Chap 10: Hơi ấm và mùi hương-Kitten

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã nhấp nhá tối, Karma về căn hộ của Okuda. Cậu nghe thấy tiếng khóc của Okuda trong phòng. Lòng có một nỗi buồn không rõ ràng. Vào trong, cậu nói với Kayano:

-Hôm nay ở lại đây đi. Trời tối rồi.

-Không. Nếu tớ ở lại thì chị tớ sẽ lo lắng lắm. Okuda giao lại cho cậu nha. Cậu ấy có vẻ cũng đã bình tĩnh lại rồi.

-Cảm ơn.

Hơi ngạc nhiên nhìn Karma, Kayano hỏi:

-Từ bao giờ cậu tự nhiên hiền lành thế.

-Tớ chỉ nói khi tớ thấy đúng thôi.

-Mai tớ sẽ đưa Okuda về nhà cậu ấy để lo hậu sự. Cậu cố giúp cậu ấy nhé.

Kayano đi khỏi. Bỏ lại Karma trong căn phòng nhỏ. Cậu tiến vào phòng ngủ của cô. Okuda vẫn đang nằm trong chăn. Đôi mắt tím vô hồn hướng ra ngoài cửa sổ. Cậu nhìn theo ánh mắt cô. Bầu trời tuyệt đẹp với những ánh sao lung linh. Cậu lại gần cô, khẽ nói:

-Không sao chứ?

Okuda không trả lời, cô vẫn hướng ánh mắt vào bầu trời kia. Một lúc sau, Okuda cất tiếng:

-Mỗi linh hồn là một ánh sao. Đúng không Karma?

Cậu im lặng, khẽ gật đầu. Cô nói tiếp:

-Mỗi con người khi chết đi đều lung linh, đẹp đẽ và thuần khiết hệt như ánh sao vậy. Bố mẹ tôi cũng vậy.

Karma nhìn Okuda, ánh mắt cậu trùng xuống. Okuda bỗng co người lại, hai tay bám lên cánh tay. Đầu cô cúi xuống. Những giọt nước mắt lại rơi xuống.

-Để lại một con người cô đơn lạnh lẽo ở đây. Cảm xúc của người ở lại thì không ai hiểu.

-Tôi hiểu.

Karma nói. Cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cậu nhìn lên bầu trời, nói:

-Trên đó có mẹ của tôi. Khi bà mất, tôi không đau đớn như cậu bây giờ. Nhưng đó là do tôi cố tỏ ra như vậy. Tôi không nghĩ được rằng nếu càng làm như thế thì trái tim mình sớm muộn cũng bị thối rữa trong đống suy tư và nước mắt của mình. Chính Yuine đã nói với tôi điều đó. Và bây giờ tôi sẽ nói điều đó với cậu.

Karma quay ra, ngồi xuống cạnh Okuda, ấn đầu cô áp vào ngực mình. Trong sự kinh ngạc, Okuda theo bản năng vùng vẫy.

-Cậu... làm gì thế hả? Bỏ tôi ra!

-Có thấy ấm không?

Câu hỏi bất ngờ làm Okuda đứng hình. Cô im lặng để mặc cậu ôm mình. Karma hỏi lại lần nữa. Lần này, nước mắt Okuda lại trào ra. Cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Karma cười:

-Hãy cho ra những giọt nước mắt. Cho ra hết trước khi trái tim cậu bị thối rữa vì bị ngâm lâu ngày. Nếu cậu thấy tôi đủ ấm áp để cậu dựa vào, thì cứ dựa vào tôi. Như khi cậu dựa vào Kayano vậy.

Okuda đột nhiên muốn khóc. Cô không ngăn nổi những giọt nước mắt và tiếng khóc của mình. Hay là cho ra hết nhỉ, như lời Karma nói.

Tiếng khóc của cô vang khắp căn nhà. Cô khóc rất nhiều. Nước mắt cô thấm đẫm lên chiếc áo sơ mi mỏng của cậu. Tay cậu chợt động. Ngập ngừng đưa lên, chạm vào mái tóc cô. Vuốt nhẹ. Mái tóc cô mềm mại, thơm mùi hoa oải hương. Mùi hương đó thật dễ chịu. Mùi hương có thể đưa cậu vào một giấc ngủ yên bình. Mùi hương đó xóa đi mọi âu lo phiền muộn mà cậu trải qua. Mùi hương mà cậu từng chối bỏ nó. Bây giờ nó đang ở trong lòng cậu. Cậu không chối bỏ cảm xúc của mình nữa.

Cậu thích mùi hương đó.

.

Karma nói đúng, có lẽ Kayano nên ở lại căn hộ của Okuda thay vì đi về. Trời thì tối mà đường lại vắng. Không biết cái ngày quái gì mà mọi người lại ít ra ngoài vào buổi tối vậy. Cô đang lần đường trong đêm tối, thì hình như một cảm giác lạnh buốt ở sống lưng làm cô khựng lại.

Quay lại. Không thấy ai. Kayano quay đầu đi tiếp. Nhưng linh cảm mách bảo cô rằng có ai đó đang chĩa một khẩu súng vào đầu cô. Cảm giác đó nhanh chóng trở thành sự thật khi một tiếng súng nổ ra. Cô phải nhảy khỏi chỗ đứng ngay lập tức. Viên đạn may mắn trúng vai.

-Một kẻ khá giỏi.

Tiếng cười lạnh lẽo đó cất lên. Không gian như tràn ngập mùi máu. Kayano lập tức chạy khỏi chỗ đó, rút điện thoại gọi cho Karma.

-Alo, Karma phải không? Gần khu Shiyuku. Cứu tớ...

Đoàng!!

Karma chưa kịp hiểu gì. Nhưng tiếng súng, điện thoại bị ngắt giữa chừng. Nhất là lời kêu cứu của Kayano.

Cậu ấy đang gặp nguy hiểm.

Khoác chiếc áo khoác ra bên ngoài. Không quên đắp chăn kín cho Okuda, cậu phóng ra ngoài bằng cửa sổ. Với những kĩ thuật Karasuma sensei dạy, cậu dễ dàng nhảy lên các mái nhà và hướng thẳng đến khu mua sắm Shiyuku. Rút điện thoại gọi cho Koro sensei thông báo qua tình hình.

-Được, em hãy giúp Kayano kéo dài thời gian. Thầy sẽ tới ngay.

Tắt điện thoại, Karma hướng thẳng tới nơi Kayano đang gặp nguy hiểm.

.

Đoàng!!

Chiếc điện thoại văng ra. Viên đạn đi chuẩn đến nỗi Kayano có thể nghe thấy tiếng nó bay bên tai. Cô hoảng sợ chạy tiếp, chạy nhanh hết sức cô có thể mặc kệ vết thương trên vai đang chảy máu. Cô cố núp vào chỗ tối. Nhưng có vẻ không ăn thua gì khi kẻ đang muốn giết cô bắn trúng chân cô.

-Vậy là hết chạy nhé. Để ta băm nát đôi chân của ngươi ra luôn thể.

Bốp!!

Một cái gì đó cứng cứng đập vào đầu hắn. Nagisa chạy tới bên Kayano.

-Nagisa?

-Vô tình đi qua đây. Chạy thôi.

Nagisa cõng Kayano trên vai. Cậu chạy vào một con hẻm nhỏ. Vùi đống giấy vụn lên người Kayano. Còn cậu thì rơi vào tầm ngắm của tên sát thủ đó.

-Lại một con chuột dẫn xác tới à. Để xem cái chết nào thích hợp cho một cặp tình nhân. Hay để ta ghim vào người các ngươi mỗi đứa 25 viên kẹo ngọt ngào này nhé!

Hắn giương khẩu súng lên. Ngắm đầu Nagisa bắn. Ngay lúc đó, một thứ gì đó từ trên mái nhà rơi xuống. Đè tên sát thủ đó dưới chân.

-Nagisa! Lại đây!

Là Karma. Nagisa nhanh chóng lại gần, nhưng rốt cục vẫn bị tên sát thủ đó lật ngửa người Karma lên và hắn thoát khỏi sự khống chế của cậu.

-Ngươi có phải là kẻ đến từ cái tổ chức buôn ma túy đó không?

Karma hỏi. Nhưng hắn không trả lời. Nagisa lại gần, hắn quay đầu bỏ chạy. Nhưng đụng ngay phải Koro sensei.

-Koro sensei!!

Nagisa mừng rỡ kêu lên. Kayano chui ra khỏi đống giấy vụn. Koro sensei khẽ cất tiếng hỏi:

-Các hạ có thể cho tôi biết mật danh không?

Cách xưng hô trong phim cổ trang Trung Quốc?! Nagisa hơi ngớ người. Tên sát thủ kia vẫn không trả lời. Hắn tự nhiên nhún người. Rồi bật vào tường nhà bên cạnh rồi nhảy lên mái nhà đối diện. Koro sensei đuổi theo. Karma bảo Nagisa đưa Kayano đến bệnh viện rồi mình cũng đuổi theo. Tên sát thủ đó chạy rất nhanh. Koro sensei cũng nhanh không kém. Karma rất khó khăn để đuổi kịp họ. Đột nhiên Koro sensei tăng tốc, vượt lên trên chặn đầu hắn lại. Karma ở đằng sau. Bị chặn hai đầu, tên sát thủ định chạy sang ngang để trốn nhưng ngay lập tức bị khẩu súng trên tay Koro sensei ngăn lại.

-Ngươi rốt cuộc là ai?!

Koro sensei gằn giọng. Karma nói, giọng đầy mỉa mai:

-Hình như là nữ nhi, Koro sensei.

Tên sát thủ hơi giật mình. Hắn nhún người xuống và nhảy khỏi cái mái nhà cao ốc đó. Hắn nhảy xuống mà không suy nghĩ gì, mặc kệ có nguy hiểm.

-Chết tiệt.

Koro sensei buông câu chửi thề rồi chạy ra nhìn xuống khoảng tối đen bên dưới. Tòa nhà rất cao mà hắn có thể nhảy xuống như vậy. Chắc chắn là một sát thủ rất giỏi.

-Thầy có biết đó là ai không?

-Dáng người nhỏ, là con gái, và cả khả năng nhún người đó...

Koro sensei nhắm nghiền mắt lại. Thầy nói:

-Kitten, sát thủ giỏi nhất của tổ chức buôn ma túy đó.

-Sát thủ giỏi nhất?

-Đúng. Mới 15 nhưng có thể giết hại nhiều người cùng một lúc với những cách làm nổi tiếng là vô cùng dã man. Nếu các em đụng mặt lần nữa. Hãy tìm cách chạy trốn thay vì đối đầu với cô ta.

Nghe Koro sensei nói vậy. Karma cũng hiểu, cô gái đó là một kẻ vô cùng nguy hiểm.

.

Tên sát thủ chạy vào một bốt điện thoại gần đó, cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài.

Là Sara.

Cô rút điện thoại ra gọi cho ai đó.

-Kitten đây. Nhiệm vụ không thành công.

-Sao? Ít khi thấy cô thất bại lắm mà.

-Là do một yếu tố bất lợi tôi không ngờ tới. Tôi cần nghỉ ngơi một thời gian vì bị thương nặng. Nói với Master như vậy giúp tôi.

Sara tắt máy. Cú rơi tự do không hề nhẹ nhàng đó đã khiến cô bị chấn thương rất nặng. Nhưng điều làm cô bận tâm lại là cái yếu tố bất lợi cô không ngờ tới đó.

Karma. Và cả Shinigami nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net