Chương 15: Một trăm phần trăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau thức dậy tôi vẫn không thể nào quên đi được mọi chuyện tối hôm qua, vừa hối hận vừa xấu hổ, thậm chí bây giờ tôi còn không có can đảm gặp lại anh, chỉ nghĩ đến nụ hôn ở trước cửa nhà là tôi đã muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống.

Jeon Jungkook chắc chắn sẽ nghĩ tôi là một đứa con gái hư hỏng mất thôi!

Tôi xấu hổ đến mức không dám đến doanh trại để tìm anh, thế mà Jeon Jungkook lại làm một chuyện mà tôi không bao giờ nghĩ đến, anh đích thân lái xe đến trường của tôi. 

11 giờ trưa khuôn viên trường khá đông, chuẩn bị đến giờ ăn nên bây giờ mọi người đang di chuyển đến nhà ăn rất rầm rộ, năm phút trước tôi vẫn còn theo Namkyung chuẩn bị đến nhà ăn, vì buổi sáng chúng tôi học cùng một giảng đường nên mới tan học cùng nhau, theo lẽ tự nhiên, chúng tôi lại cùng nhau đi ăn trưa. Nhưng mà, có lẽ ông trời cũng không muốn tôi và Namkyung ở riêng cùng một chỗ. 

Jeon Jungkook chạy xe vào khuôn viên trường, đứng trước đài phun nước, anh tựa nửa người vào xe, bộ dạng đang chờ đợi ai nó. Tôi nhìn thấy anh thì không biết phải bày ra cảm xúc gì nữa, cớ sao những lúc tôi không dám lộ mặt anh lại chủ động đến tìm tôi chứ. 

“Ch-Chú đến đây làm gì vậy?” 

Jeon Jungkook thẳng người, nâng tay lướt nhìn đồng hồ đeo trên tay:”Trưa rồi, chúng ta đi ăn trưa đi” 

Tôi cong môi cười, biểu hiện khó tin:”Chú muốn cùng em ăn trưa thật à?”

Vừa dứt lời, Namkyung liền lập tức nghệch mặt nhìn tôi, có lẽ cậu vẫn chưa hiểu được cái kiểu xưng hô này là như thế nào. 

“Em hẹn bạn rồi sao?” 

Jeon Jungkook nâng mắt nhìn Namkyung, anh vẫn còn nhớ ra cậu nhóc trước mặt mình, hai người đã gặp nhau ở cuộc thi âm nhạc trước đó rồi. Ừm, chỉ là chuyện mới đây thôi. 

Tôi quay sang nhìn cậu:”Hay là đi chung nha, hôm nay Jihyo có tiết buổi chiều, e rằng cậu ấy không có ở nhà ăn đâu” 

Namkyung bình thường không chơi thân với ai ngoài chúng tôi, hôm nay lại chỉ có hai đứa trùng lịch học, bây giờ tôi không thể nào bỏ cậu ăn trưa một mình được, huống chi tôi đã đồng ý ăn cơm với cậu trước rồi. 

Trên xe, Jeon Jungkook ở vị trí ghế lái, tôi và Namkyung ngồi ở phía sau, vì trên đường di chuyển khá chán nên cậu lấy sách ra đọc, tôi tò mò nhìn cậu, đây là sách về nhạc sĩ Johann Sebastian Bach, tôi không chơi nhiều bản nhạc của nhà soạn nhạc này lắm, chỉ có Namkyung là khác, cậu ấy có vẻ thích Bach nhất trong những nhạc sĩ nổi tiếng. 

Nhìn thấy tôi chúi đầu qua nhìn, cậu lại đưa sách về gần tôi. Tôi đọc được vài chữ, ngẩng đầu hỏi cậu:"Hình như cuốn này cậu đọc rồi mà nhỉ?" 

"Mình đặt sách mới rồi nhưng nó chưa về, đọc tạm thôi" 

Trả lời xong, Namkyung liền cảm nhận được không khí trong xe chợt lạnh thêm, cậu chột dạ ngẩng đầu, khoảnh khắc đôi mắt đó chạm vào mắt cậu trong chốc lát khiến cậu sốt ruột. Qua gương chiếu hậu, cặp mắt sắt bén đó chuyển dời đi, Namkyung nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay mất tự nhiên lật trang kế tiếp. 

Bây giờ cậu mới nhớ ra, đây chính là người đàn ông ở trong hình nền điện thoại khi đó. 

Bảo sao mà cậu bị từ chối, nhìn cả hai đúng là không cân xứng gì cả, nhìn cổ tay ẩn hiện hình xăm đó, cậu không thể nào phủ nhận rằng người ta ngầu phát khóc! 

Lái xe thêm mười phút nữa thì đã đến quán ăn, nơi này tôi từng đến trước đây, ở đây có món súp Miso rất ngon, đa phần toàn là những món gia đình của Nhật, Jeon Jungkook chọn chỗ này quả thật đúng ý tôi. 

Chỉ có điều, tôi còn cảm thấy rất ngượng khi đứng cạnh anh, cho nên lúc nào cũng để Namkyung chính giữa.

Trong bàn ăn, tôi ngồi cạnh Namkyung, Jeon Jungkook ngồi đối diện tôi, các món ăn được anh gọi đã đem ra. Anh không động đũa, tôi cũng không dám ăn trước, ánh mắt anh nhìn tôi khiến tôi căng thẳng, một lúc sau đấy, anh mới lên tiếng:"Ăn đi, còn nhìn cái gì" 

Tôi ngập ngừng:"Sao chú không ăn?" 

Nuốt không trôi! 

Jeon Jungkook khoanh tay, anh thở hắt ra một tiếng, cầm lấy đôi đũa, tôi chẳng hiểu vì sao biểu hiện của anh lại như thế này, nhưng nó khiến tôi lo lắng, tôi cũng không biết rằng mình có làm sai ở đâu không, bởi Jeon Jungkook bình thường tuy có xa lánh tôi, nhưng anh cũng không bao giờ bày ra vẻ mặt khó ở này. 

Tiếng chén đũa va vào nhau, ba người ăn trong im lặng, vì không nói chuyện nên chẳng mấy chốc mà đồ ăn đã sạch sẽ, trong suốt bữa ăn tôi đều lén nhìn sắc mặt anh, rốt cuộc cũng không phát hiện ra nguyên do gì khiến anh bực tức như vậy. Cuối buổi, tôi liền lẩn trốn vào nhà vệ sinh, tôi sắp không chịu nổi cái không khí gượng ép này nữa rồi. 

Bàn ăn chỉ còn hai người đàn ông, Jeon Jungkook nhìn cậu con trai trước mặt mình, sắc mặt không đổi, bâng quơ hỏi:"Cậu là bạn học của Ami?" 

Namkyung trở thành một bộ dạng của học sinh ngoan hiền, cười gật đầu:"Cậu ấy cùng khóa với em, cũng học cùng một giáo viên dạy nhạc cụ nữa" 

Jeon Jungkook gật gù, Namkyung cũng không ngu ngốc gì không nhìn ra gương mặt viết hai chữ ghen tức rành rành ra như vậy. Chỉ có ai kia là không hiểu, nhưng cậu cũng là đàn ông, chẳng lẽ cậu không biết được suy nghĩ của một người đàn ông khác? 

Mặc dù cậu ít kinh nghiệm hơn người trước mặt mình rất nhiều. 

"Anh và Ami...là kiểu quan hệ như thế nào vậy?" 

Jeon Jungkook nâng tầm mắt, không quá bất ngờ với câu hỏi trực tiếp này:"Cậu thấy Ami gọi tôi là chú xưng em lạ lắm sao?" 

Oh Namkyung thành thật gật đầu, cậu chỉ từng nghe Jihyo kể rằng kia là một người đàn ông 33 tuổi, đến bây giờ cậu mới biết đó chính là Jeon Jungkook, tất nhiên chỉ là cảm thấy khó hiểu với cách xưng hô như vậy mà thôi.

"Ít nhất thì em cũng chưa từng thấy cậu ấy qua lại với một người đàn ông nào khác" 

"Cậu thích Ami?" 

Jeon Jungkook tiện đà hỏi thẳng, anh không thích vòng vèo, huống chi tâm trạng anh bây giờ không tốt lắm, nói năng không cẩn thận có khi lại khiến anh khó chịu hơn. Oh Namkyung khựng lại giây lát, đôi mắt hơi mở to ra, nhìn thấy phía nhà vệ sinh vẫn chưa có bóng người đi ra, cậu liền gật đầu. 

"Em thích cậu ấy, em có thể nói thẳng không? Nếu anh không có ý muốn gì với Ami, vậy thì em sẽ theo đuổi đến cùng tận. Dù sao để cảm hóa được trái tim của một người không gái cũng không quá khó, em nghĩ mình vẫn còn cơ hội, huống hồ gì hiện tại em là đứa con trai duy nhất gần gũi với cậu ấy nữa" 

"Đứa con trai duy nhất?" 

Jeon Jungkook chậm rãi lặp lại, ngón tay kẹp lấy đôi đũa chợt cứng nhắc. Anh đảo mắt lên, ánh mắt muốn nghe một lần nữa câu trả lời của Namkyung. 

Namkyung thong dong đáp:"Đúng vậy, ở trường Ami không chơi thân với một bạn nam nào ngoài em. Bây giờ em theo đuổi cậu ấy, em nghĩ là có khả năng thôi" 

Jeon Jungkook gắp lên vài miếng thịt cá, bình thản cho vào miệng, anh trầm ngâm suy nghĩ một chút, khóe môi bất giác nhếch lên, một tiếng hừ nhẹ phát ra:"Cậu có xin phép chưa?" 

Câu hỏi từ người đàn ông quá rõ ràng, bất quá có vẻ như cậu không hiểu rõ ý, gãi gãi đầu:"Em chưa được nói chuyện trực tiếp với bố cậu ấy" 

Anh đặt đũa xuống, khẽ thở ra một hơi, thu lại vẻ cợt nhả pha lẫn trịnh trọng lúc này. Bây giờ, chỉ còn lại một Jeon Jungkook đầy nghiêm túc:"Cậu xin phép tôi chưa?" 

"Dạ?" 

Jeon Jungkook lặp lại:"Tôi chỉ muốn hỏi là, cậu có nhận được sự đồng ý của tôi về việc theo đuổi Ami không? Hửm?" 

Namkyung bị lời nói của anh làm cho bàng hoàng, lắp bắp trả lời:"A-Anh chỉ là người quen của cậu ấy thôi mà" 

"Thì?" 

"Thì anh không có quyền gì để quyết định ai mới có thể theo đuổi Ami...không phải sao?" 

Jeon Jungkook nhướng mày, làm vẻ mặt ngạc nhiên:"À, như vậy sao?" 

Namkyung đang trong tâm thế cảnh giác cực độ với người trước mặt mình, cậu đã từng gặp mặt Jeon Jungkook trước đó, lúc đó ở phòng thay đồ, người đàn ông này vẫn có thể được sự tín nhiệm để đi vào. Cậu đã sớm nghi ngờ từ đó, hôm nay được có cơ hội nói chuyện, cậu càng lúc càng nghĩ rằng cái giả thuyết của mình không sai một li nào.

Rõ ràng là có tình ý. 

"Chẳng lẽ...anh nghĩ mình có quyền sao?" 

Jeon Jungkook không trực tiếp trả lời câu hỏi, anh không tập trung đảo mắt xung quanh, bâng quơ hỏi:"Hai người hôn nhau chưa?" 

"Hả?" 

"Đừng có cái thói quen hỏi lại người lớn như thế!" 

"À, chưa!" 

Namkyung trả lời ngay tắp tự, không lâu sau liền cảm thấy bản thân không còn một chút mặt mũi nào. Người ta vừa cao giọng một chút, cậu đã co rúm không dám bắt bẻ một câu. 

"Ôm nhau chưa?" 

"Dạ chưa" 

"Ăn cùng một viên kẹo chưa?" 

"Cũng chưa" 

"Cô gái cậu thích có ôm cậu ngủ chưa?" 

Namkyung vật vã nặng ra một câu:"Chưa…." 

"Vậy cậu căn cứ vào lý do nào để chắc chắn rằng cậu theo đuổi được Ami?" 

"Bởi vì—" 

"Suỵt…", Namkyung chưa kịp nói hết, Jeon Jungkook đã ngắt ngang lời cậu, ngón trỏ đưa lên miệng ý bảo cậu im lặng. 

"...Để tôi giảng cho cậu một bài đi. Muốn đi theo đuổi con gái, điều đầu tiên là không được quá tự tin vào bản thân trong khi chưa đủ năng lực, khả năng thất bại chiếm đến 70 phần trăm, 30 phần trăm còn lại bao gồm việc cậu có tốt hay không, có đẹp trai hay không, điều kiện có ổn hay không, học thức cao hay không, gia đình dòng họ có hoan nghênh cậu hay không. Cậu thử cộng xem mình được bao nhiêu phần trăm?" 

Namkyung chớp chớp mắt, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc:"Vậy là em chỉ có 30 phần trăm thôi sao?" 

Jeon Jungkook chẹp miệng lắc đầu:"Cậu 0 phần trăm" 

"Tại sao?" 

Thanh niên có vẻ không bằng lòng, chân mày khẽ nhíu lại không vừa ý. Làm sao nói cậu 0 phần trăm được chứ, ở trường học cậu cũng nổi tiếng không kém ai, miễn cưỡng cho đi 70 phần trăm kia đã là quá đáng rồi. 

Ngược lại, Jeon Jungkook không có vẻ gì là chú ý đến sự bất mãn của cậu. Anh khoanh tay, chân bắt chéo khẽ nhịp:"Bởi vì tôi 100 phần trăm thành công" 

"Ý anh là…" 

"Tôi nói rồi, cậu có xin phép tôi chưa?  

Namkyung kịp nhận ra tình hình, cậu khó tin vào tai mình, hơi nâng cao giọng:"Anh thích cô ấy? Hai người rõ ràng quá chênh lệch tuổi tác mà" 

Anh nhướng mày:"Quá?" 

"Thì tận 15 tuổi mà" 

Jeon Jungkook bật cười:"Trông cậu trẻ thế này, hóa ra lại thích sống tụt hậu nhỉ" 

"Khoan đã, anh thật sự thích Ami sao?" 

"Có hay không thì tôi nói với cô ấy, vì sao phải nói cho cậu?" 

Nghe đến đây, cậu như đã nhìn thấy cả tương lai tối mịt mù của mình, Jeon Jungkook đầy tự tin như vậy căn bản biết rằng mình thật sự nắm cả 100 phần trăm trong tay, so với cậu, đúng là cứ như muỗi so với voi. 

Điều này làm cậu càng nhanh chóng nhụt chí, một người đàn ông trưởng thành đầy quyến rũ như Jeon Jungkook cậu biết tìm đâu ra điểm nào để đấu lại? 

Ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy hai người từ đằng xa đang nói chuyện gì đó, tôi tiến đến gần, lúc này mới phát hiện vẻ mặt của Namkyung đầy gượng gạo. Jeon Jungkook thì lại thong thả như không có chuyện gì, bình thản ngồi ăn, còn không chú ý đến việc tôi đã quay trở lại. 

"Namkyung, cậu sao vậy?" 

Namkyung choàng tỉnh, cậu lắc lắc đầu:"Không có chuyện gì, Ami, cô giáo gọi mình về gấp, mình xin phép đi trước nhé" 

Vừa dứt câu, cậu đã lật đật chạy đi, ngay cả Jeon Jungkook ngồi đây cậu cũng không chào một tiếng. Lúc tôi đi vệ sinh, tôi vốn không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng căn cứ vào vẻ mặt của Namkyung, có lẽ Jeon Jungkook đã nhúng chàm vào chuyện này rồi. 

"Chú mắng cậu ấy hả?" 

Bàn ăn chỉ còn tôi và Jeon Jungkook, anh vẫn tập trung ăn, không nhìn tôi mà bâng quơ trả lời:"Tôi đâu có rảnh" 

"Vậy tại sao cậu ấy chạy đi rồi" 

"Trông tôi dữ dằn đến mức đó sao?" 

"Thỉnh thoảng, em còn sợ huống chi là người mới tiếp xúc với chú" 

Jeon Jungkook đột hừ lạnh, anh bật cười, cất giọng trêu chọc:"Tôi thấy em đâu có chút gì là sợ tôi, là tôi sợ em mới đúng" 

"Em đâu có mắng gì chú" 

"Ừ, em hành động thôi" 

Tôi nghẹn giọng, lúc này mới nhận ra hàm ý của anh, mọi việc ngày hôm qua lại một lần nữa xuất hiện trong trí óc tôi, tôi đã sớm cảm thấy lúng túng khi đối mặt với anh, thế mà Jeon Jungkook cứ mãi chọc ghẹo tôi, giá như bây giờ còn có một cái lỗ nào, tôi đã không chần chừ mà lập tức chui xuống. 

Tôi hắng giọng, không trả lời anh, Jeon Jungkook cũng nhận ra tôi đang ngượng, nụ cười càng đậm hơn, sắc mặt tốt hơn lúc nãy rất nhiều, anh chăm chú nhìn tôi, tiếp tục nói:"Em tốt nhất chỉ nên yêu cầu như thế với tôi thôi có biết chưa!" 

"Không thèm!" 

"Hửm?" 

"Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, chú có nghe câu này chưa?" 

"Vậy là em bỏ cuộc?" 

Lại nói dư thừa, chẳng lẽ tôi lại năn nỉ van xin anh ngủ với tôi một lần? Mặc dù giới trẻ bây giờ đã rất bạo dạn, nhưng không có nghĩa là tôi cũng giống họ. Tôi đủ xấu hổ rồi! 

"Chú tiếc rẻ sao?" 

Jeon Jungkook không lập tức trả lời tôi, trong thâm tâm anh nghĩ rằng ngày hôm nay có phải nói hơi nhiều rồi không. 

"Sao chú không trả lời?" 

"Em ăn lẹ đi!" 

Tôi hớn hở:"Vậy là chú thật sự tiếc sao? Thiếu tá, không ngờ rằng chú vẫn còn là một người đàn ông nha" 

Trên trán Jeon Jungkook hằn lên ba vạch đen, anh nhíu mày:"Chẳng lẽ em nghĩ tôi bất lực?" 

"Ai mà biết" 

Jeon Jungkook đang ngồi khoanh tay bỗng chồm người lên, anh gõ vào trán tôi một cái, như đang trừng phạt tôi, làm cả người tôi như muốn bật ra sau. Tôi hốt hoảng ôm lấy trán, liền nghe thấy anh nghiêm giọng:"Em ăn chưa no nên muốn ăn đòn nữa sao?" 

Trán bị anh gõ đau đến đỏ lên, tôi hằn học nói:"Chú nghĩ chú là ai mà cứ đánh em thế" 

Nói xong, tôi lập tức ý thức được lời nói vừa rồi vô cùng vô lễ đối với anh, chưa kịp có ý định xin lỗi, anh trả lời:"Em học ở đâu cái thói ăn nói như thế?" 

Tôi mím môi, chậm rãi nhả ra từng chữ:"Em xin lỗi" 

"Em nhỏ hơn tôi rất nhiều tuổi đấy" 

"Em biết rồi"

Tôi cúi mặt, tâm trạng bây giờ giống hệt như lúc nhỏ bị bố mắng, Jeon Jungkook thi thoảng cũng sẽ cư xử rất nghiêm khắc với tôi. Đúng như anh nói, anh lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, cho nên chuyện nào ra chuyện đó, bây giờ tôi có sai, anh cũng chẳng bao giờ bỏ qua chuyện mắng tôi. Jeon Jungkook cứ như một người cha thứ hai của tôi vậy.

Anh lơ đễnh duỗi tay, trong lúc tôi bất ngờ ngẩng đầu, lòng bàn tay đó đã áp thẳng vào trán tôi xoa xoa chỗ cú gõ trán lúc này. Anh không nói gì cả, chỉ im lặng cử động cổ tay. 

Lát sau, anh rụt tay về, hỏi:"Ăn xong chưa?" 

"Xong rồi" 

"Về" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net