Chap 12: Bảo vệ-Giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đến, Karma ngủ lại phòng bác của Okuda. Cậu ngồi một mình trong phòng, nghĩ lại cảnh chiều nay. Cô chị họ đó bắt nạt Okuda, ai cũng biết, nhưng lúc đó không ai bảo vệ cô cả. Cậu không thích điều đó chút nào.

Cạch.

Cánh cửa mở ra. Một cô gái bước vào. Không phải chị của Okuda, có lẽ vậy.

-Tôi là em của chị Manami. Chỉ là em họ hàng xa thôi. Tên là Yumin Aoihami.

-Ờ. Thì sao?

Karma trả lời một cách chán nản. Cô bé kia ngập ngừng một lúc. Nhìn gương mặt đó, Karma lại liên tưởng đến cô. Mất một lúc, Yumin mới nói:

-Chị Manami là người rất tốt.

-..............................

-Ờ. Thì sao?

Câu trả lời làm Yumin thấy bối rối. Cô nói bằng giọng ngập ngừng run run:

-Chị ấy hiền, nên... toàn bị bắt nạt. Chị ấy không thể tự bảo vệ mình... nên mong anh rể...

-Anh rể sao?!!

Câu cảm thán đó làm Yumin giật mình. Cô bé khép mình lại, run người. Thấy vậy, Karma cười phẩy tay:

-À, không có gì. Em muốn nói...

-Anh hãy bảo vệ chị ấy. Chị ấy bị ghét sẵn rồi. Nên với chuyện chị ấy dẫn anh về nhà thế này, chị ấy sẽ lại càng bị đàm tiếu. Vậy... vậy nên... anh hãy bảo vệ chị ấy. Nhất là khỏi chị Kanami.

-Kanami? Là chị họ của cậu ấy?

-Vâng. Chị Kanami ghét chị Manami lâu rồi. Hồi xưa chị Manami toàn bị chị ấy đánh thôi.

-Bị đánh sao?

.

Bốp!

Một cái tát mạnh giáng vào bên má Okuda. Cảnh này, tình huống này. Cô đã quen rồi. Hồi xưa bị đánh suốt.

-Tự nhiên về, lại còn dẫn theo người yêu. Mày mặt dày hơn rồi đấy.

-Chị... hiểu lầm rồi...

Bốp!

Karma đi nhanh theo đường mà Yumin nói. Cô ấy nói, nếu như mọi khi thì cô đang bị đánh. Cậu không muốn để chuyện đó xảy ra. Không muốn một chút nào.

-Con bé Manami đó, công nhận ghê nhỉ.

Cậu nói của mấy bà hàng xóm đó làm Karma dừng lại. Tiếng bàn tán tiếp tục.

-Bề ngoài tỏ ra yếu đuối nhưng hóa ra ra ngoài xã hội một cái là đã chài được một thiếu gia đẹp trai giàu có.

-Thế mới nói. Bị đánh như vậy mà nó vẫn trơ cái mặt ra. Con bé phải dạy dỗ cho nó một bài học.

-Kanami đang dạy cho con bé đó biết thế nào là lễ độ rồi. Hay gọi con mình ra đánh cùng nhỉ?

-Tôi chỉ tiếc cho thằng nhóc đẹp trai đó thôi. Nếu nó gặp được con gái tôi thì...

Rầm!!

Một cánh cửa rơi xuống làm mấy bà tám kia giật nảy mình. Karma cười một cách vô tội.

-Cháu xin lỗi, cánh cửa yếu quá. Cháu mới va vào thôi đã bị đổ như vậy.

Ngay sau đó, nụ cười trên môi Karma biến mất. Thay vào đó là khuôn mặt tối đen của cậu. Cậu nói:

-Vì trả nợ cho bố mẹ của mình cậu ấy đã chấp nhận kí một hợp đồng. Cậu ấy sẽ lấy cháu nếu bố mẹ cậu ấy không trả được nợ. Và cháu là người ra điều kiện đó. Là cháu muốn cậu ấy là vợ của mình. Chứ không phải cậu ấy quyến rũ cháu đâu.

Karma nói với một tâm trạng rất tệ. Mặt cậu càng ngày càng tối hơn. Karma nói tiếp:

-Nếu không có đủ trình độ thì không đáng để cháu để ý mà liếc qua đâu. Vì vậy mới chỉ có một người duy nhất được cháu để ý thôi. Đó là người có học vấn cao, có sự hiền lành, có thể để cháu bảo vệ. Đó là Manami. Chỉ có một mình cậu ấy thôi.

Câu nói đó như một cái đinh đóng vào đầu của mấy bà già kia. Rằng Manami Okuda mới là người cậu chọn. Không bao giờ thay đổi. Và nếu ai dám động vào vợ chưa cưới của cậu, cậu sẽ không bỏ qua.

Giờ thì đến trợ giúp cho con sâu đó nào.

Bốp!

Okuda gập người lại. Cô ôm bụng đau đớn. Cổ áo bị kéo lên. Vết sưng nơi khóe miệng cô bắt đầu rướm máu. Kanami vẫn gằn giọng.

-Vẫn có vẻ bình tĩnh quá nhỉ. Hay là để bà chị này cho em họ một cú chốt nhé?

-Vậy... nếu em không có ở đây... chắc chị không có ai để đánh nhỉ. Cũng đúng thôi, một kẻ ngu ngốc luôn tìm một kẻ ngu ngốc hơn mình để bắt nạt mà.

Kanami đạp mạnh vào bụng cô. Cô ta nói:

-Vậy bây giờ đi học cao học rồi, về nhà lên mặt với mấy đứa vô học này để dạy đời. Mày thì khác gì sao?

-Đương nhiên. Vì tôi không ngu ngốc như chị.

-Mày...

Bốp!

Một bàn tay bắt dính lấy cánh tay Kanami. Chị ta hơi hoảng hốt vì cánh tay đó như muốn bóp nát cô vậy.

-Cậu nói thiếu một chút rồi đấy. Một kẻ yếu đuối luôn bị những kẻ thông minh hơn bật lại.

-Ka... Karma...

-Gọi giúp tôi Yumin ra đây. Cậu lết được đi chứ?

-Y...Yumin?

-Nhanh lên đi.

Manami cố đứng dậy. Khi cô đã đi khỏi, Karma bỏ tay Kanami ra. Cánh tay chị ta đã vần đỏ những nốt tay. Karma nói:

-Chị là chị của Manami. Tôi nên gọi chị là chị. Nhưng tôi có trách nhiệm cho những người dám động đến vợ chưa cưới của tôi biết, không phải chồng chưa cưới của cậu ấy chỉ biết đứng nhìn cậu ấy bị đánh. Coi như đây là một lời cảnh báo. Nếu bố mẹ cậu ấy không còn có thể bảo vệ cậu ấy. Tôi sẽ bảo vệ Manami.

Kanami không quên lườm Karma một cái rồi bỏ đi. Karma đuổi theo Okuda. Cô đang bị thương mà. Nếu đi không cẩn thận thì sẽ làm vết thương nặng hơn mất. Đi một đoạn, thấy Yumin đã ở cạnh cô, cậu cũng yên tâm phần nào.Nhìn cô, nói một cách chán nản:

-Tôi tưởng cậu không lết nổi đi. Hóa ra cậu vẫn đi được.

-Cậu... không thể nói đàng hoàng hơn được sao?

Karma nhếch mép cười. Cậu nhìn Yumin:

-À mà em đi chơi với anh chị một chút đi. Anh muốn mua cho em một vài thứ.

-Mua? Gì ạ?

.

-Em thích nó chứ?

Yumin cầm chiếc điện thoại trên tay mà run run. Vì chiếc điện thoại cô mới chỉ được nghe qua. Nó quá hiện đại. Đến Okuda cũng cảm thấy ghen tị.

-Này. Sao cậu lại... đột nhiên dở chứng vậy?

-Tôi đột nhiên dở chứng thì có liên quan gì đến cậu không?

Yumin nhìn hai người, không khỏi cười thầm cặp đôi dễ thương này. Cô nói một câu rất ngây thơ:

-Chắc anh rể muốn lấy lòng em vợ tương lai thôi mà.

-Nói gì vậy Yumin. Em rút lại lời nói đó đi!

-Chị Manami đỏ mặt rồi kìa. Đỏ mặt không phải là bằng chứng tốt nhất cho thấy hai người đã thích nhau rồi sao?

Okuda đỏ bừng mặt. Còn Karma thì quay mặt đi. Lập tức chuyển chủ đề:

-Yumin, em muốn đi chơi đâu nữa không. Bây giờ còn sớm mà. Chiều nay anh chị phải đi rồi.

-Có ạ!

Ba người đi chơi rất vui. Nhà của Okuda không phải nghèo. Cô và Yumin cũng là những cô gái có ăn học đàng hoàng. Vì vậy, Karma dễ dàng thân thiết hơn với cô em gái này.

-Kem của em đây.

Karma đưa cho Yumin một cái kem. Cô bé hỏi cậu:

-Sao anh không ăn?

-Anh không thích cho lắm.

-Vậy nếu chị Manami muốn anh có ăn không?

-Sao lại nhắc đến cậu ta vậy?

Đứng một lúc để đợi Okuda "giải quyết nỗi buồn", Yumin cất tiếng hỏi Karma:

-Sao anh lại tốt với em vậy? Lúc đầu anh có vẻ không chú ý đến em lắm mà.

-Ừ thì...

Karma ngẩng đầu lên. Cậu khẽ cười:

-Nhìn em anh lại liên tưởng đến cậu ấy. Em và cậu ấy có rất nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều nhút nhát, e dè. Nhưng khi đối mặt với sự bất công, cả em và cậu ấy đều có một sức mạnh rất lớn trong ánh mắt.

-Vậy ạ?

-Ừm.

-Vậy cho em hỏi, anh thích chị em vào lúc nào được không?

-Thích? Thích á? Ừ thì... anh chẳng rõ anh đối vơi cậu ấy có phải là thích không nữa. Anh chỉ không muốn cô ấy gặp nguy hiểm. Không muốn cô ấy buồn. Đó liệu có phải thích không?

Yumin đưa tay lên xoa cằm. Rồi cười rất tươi, nói:

-Vậy là anh thích chị em rồi.

Karma hơi bất động. Thích? Từ ngữ của người lớn thoát ra từ miệng của một đứa trẻ. Có chắc chắn không? Nếu đúng, cậu thích Okuda thật sao? Một kẻ như cậu lại thích một người được sao?

À, cậu cũng từng thích một người.

-À đúng rồi. Để trả ơn cho cái điện thoại và buổi đi chơi hôm nay, em đừng nói cho chị em biết nhé! Đây là bí mật giữa hai chúng ta thôi.

-Vâng ạ.

Một lúc sau, Okuda mới quay lại. Vẫn cái cảnh cãi nhau quen thuộc. Nhưng hơn ai hết, hai người họ hiểu rõ đó chỉ là đang cố tỏ ra vậy thôi.

Chiều hôm đó, hai người rời đi.

.

-Karma vắng nhà sao?

Một người đàn ông cao lớn và trông rất quý phái chuẩn bị bước vào căn nhà. Trước mặt là ông Denjiro.

-Cậu chủ đang đi lo hậu sự cho nhà cô Okuda.

Người đàn ông đó gật đầu. Vào đến nhà, ông ta nói:

-Lâu lắm rồi mới thấy Karma cứ bám dính lấy một cô gái như vậy. Tôi thực sự muốn biết cô gái đó trông như thế nào.

Ông Denjiro cười:

-Nếu ông chủ muốn xem mặt cô chủ tương lai thì để tôi nói với cậu chủ.

-Được. Cứ làm theo ý ông đi. Tôi muốn xem ai đã khiến thằng con bạo lực của tôi trở lên như vậy.

Hai người đàn ông. Hai ý đồ giống nhau đang hiện hữu trong cái đầu hoàn hảo đó của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net