lễ hội pháo hoa p4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về lại với Luffy khi cậu đưa Law đến bệnh viện khám thì chú  Rosinante tới
Lf : chú Rosiky !!!
Rsnt: là Rosinante !💢 Mà Law sao rồi ?
Lf: cháu ko biết từ khi tiếng pháo hoa vang lên Law biểu hiện rất lạ miệng thì cứ bảo làm ơn cứu họ rồi mọi người đừng bỏ con gì đó .

Rosinante nghĩ 1 hồi rồi bảo
Rsnt: Law có vẻ mắc chiệu chứng sợ tiếng súng rồi
Lf: tiếng súng? Liệu nó có ảnh hưởng gì đến sức khỏe ko ?
Rsnt: cũng không ảnh hưởng đến những  mỗi lần nghe tiếng gì đó giống tiếng súng thì law sẽ có biểu hiện vậy.Vì thằng bé đã có quá khứ ko được vui vẻ .

Nghe tới đây luffy nhớ ra lúc đi học về Law có kể về quá khứ của law cho cậu nghe . Thấy bác sĩ đi ra thì luffy liền chạy tới hỏi
Lf: Bác sĩ thằng bé sao rồi ?
Bs: hiện giờ cậu bé ổn nhưng tâm trạng chưa được ổn định vị sợ tiếng động nào đó kiến cậu bé có nổi sợ, nhưng nó không ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu nên hiện giờ cậu bé ổn
Lf : cảm ơn bác sĩ

Bs : ko có gì tôi xin phép đi trước
Lf : vâng
Rsnt: thế giờ ta đi trước nghe tin law ko bị gì ta mừng rồi với lại ta có tý viên nên đi trước nhờ cả vào cậu chăm sóc law giúp ta

Nói xong Rosinante bỏ đi để Law lại cho Luffy
Luffy chạy vội vào phòng bệnh Law đang nằm chuyền nước biển vào người nhìn khung mặt xanh xao ấy cậu trách bản thân mình vì cậu là người đưa Law đến đây biết là Law ko thích nhưng cậu năng nỉ giữ lắm Law mới chịu nếu như cậu ko năng nỉ thì Law đâu phải như vậy cậu vừa khóc nói

Lf: anh xin lỗi ! Vì anh mà nhớ phải vào đây lỗi tại anh hết hức...... Nếu anh không năng nỉ nhóc thì đâu thành thế này hức ...... ( Nói rồi cậu nắm tay law khóc nức nở )
- Này anh làm gì khóc vậy ? Tôi có chết đâu mà anh khóc !
Giọng nói phải ra từ phía law luffy nói
Law: không lẽ của người khác à ?
Lf: nhóc tỉnh rồi mừng quá anh tưởng nhóc ngủ luôn ấy chứ
Law: tui chỉ ngất thôi chứ có chết đâu ông anh 💢 mà tại sao tui lại ngất đi  ?
Lf : nhóc ko nhớ gì sao ? * Lau nước mắt *
Law: không nhớ gì cả !
Luffy liền kể Law nghe mọi thứ kể cả việc sợ âm thanh

Hết chap 13


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net