Chap 14: Sự thật-Thời khắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất lâu, khoảng 1 năm rồi mới quay lại. Xin lỗi mọi người.

Định drop fic vì một lí do khá đắng. Mình viết đc một vài chap. Xong do điện thoại hỏng nên một số chap bị mất khiến mình phải viết lại từ đầu. Mấy lần như vậy khiến mình bị ức chế lâu ngày. Nhưng khi đọc cmt của mọi người lại làm mình muốn viết tiếp.

Mình sẽ cố end sớm(*^@^*) mình cũng đã có nghĩ đến cái kết của truyện rồi.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình như trước.

Thân nha.

----------------------------------------------

Còn hai ngày nữa là đến chuyến ngoại khóa định mệnh đó. Chuyến ngoại khóa mà một trong hai, họ có thể chết, hoặc không. Họ chỉ có thể lựa chọn một cách khó khăn.

-Có một đường cáp treo đi qua đèo Juku, bọn thầy sẽ làm gì đó để cáp treo rơi xuống. Dưới đó là vực nên các em hãy cẩn thận.

-Bọn em biết mà Koro sensei. Bọn em sẽ an toàn.

Koro khẽ nhếch mép. Còn hai ngày nữa, đúng là cái thời điểm mà không muốn đến một chút nào.

-Karma.

Koro sensei khẽ gọi. Karma quay ra. Thầy gọi cậu quay lại.

-Chuyện gì?

-Thầy muốn cho em biết lí do tại sao thầy không muốn em đi chuyến này.

Hai người đi khỏi đó. Okuda thấy vậy, cô chợt thấy tò mò.

-Chuyện gì mà thầy gọi em ra đây?

Koro sensei quay ra nhìn Karma, thầy cười nói:

-Em có chắc rằng em muốn bảo vệ mình không?

Karma chưa hiểu Koro sensei muốn nói gì. Cậu chỉ im lặng. Koro sensei hỏi tiếp.

-Vậy nếu em thấy bạn bè gặp nguy hiểm, em sẵn sàng cứu họ chứ?

-Em không hiểu thầy muốn nói gì. Thầy nói việc chính đi.

Koro sensei nhếch mép cười. Thầy nói:

-Trước khi cho em biết điều đó. Thầy cần biết thực sự trong trái tim em muốn gì. Nếu câu trả lời của em không như thầy mong muốn, thầy sẽ để em đi.

Karma im lặng. Cậu thở dài, đôi mắt ánh lên sự kiên định.

-Em sẽ làm những gì mình cho là đúng. Những gì tốt nhất cho mình và những người em cần bảo vệ.

-Những người em cần bảo vệ... bố em?

Karma ngạc nhiên. Cậu hỏi:

-Tại sao lại liên quan đến bố em?

Koro sensei cười, thầy nói:

-Nếu như thầy nói kẻ thù của thầy và bộ quốc phòng là bố em, em có tin không?

Karma mở lớn mắt. Cậu không bao giờ nghĩ đến chuyện này. Cậu nhếch mép, nói:

-Thầy đang thử em phải không? Em không dễ lừa như vậy đâu!

-Em không tin cũng phải. Bố em là Sakate Akabane. Người ta gọi bố em là White Death-Tử thần trắng vì ông ta reo rắc cái chết trắng.

-Thầy đừng đùa nữa!!

Koro sensei quay lại. Thầy nhanh như cắt túm lấy cánh tay Karma, vật cậu ngã xuống. Karma khó khăn dẫy dụa. Koro sensei nói:

-Em còn nhớ Kitten chứ?

Kitten, tên sát thủ tấn công Kayano?

-Cô ta là tay sai của bố em đấy. Thầy không chắc có phải bố em ra lệnh không, nhưng Kitten là kẻ đã giết chết bố và mẹ Okuda. Ngay sau đó tấn công Kayano!

Karma khựng lại. Cậu có gắng hiểu những lời Koro sensei nói. Cậu không hiểu. Cậu không thể hiểu!

-Kitten đang nhắm vào Okuda! Em nên hiểu điều đó! Những người thân thiết với Okuda đều sẽ trở thành mục tiêu! Nhưng chẳng phải em vẫn an toàn hay sao?

Karma gằn giọng.

-Ý thầy là sao?

-Kẻ đứng đằng sau tất cả chuyện này là bố em đấy.

Phịch.

Karma ngã xuống. Cậu không còn chút sức lực nào trên đôi chân. Cái tin tức đó, cậu không thể chấp nhận được.

-Thầy chưa bao giờ nói dối các em hết. Karma, thầy không hề muốn sự trùng hợp đáng tiếc đó xảy ra. Nhưng Karma, cho dù đó là bố em, thầy cũng phải tiêu diệt ông ta.

Karma hơi giật mình. Cậu ngước lên nhìn thầy mình. Vẫn asnu mắt đó. Ánh mắt lạnh lùng của một sát thủ.

-Thầy muốn em chuẩn bị tinh thần vì có thể em sẽ phải chống lại bố em đấy. Em sẽ ở lại và đóng vai trò như một gián điệp. Em đồng ý chứ?

Karma cúi đầu. Cái này giống như là một món ăn khó nuốt mà cậu phải mất rất nhiều thời gian để nuốt nó. Cậu nói:

-Em cần chút thời gian để hiểu. Xin lỗi thầy.

Koro sensei hiểu. Thầy gật đầu, đỡ Karma dậy, nói:

-Em có thể không muốn. Thầy có thể để em đi. Và không bao giờ quay lại nữa.

Karma không trả lời. Cậu cứ cúi đầu mà đi ra ngoài. Karasuma đến bên Koro sensei, nói:

-Để em ấy đi như vậy sao?

-Đương nhiên là không rồi.

Koro sensei cười. Đến Karasuma cũng không thể hiểu được suy nghĩ của con người này.

Bịch.

Cậu chạm và ai đó. Khi nhìn thấy người đó. Mắt cậu mở lớn.

-O... Okuda...

Okuda túm chặt áo. Cô cúi đầu xuống. Vô thức chạy đi. Karma đuổi theo cô, túm lấy tay cô.

-Nghe tôi nói.

-Bỏ ra.

Karma không phản ứng. Okuda quay lại. Khóe mắt cô đã lăn dài những giọt nước mắt. Trong đôi mắt oải hương đó, sự tức giận tràn ngập, đôi môi mím chặt. Karma đứng hình nhìn đôi mắt đó. Tay cậu buông lỏng dần nhưng chưa thả hẳn ra. Okuda khẽ nấc lên, nói:

-Là bố cậu sao?

-Tôi...

-Là bố cậu... đã giết bố mẹ tôi...

-Tôi không biết!!

Karma nói, nhưng có vẻ Okuda không muốn nghe. Cô tức giận thật sự. Dùng hết sức vùng ra. Cô nói:

-Chính là bố cậu...

-Okuda! Nghe tôi nói đi!

-Không!! Bỏ ra! Cậu chính là con trai của kẻ đã giết chết bố mẹ tôi!! Tôi không quan tâm gì nữa! Tôi chỉ biết, tôi căm ghét cậu! Căm ghét gia đình cậu!!

Okuda gục xuống, khóc nức nở. Karma bất lực nhìn cô. Im lặng, cậu bỏ cánh tay cô ra. Okuda đứng dậy, bỏ chạy đi. Karma nhìn bóng lưng cô khuất dần. Cậu muốn gọi cô lại, cậu không muốn cô bỏ đi. Nhưng không thể nữa.

Bóng lưng nhỏ bé của cô cứ xa dần.

.

-Cậu chủ không đi ngoại khóa cùng với lớp sao?

Ông Denjiro nói, Karma không hề để ý. Ngày hôm đó là cái ngày quyết định xem bao công sức của mọi người trong suốt bao ngày qua có thành công hay không.

Mong mọi người sẽ ổn.

Cả con sâu cá biệt đó nữa.

-Các em hãy nhớ lại những gì mình được học.

Karasuma trong bộ đồ của hướng dẫn viên nói. Cả lớp im lặng, mọi người ai cũng tập trung hết sức. Tất cả những gì họ biết và họ có, họ cần làm tất cả những gì họ có thể.

Chuyến cáp treo chở học sinh của lớp đi qua đèo Juku đã khởi hành. Trong chuyến này duy chỉ có học sinh của lớp nên không lo người khác gặp nguy hiểm.

-Xuống đó là mất xác luôn à?

Sugino nói. Cậu nhìn xuống cái vực thẳm bên dưới. Không khỏi nổi da gà. Tiếng Koro sensei chỉ huy qua bộ đàm.

-Thầy đã ở dưới này. Đúng như dự đoán dưới vực có một dòng nước chảy rất mạnh. Các em phải cẩn thận.

-Vâng.

Isogai nói. Chiếc cáp treo đã đi hết. Koro sensei nói qua bộ đàm:

-Chuẩn bị, 3...

2...

Tay Karasuma sensei cầm chắc chiếc điều khiển.

1...

Bùmmm!!

Vách đá hai bên đầu dây bị vỡ ra, cáp treo rơi xuống. Không ít người cảm thấy lo sợ. Okuda cũng vậy. Kayano nắm chặt tay cô.

-Không sao đâu.

-500 mét.

Koro sensei nói qua bộ đàm, thầy sắp nhìn thấy học sinh của mình bay trên không rồi.

-300 mét.

-Chuẩn bị!

Mọi người mở cửa, tốc độ rơi rất nhanh khiến ai cũng cảm thấy sợ.

Chỉ cần coi như đang tập luyện thôi.

-50 mét.

-Nhảy!!

Karasuma hô lớn. Các học sinh bật nhảy từ ô cửa sổ ra ngoài. Bên dưới là một dòng nước chảy xiết. Mọi người co người lại. Rơi xuống dòng nước, lập tức bị cuốn trôi đi.

-Bám vào sợi dây ở đó!

Koro sensei vừa hét vừa nhanh chóng chạy theo dòng nước.

-Sợi dây nào đấy lớp trưởng?!!

Terasaka hét lên. Isogai ậm ừ. Mọi người cuốn theo dòng nước cho đến khi nhìn thấy một sợi dây căng qua hai bờ.

-Mọi người!! Bám vào đó!!

Isogai hét lớn. Ngay lập tức mọi người theo phản xạ bám chắc vào sợi dây đó. Những người bám trước kéo lại những người trôi đằng sau. Kayano bám vào Kanzaki, gọi lớn:

-Okuda đâu rồi!

-Kia!

Kanzaki nói. Okuda trôi cuối cùng, cô bám vào Kayano. Cùng lúc đó, Koro sensei đến. Dòng nước chảy xiết. Mọi người cùng nhau được kéo lên. Karasuma kéo nhóm đầu bên kia. Kanzaki bị nước tạt vào mặt, tay cô cũng yếu dần. Ngay khi Karasuma đưa tay đến thì Kanzaki bị tuột tay.

-Kanzaki! Kayano! Okuda!

Mọi người chạy theo. Dòng nước chảy quá nhanh. Không ai theo kịp. Ba người cứ thế trôi đi.

-Chết tiệt!

Koro sensei khẽ rủa. Thầy hét lớn:

-Bám vào đâu đó đi!

Okuda nghe vậy, cô lặn xuống. Thấy một mỏm đá nhỏ dưới đáy, Okuda đạp vào mỏm đá. Sau đó dùng hết sức có thể bật ngược dòng lên trên mặt nước. Sau đó ngã một cú không hề êm ả trên bờ.

-Okuda! Em không sao chứ?

Karasuma hỏi. Cô lắc đầu.Koro sensei quay lại ướt nhẹp với Kanzaki và Kayano trên tay. Thầy cười:

-Em cũng giỏi đấy Okuda. Bật ngược dòng nước như vậy.

-Vâng!

Cô cười rất tươi khi nghe lời khen từ thầy giáo. Cả lớp chạy lại ôm chầm lấy ba người bạn, không biết là may mắn hay xui xẻo nữa. Karasuma sensei nói:

-Được rồi các em. Bây giờ các em cho thầy xin chút máu đi.

-Để làm gì vậy thầy?

-Chúng ta giả chết, vậy chúng ta cần có một hiện trường hoàn hảo nhất có thể. Thầy cần có máu của các em.

Mọi người xúm lại cho Karasuma sensei chích huyết. Còn việc làm thế nào cho nó trở thành một nơi đầy máu là nhiệm vụ của Koro sensei. Sau khi để lại máu và các vật dụng quanh người, Karasuma sensei nói với cả lớp:

-Ngày mai các em sẽ được nghỉ ngơi. Từ ngày kia, các em chính thức được bộ quốc phòng thu nhận. Trong thời gian trước khi bắt được trùm ma túy đó, các em phải hạn chế ra ngoài. Bây giờ thầy sẽ đưa các em lên trên.

Karasuma sensei quay đầu. Mọi người thở phào. Mọi chuyện đã kết thúc êm xuôi. Từ ngày kia, cuộc sống chiến đấu của tất cả mới chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net