Chương 33: Gả Cho Một Giấc Mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rượu từ người thân nhất. Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn đã kính Diệp Bỉnh Lâm, ba bà cô ho, vợ chồng chú hai Lý và cả Diệp Bỉnh Văn. Sau đó, Hướng Dao chủ động nâng cốc với họ: " Hướng Viễn, anh rể, em kính hai người. "

Chú hai Lý cười bảo: " Con bé này, bình thường chẳng để ý gì, hai chị em cứ thoải mái thế, lúc này cũng chẳng biết gọi " chị " nữa. "

Rèm mi dài của Hướng Dao khẽ rung rung, Hướng Viễn đã chạm nhẹ cốc với cô, uống cạn một hơi, nói: " Chú Hai, không sao ạ, gọi gì cũng được. "

Diệp Khiên Trạch cũng đã uống cốc rượu đầu tiên của em vợ kính, nghe thấy Diệp Bỉnh Lâm nói với Diệp Quân đang ngồi đờ đẫn không nhúc nhích: " A Quân, đến con kính anh và chị dâu rồi. "

Diệp Quân lúc này mới như sực tỉnh khỏi cơn mộng, học theo Hướng Dao rót một cốc: " Anh, chị Hướng Viễn, chúc mừng, chúc mừng anh chị. "

Diệp Bỉnh Lâm cũng không nhịn được cười với chú hai Lý: " Mấy đứa này bị sao thế nhỉ? Đến cách xưng hô cũng không biết. ". Nói rồi, ông quay sang Diệp Quân, trách yêu: " Thằng con ngốc, còn gọi chị Hướng Viễn gì chứ. Sau này đó là chị dâu của con, dâu trưởng là mẹ, một ngày như hôm nay không cho phép muốn gọi gì thì gọi. "

Diệp Quân không nói gì, đôi môi mím chặt đến mức tái cả đi, rượu sóng sánh trong chiếc cốc đang đưa lên.

" Gọi đi chứ, con trai gì mà rụt rè thế. ", chú hai Lý cười to.

Gọi đi, gọi đi.... Trong lòng Diệp Quân cũng có một giọng nói đang gào: Tại sao lại không gọi? Chỉ cần một tiếng chị dâu, bụi trần đã rơi, từ đây mình cũng được giải thoát.

Nụ cười của mọi người dần dần đông cứng trong lúc cốc rượu vẫn đưa lên cao và sự trầm mặc rất lâu của Diệp Quân. Chẳng phải Diệp Quân không phát hiện ra bàn tay bố mình đang khẽ kéo vạt áo cậu, ba bà cô bắt đầu xì xầm to nhỏ, Diệp Bỉnh Văn ngồi nhìn với vẻ thú vị, sự hoang mang lúng túng của vợ chồng chú hai Lý, đương nhiên, cả niềm vui thú trên sự đau khổ của kẻ khác của Hướng Dao nữa.

Cậu cố ý bỏ qua vẻ mặt của anh trai mình, cứ bướng bỉnh nhìn Hướng Viễn, nhìn mãi cho đến khi đôi mắt cũng bắt đầu phải phủ mờ một màn sương. Câu vô cũng khao khát Hướng Viễn cũng có thể khoan dung như với Hướng Dao, nói một câu: " Không sao, gọi gì cũng được. ". Cô bỏ qua cho cậu, cậu mới có thể bỏ qua cho mình, từ chối trái tim quay về chỗ cũ mà để mặc nó tiếp tục phiêu du sau bước chân cô.

Nhưng Hướng Viễn không làm thế, cô lặng lẽ chờ đợi một tiếng xưng hô của câu cũng với sự im lặng và nhẫn nại như vậy. Từ trước mặc cho nhiều người nói Hướng Viễn bẩm sinh lạnh lùng, Diệp Quân chưa bao giờ tin điều đó. Cô đối xử với người khác thế nào thì cậu không cần biết nhưng với cậu thì Hướng Viễn rất tốt. Giờ đây cậu mới xem như thấu hiểu được lần đầu sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của cô. Rõ ràng cô nhìn ra sự van nài lặng lẽ của cậu, song vẫn mỉm cười, nụ cươi ý nhị sâu xa và chờ đợi.

Cuối cùng, Diệp Quân đã thua Hướng Viễn, cậu không đấu lại cô, không phải vì điều gì khác mà chỉ là không muốn cô thất vọng.

" Chúc mừng hai người, anh cả, chị dâu. " Cậu nên sớm hiểu ra rằng, cho dù cậu cam chịu thế nào thì cô cũng chằng còn là chị Hướng Viễn chỉ thuộc về cậu, đến giả tưởng cũng không thể.

" Được!" Hướng Viễn tỏ ý cười cười, gật đầu, trong lòng cũng như trút được một gánh nặng. Cô đưa một tay ra, chỉnh giúp cậu chiếc cà vạt hơi bị lệch cổ, hạ giọng nói: " Sau này đã là người một nhà rồi. "

Tay Diệp Khiên Trạch cũng rất biết ý đặt lên vai cô dâu của mình, nói: "A Quân, Hướng Viễn, chúng ta cạn một cốc đi".

" Chúc anh chị bên nhau trọn đời, mãi không chia lìa. " Diệp Quân nói xong, ba cốc chạm nhau. Không hiểu sao mà khi ba chiếc cốc thủy tinh trong suốt có chân cao chạm vào nhau đã vỡ mất hai chiếu cùng với tiếng vỡ vụn sắc nhọn, rượu sánh ra ướt đầy bàn.

Rất nhiều người nghe thấy đã quay lại nhìn, gương mặt Hướng Viễn cũng hơi biến sắc, may mà thím hai Lý đã reo lên kịp thời: " Tuế tuế đại cát, tuế tuế bình an. "

[ Lợi dụng hiện tượng đồng âm, chữ " sui " (toái - đổ vỡ) đồng âm với chữ " sui " (tuế - tuổi tác) nên người ta thường gọi chệch đi cho may mắn. ]

Hướng Viễn là người đầu tiên mỉm cười: " Không sao, mọi người cứ tiếp tục. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh