ nổi, đầu óc lẫn lộn.

Căn cứ những trí nhớ vụn vặt còn sót lại ... 'Lồng ngực còn sống' kia có khả năng chính là ...

Đường Tố: "Aaaa ... Suýt chút nữa quên mất!"

Đường Tố vừa trèo lên giường của chính mình mới nhớ ra phòng mình có khách. Anh nhanh chóng cúi người đem khăn tắm rớt trên sàn nhà nhặt lên quấn lại trên eo. Quay đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của 'vị khách' kia.

Đường ... Đường ... Đường Tố ... Chính là anh?!?

Tuy rằng trong lòng cô sớm đã đoán ra, thế nhưng khi anh quay đầu, hai người đối mặt nhau, trong giây phút ấy, Hứa Luật không chịu đựng được. Đầu óc cô quay cuồng, tay chân run rẩy, không thốt nên lời.

"A! Chào buổi sáng!" Vừa tỉnh ngủ, thanh âm pha chút biếng nhác.

Hứa Luật khó khăn lắm mới tìm được chút bình tĩnh, thân thể đã báo cho cô biết, ngày hôm qua hai người tuyệt nhiên không phát sinh quan hệ.

"À ... Tôi ... Tại sao tôi ở đây?"

Đường Tố thuật lại câu chuyện một cách ngắn gọn: "Thuận đường cõng vào ...", rồi bổ sung thêm: "Thuận tiện nhường luôn cho cô nửa giường."

Hứa Luật không trả lời, ngàn lần không hề nghĩ đến mọi chuyện xảy ra như vậy. Quả thực quá mức khiêu khích tư duy của con người ... Nói như thế, cô phải cám ơn vì anh đã nhường nửa giường cho cô ư?

Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, vừa giơ lên trông thấy cánh tay trần của mình: "... Quần áo??? Nó đâu rồi?" Nếu chỉ nhường nửa giường thì đâu cần đến mức cởi quần áo giùm luôn cơ chứ, đúng không?

Nói đên đây, cô đã dỏng tai chuẩn bị sẳn sàng nghe những lời trần thuật hoa mỹ.

Đường Tố ngừng một chút, liếc nhìn chính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net