Not Type Of Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi xin gọi cô ấy là Annie. Bởi vì cô ấy xứng đáng với một cái tên dễ thương như thế.
Thật kỳ quặc làm sao khi mà bạn thân lại là cô trẻ của bạn và còn bằng tuổi bạn ?! Oh yeah, Annie là cô trẻ của tôi và tôi phải gọi bố mẹ cô ấy là 'ông bà' ︶︿︶ . Nhưng có chết cũng đừng mơ tôi gọi Annie là 'cô', ok? Tôi biết cô ấy là một cạ cứng trước khi biết rằng chúng tôi là họ hàng với nhau. Thế nên cái gì đến trước thì nó luôn ở trước nhé = ̄ω ̄= , còn đến sau thì chịu vậy đi (dù rằng Annie ngóng dài cổ ra để tôi gọi cô ấy một tiếng 'cô')
Annie không xinh, không dịu dàng, lại còn ba phải, không có lập trường, hay hóng hớt. Nhưng biết làm sao được vì nồi nào úp vung nấy cả thôi (*¯︶¯*) [mặc dù nhiều lúc tôi ghét mấy cái tính xấu của cô ấy vl ra]. Tôi cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì cho cam. Chẳng xinh, chẳng nữ tính, thù dai, thỉnh thoảng có hơi xấu tính, lại nóng nảy.

Chúng tôi đối lập ở nhiều mặt, chẳng hạn như: tôi ghét cay ghét đắng môn Hóa, Annie lại có phần thích môn í; môn Toán là sở trường của Annie, còn Toán với tôi là kiểu lên voi xuống chó; môn Anh là thế mạnh của tôi, còn Annie thì lại làng nhàng. Thế đấy, vậy mà chúng tôi vẫn ok với nhau.
Tôi khá nhạy cảm trong chuyện tình cảm thời học trò. Không phải kiểu dễ rung động mà là căm thù ba cái chuyện yêu sớm nhắng nhít sửu nhi. Thế mà Annie đã trở thành nhân vật chính trong ba câu chuyện sửu nhi kiểu ấy. Lần đầu, tôi gần như phát điên phát rồ. Bạn có hiểu cái cảm giác con lợn mình vỗ béo bao nhiêu lâu bị thằng khác câu trộm không? Đấy, tôi đã có cảm giác như thế. Đồng thời, một chút lương tâm sót lại nhắc nhở tôi rằng việc này có thể ảnh hưởng đến việc học của Annie. Tôi đã tìm mọi cách để chia rẽ "đôi uyên ương" nhưng không thành. Thế nên tôi đành phải học cách chấp nhận nó. Nhưng may mắn là tình yêu phẩy ét ('s kiểu trẩu í ạ) này tự tan vỡ. Và Annie lại như một con thiêu thân lao vào thằng thứ hai. Thằng này nguy hiểm hơn nhiều. Tôi đã đánh hơi được cái này ngay khi biết chuyện. Tôi lại đóng vai kẻ ác một lần nữa, và tiếp tục không thành( ̄- ̄) . Lần này thì Annie gặp một đòn đau. Thằng chó đàn bà kia đi rao rêu khắp nơi Annie là một kẻ lăng nhăng, rằng cô ấy vẫn yêu thằng cũ. Tôi đã khóc cho cô ấy. Tôi biết Annie là một người dễ bị tổn thương. Và Annie đã nói với tôi rằng cô ấy sẽ nghe tôi, không yêu sớm nữa. Nhưng đó là câu thề nhạt nhẽo nhất bởi Annie đã phản bội nó. Tôi bị lừa một cách ngoạn mục. Tôi không hề biết gì cả, cho đến lúc cô ấy tự động thú nhận tất cả. Lúc đó, cuộc tình ấy vốn đang trên bờ tan vỡ. Tôi đã nguyền rủa điều ấy. Và nó thành sự thật. Tôi vốn là người độc miệng.
Tôi bị tổn thương. Giống như việc Annie nhổ một cái lông nhím khi tôi không đề phòng và sau đó tôi xù hết số lông còn lại để bảo vệ bản thân. Tôi thường yêu hết mình, ghét hết mình và cháy hết mình. Nhưng Annie có vẻ không hiểu điều đó. Có lẽ cô ấy sợ tôi ngăn cản lần thứ ba. Tôi từng muốn bước vào thế giới của cô ấy. Và bây giờ tôi lựa chọn dừng lại. Có những việc của cô ấy tôi có thể thông cảm được, có những việc là hoàn toàn không. Đơn giản vì cô ấy sai. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy lạc lõng trong tình bạn mà tôi hằng tin tưởng. Tôi nghĩ, chúng tôi chẳng thể tiến xa hơn nữa. Dừng lại đây thôi vì tôi không còn tin tưởng nữa.
Có lẽ Annie sẽ rất sốc khi đọc những điều này, khi mà cô ấy thấy những cảm nhận thực của tôi. Hoặc có lẽ không. Cô ấy có thể hỏi tôi tại sao tôi lại lạ quá, khi mà tôi vẫn cư xử bình thường. Hoặc có lẽ không.
Annie chẳng hiểu được đâu, tình bạn của cô ấy đôi khi còn mệt mỏi hơn cả những câu chuyện tình yêu. Cô ấy không chia sẻ vì không tin tưởng? Cô ấy tìm đến tôi khi gặp biến cố? À, tôi nghĩ là đúng đấy.
Nhưng Annie là tia sáng ở tận cùng của bóng tối. Cô ấy đã đến bên tôi khi tôi đang lang thang giữa đường hầm tăm tối của tâm trí, khi mà tôi chẳng thể tìm được đường ra.
Tôi lựa chọn nhớ những điều tốt đẹp chúng tôi đã có. Không phải bởi vì tôi không dám đối diện sự thật, chỉ là Annie xứng đáng được nhắc đến với những điều đẹp đẽ như thế♥  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC