Chap 11: Lái xe-Đám tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi mất dấu Kitten, Koro sensei và Karma hỏi Nagisa tình trạng của Kayano qua điện thoại. Nagisa nói cô bị dính hai viên đạn nhưng không đe dọa đến tính mạng. Chỉ là bị thương nhẹ thôi. Nagisa đưa máy cho Kayano.

-Thầy cho em nói chuyện với Karma được không ạ?

Koro sensei đưa máy cho Karma. Cô nói:

-Mai Manami sẽ về nhà để lo hậu sự. Tớ hứa với cậu ấy nhưng không đi được. Cậu đi thay tớ đi.

Karma hơi ngạc nhiên. Về nhà cùng Okuda lo tang lễ sao?

-Dù gì thì cậu cũng là chồng chưa cưới của cậu ấy mà. Hay lo đám tang cho bố mẹ vợ chứ.

Cậu nói câu đó nghe hùng hồn quá nhỉ. Nagisa ngồi cạnh nghĩ thầm. Karma thở dài, cậu nói:

-Cũng được.

-Cảm ơn. Và cũng xin lỗi cậu.

Karma tắt máy. Koro sensei hỏi:

-Kayano nói gì vậy?

-Cậu ấy bảo em thay cậu ấy về nhà của Okuda lo tang lễ. Có lẽ em nên đi.

-Ừ. Thầy đi cùng được chứ?

-Thầy đang là một quả bom nổ chậm đấy. Nếu thầy đi cùng bọn em thì em không biết ai sẽ là người tiếp theo phải chết đâu.

Karma quay đầu định đi khỏi. Koro sensei nói:

-Hôm đi ngoại khóa em đừng đi.

Karma ngạc nhiên nhìn Koro sensei. Cậu định hỏi nhưng Koro sensei ngắt lời cậu.

-Em có một nhiệm vụ quan trọng hơn cần làm đấy.

-Nhiệm vụ... quan trọng hơn?

-Đúng. Rất quan trọng. Đến lúc thầy sẽ nói. Giờ em về bảo vệ Okuda đi. Thầy nghĩ em ấy đang là mục tiêu đấy.

-Okuda sao?

Koro sensei đi khỏi. Để lại Karma với rất nhiều thắc mắc. Cậu quay đầu. Khi về, Okuda vẫn đang ngủ. Karma cởi chiếc áo khoác ngoài ra. Ngồi bên chiếc giường, gương mặt cô ngủ như một thiên thần vậy. Rất dễ thương. Ngồi ngắm gương mặt thiên thần ấy một lúc, Karma mới đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời len vào trong căn phòng. Chiếu thẳng vào mắt cô như để đánh thức cô dậy. Okuda khẽ trở mình rồi ngồi dậy. Hôm nay cô phải về lo tang lễ. Cô không thể vắng mặt được. Chiếc điện thoại đầu giường đổ chuông, Okuda với tay lấy chiếc điện thoại. Là Kayano gọi.

-Xin lỗi Manami. Tớ không thể đi cùng cậu rồi.

-Sao vậy Kaede? Cậu ốm à? Có sao không?

-Cậu không cần lo, chắc hôm qua đi về tối quá nên dính sương. Xin lỗi cậu.

-Tớ là người phải xin lỗi mới phải Kaede. Chỉ vì tớ mà...

-Không sao không sao. Mà tớ nhờ một người khác đi cùng cậu rồi đó.

-Hả? Người khác?

Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, một anh chàng mái tóc đỏ, mặc một bộ áo đen trên tay cậu cầm một bộ đồ khác. Karma nói:

-Thức rồi thì đi mau thôi.

-Đi? Cậu...

-Yuine đã mang xe đến đây rồi. Tôi sẽ chở cậu đi.

Okuda còn chưa hiểu gì, Karma đến gần rồi kéo cô khỏi giường. Lôi cô vào trong phòng tắm, cậu nói:

-Đánh răng rửa mặt nhanh lên. Tôi sẽ đợi bên ngoài.

Karma nói rồi đóng cửa phòng tắm lại. Cậu đi ra ngoài phòng khách. Gặp ngay Denjiro.

-Cậu chủ không cần tôi đi theo thật sao?

-Không. Tôi có thể tránh được mấy tay cảnh sát giao thông mà.

-À mà... cậu làm món ramen này sao?

Denjiro nhìn xuống bát mì nóng trên bàn. Công sức cả sáng của Karma đấy. Ông Denjiro cười:

-Từ bao giờ cậu biết vào bếp nấu ăn vậy?

Karma đỏ mặt. Cậu quay ra nói thẳng vào mặt Denjiro:

-Đây là của tôi. Không tin ông cứ hỏi cậu ta xem. Tôi gọi đồ ăn để tôi ăn. Còn cậu ta tự làm mà ăn. Hiểu không?

-Sao phản ứng dữ vậy chứ cậu chủ?

-Ông Denjiro?

Okuda đi ra ngoài. Gặp ông Denjiro. Ông cúi đầu. Okuda chào lại. Ông Denjiro nói:

-Tôi chia buồn với cô, cô Okuda. Cậu chủ nói là không thấy bộ đồ đen nào trong tủ đồ của cô. Nên tôi mang cho cô một bộ đồ đen đây.

Ông Denjiro đến bên cửa sổ, chỉ xuống:

-Đến cả xe hơi cũng đen kịt nhé.

-À vâng, cảm ơn.

Khoan. Sao biết mình không có đồ đen?

Cậu ta lục tủ quần áo của cô sao?!!

-Cô sao vậy? Cô Okuda?

-À không có gì. Ông có thể về được rồi.

Ông Denjiro cúi đầu chào tạm biệt. Rồi ông đi khỏi. Ông Denjiro vừa đi khỏi, Okuda quay sang nhìn Karma:

-Cậu... lục tủ đồ của tôi sao?

-Ừa.

-Cậu biết như vậy là bất lịch sự lắm không?

-May cho cậu là tôi không để ý mấy thứ trắng trắng bên dưới đấy.

-Cậu...

Karma kéo cô ngồi xuống ghế. Okuda để ý ngay mùi hương thơm lừng của bát mì. Cô hỏi:

-Đây là...

-Yuine mang đến cho cô. Trong khi tôi còn chưa có gì bỏ bụng.

-Ông Denjiro tuy hơi phiền nhưng đôi lúc rất tốt nhỉ.

-Chắc là thế.

Một lúc sau, Okuda đã chuẩn bị xong mọi thứ. Cô cùng Karma lên chiếc xe mà ông Denjiro đã chuẩn bị. Cậu là người lái xe.

-Ổn chứ? Ý tôi là cậu chưa có bằng lái xe.

-Yên tâm.

Karma bắt đầu đi theo địa chỉ mà Okuda nói. Cậu liếc qua cô, rồi nói:

-Thắt dây an toàn vào. Nếu không tôi sẽ mua cho cậu một chiếc mũ bảo hiểm.

Okuda nghe vậy. Cô tìm chiếc cài ở sợi dây an toàn trên ghế. Karma vươn người ra. Chỉ một động tác thắt cho cô sợi dây an toàn. Lúc đó mặt của cậu khá là gần cô. Cô hơi đỏ mặt nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Đi một lúc, gặp cái trạm thu phí. Okuda nói:

-Chúng ta có qua được không đấy?

-Yên tâm đi mà.

Đến trạm, Karma đưa tiền ra. Người đàn ông bên trong hỏi vọng ra:

-Cậu trông trẻ nhỉ?

-Trẻ vậy thôi, chứ tôi 25 tuổi rồi.

-Vậy á? Còn... cô bé bên cạnh cậu? Vợ cậu hả?

Okuda hơi đỏ mặt. Nhưng Karma đáp một câu thổi bay váng hồng trên gương mặt cô:

-Con gái tôi, nó mới 5 tuổi thôi.

Cái... cái quái gì... Okuda suýt rơi hàm. Khi hai người đi khỏi, người đàn ông ở trạm thu phí nhấc chiếc điện thoại lên:

-Cảnh sát giao thông phải không?

Đi được một lúc, không khó để nhận ra mấy cái xe cảnh sát đang theo ngay sau xe của họ. Okuda nhắc Karma:

-Cảnh sát kìa Karma.

Karma nhìn qua gương chiếu hậu. Môi cậu nhếch lên thành một đường cong ranh ma.

-Bám chắc vào Okuda.

Ngay lập tức, cậu tăng tốc xe. Okuda theo quán tính ngã người ra đằng sau. Chiếc xe lao nhanh, lách qua các chiếc xe khác một cách thiện nghệ.

-Quên không xử lí cái biển xe rồi, vậy thì...

Đến một chỗ thoáng hơn, Karma quay đầu xe theo đúng kiểu phim hành động. Khi đã quay đầu xe thành công, mấy ông cảnh sát chạy xuống đi đến gần xe của hai người. Karma đột nhiên phóng chiếc xe đi. Làm không ít ai đứng trước chiếc xe phải thót tim. Đến cả cô gái trên xe cũng sợ không kém. Thấy vẻ mặt có vẻ nhạt đi của Okuda, cậu khẽ cười. Không lâu sau, hai người cũng về được nhà của Okuda. Nhà cô lúc này đã mang đậm không khí u buồn. Một số hàng xóm của cô đi ra, ôm lấy Okuda.

-Bố mẹ con đang đợi con đấy, vào đi.

Okuda chạy vào. Karma đi theo. Cậu nhanh chóng thu hút các ánh nhìn gần đó.

-Đó là ai vậy?

-Cậu ta đẹp trai thật.

-Hình như đi cùng con gái ông bà Okuda đấy.

-Bạn trai à?

Cậu không để ý đến những lời nói đó. Karma đi vào nhà. Okuda đã ngồi bên hai chiếc quan tài. Cậu ngồi xuống cạnh cô. Đặt nhẹ tay lên vai cô.

Chiều hôm đó, thi hài hai người được đem đi hỏa táng. Nhìn đám khói bốc lên, Okuda dường như không còn sức lực. Cô ngã khuỵu xuống. Karma đưa tay ra trước mặt cô:

-Cố lên. Đứng dậy nào.

Okuda nắm lấy tay cậu, tự kéo mình dậy. Không ít ánh mắt nhìn về phía hai người. Có cả những ánh mắt ghen tị.

Về đến nhà, Okuda mới giới thiệu Karma cho mọi người. Cậu cũng khá là lịch sự.

-Mà Manami đi luôn chiều mai sao?

-Vâng, cháu không muốn đi luôn, cả bố và mẹ cháu đều đã mất. Cháu muốn ở lại, nhưng...

-Thích đi thì cứ đi, không ai giữ.

Tiêng của một người con cất tiếng. Giọng cô nghe qua cũng đủ biết đây là một cô gái đanh đá.

-Bố mẹ chưa chết bao lâu, đã dẫn người yêu về nhà. Xem ra, mày cũng không phải dạng vừa. Nhỉ?

Okuda im lặng. Karma liếc qua hai người. Đó là chị họ của Okuda. Cậu cũng biết thêm rằng, có vẻ chị ta không hề thích Okuda.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net