Chap 16: Tin tưởng-Tiếng hét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc câu chuyện của mình, Miiki đúng dậy, kẽ phủi quần áo. Cô nhìn Karma, nói:

-Tớ muốn nói vậy thôi. Tớ không mong cậu phản bội bố mình. Nhưng tớ không muốn cậu biến thành một kẻ như họ.

Miiki quay đầu, đưa tay lên che đi con mắt đỏ, nói:

-Con mắt này, giống như bị nguyền rủa vậy. Tớ không muốn chúng làm vậy với cậu, nguyền rủa lên trái tim cậu.

Karma không nói gì, Miiki quay lưng đi. Karma vẫn không phản ứng, ánh mắt cậu vẫn đang mở lớn, giống như gương mặt cậu không thể thay đổi kịp với thông tin cậu vừa nhận được.

Gương mặt cậu tê cứng.

.

-Nếu cảm thấy sắp rơi, các em hãy dùng dao ở mũi giầy!

Đó là một trong những buổi tập do Bitch sensei chỉ đạo. Nói là leo núi, chính xác hơn là leo tường. Bức tường phẳng lì, không có chỗ nào cho nhóm 1 để chân hay bám vào cả.

-Bitch sensei! Bọn em...

Maehara lộn nhào xuống dưới. May ở dưới là đệm. Có lẽ thấy vậy, Okano cũng ngã theo.

-Cô nói mấy đứa là hãy dùng các mũi dao ở giày rồi mà!

-Nhưng chẳng có chỗ nào cho bọn em bám vào cả!

-Đây chỉ là luyện tạp thôi mà mấy đứa đã không chịu được như vậy rồi sao?

Hai bên lại cãi nhau. Dẫu biết Bitch sensei là một sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng những bài tập như muốn rút xương học sinh như vậy đúng là hơi quá đáng.

-Chúng ta sắp phải tập luyện như họ rồi.

Nagisa nói. Nhóm còn lại đang tập lặn. Nghe có vẻ hơi hài.

Bùm!

Một vụ nổ nhỏ ở góc căn phòng. Mọi người hướng ánh mắt về phía đó. Okuda đang loay hoay với một vài thí nghiệm. Trông cô chẳng giống như đang tập trung,  ánh mắt dường như không còn ánh sáng.

-Manami? Sao dạo này cậu hay ngơ ngơ vậy?

-Hả? Ngơ ngơ á? Chắc là... à mà chút nói chuyện riêng với tớ được không?

Kayano gật đầu. Giờ ăn, hai người ngồi một bàn riêng. Cũng không ai để ý cả.

-Chuyện gì vậy Manami?

Okuda kể hêt mọi chuyện cho Kayano. Cả việc cô vô tình biết được bố Karma là kẻ đã cho người giết hại bố mẹ cô. Kayano nghe xong, không giấu được sự kinh ngạc.

-Cậu nói thật chứ? Ý tớ là cậu không nghe lầm sao?

-Không đâu Kaede, tớ chắc chắn đấy. Một điều tớ chắc chắn nữa là bố cậu ấy chính là kẻ đã ra lệnh giết chết bố mẹ tớ.

Kayano không khỏi bàng hoàng. Cô không tin nổi những gì mình nghe được nữa. Nước mắt trên má Okuda không tự chủ được, lại tràn ra khỏi khóe mi. Kayano đối mặt với những giọt nước mắt đó, cô vội trấn an Okuda.

-Bình tĩnh nào, nếu cậu chắc chắn như vậy, cậu hãy hỏi Karma đi. Người đã giết bố mẹ cậu là bố Karma, không phải Karma mà, đúng không?

-Tớ không quan tâm không quan tâm không quan tâm gì nữa hết!!! Tớ không muốn nghe thấy cái tên đó nữa!!!

Okuda bịt hai tai lại, hét lên. Kayano không biết làm gì mới tốt cho cô nữa. Đúng lúc đó, Nagisa bước vào.

-Có chuyện gì vậy?

Kayano đành bỏ lại Okuda, cô bước ra ngoài theo Nagisa. Khẽ đóng cửa lại, cô nói với Nagisa mọi chuyện.

-Cậu là bạn thân của Karma, cậu biết điều này chứ?

Nagisa không trả lời, nhìn ánh mắt cậu, dường như Kayano không cần câu trả lời.

-Tớ mới chỉ biết, thầy Karasuma đã nói với cả lớp vừa xong.

-Thế thái độ mọi người thế nào?

-Họ cũng bàng hoàng lắm. Thậm chí một số trong số họ còn nghi ngờ Karma nữa.

Kayano khẽ thở dài. Cô nhìn lên cửa căn phòng.

Chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra? Những người xung quanh Okuda đều bị nhắm đến? Tại sao lại vậy? Thực sự có liên quan đến Karma?

-Cậu có tin Karma không?

Kayano hỏi, Nagisa hơi ngập ngừng, nhưng ngay lập tức, cậu khẳng định.

-Tớ tin tưởng cậu ấy. Karma sẽ biết làm sao là đúng. Cậu ấy đúng là có du côn, nhưng cậu ấy vẫn là một người tốt.

Kayano thấy vậy, cô khẽ mỉm cười.

-Ừm, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ tin cậu ấy, vì tớ tin cậu.

Nagisa nghe vậy, cậu mỉm cười.

-Cám ơn cậu.

********************

Từng cơn gió réo lên, lạnh ngắt.

Ngồi một mình trong một quán bar, Karma rót từng cốc rượu lớn, uống không chừa một chút nào.

Trong đầu cậu hiện giờ chỉ có từng mớ suy nghĩ chồng chéo lên nhau một cách lộn xộn và rối loạn. Dường như tất cả mọi người xung quanh cậu, chẳng có ai là thật cả.

Họ đều là giả dối.

Giông như cậu đang mơ một rất mơ rất đẹp, có gia đình, có bạn bè, cậu đang rất hạnh phúc, và chợt một tiếng sét lớn đánh xuống, đập tan giấc mơ đó. Và cậu thức dậy, xung quanh chỉ là một màu đen tối tăm lạnh lẽo, cậu cô đơn, không một ai bên cạnh, họ đều biến mất cùng giấc mơ đó. Đúng rồi, chẳng có ai là thật cả. Họ chỉ là những kẻ xa lạ mà cậu đã ảo tưởng đó là người thân thôi.

Cậu chỉ có một mình, ở đây, ngay bây giờ.

Cậu đã tưởng cậu có tất cả, nhưng thật ra ngay từ đầu đã chẳng có cái gì thuộc về cậu cả.

Con sâu đó....

Ngay cả con sâu đó cũng bỏ cậu lại một mình.

Haha, tại sao lại nghĩ về cậu ta lúc này chứ?

Đưa cốc rượu lên môi, chợt bị cản lại, Karma nheo mắt nhìn.

-Chàng trai trẻ, uống rượu một mình sao?

Dáng điệu, cả giọng nói và mùi nước hoa nồng nặc đều khiến Karma buồn nôn.

-Có cần tôi uống cùng không, anh chàng đẹp trai?

Giọng nói đó, cánh tay đó, mùi hương đó, mái tóc đó, cả màu váy đó, cơ thể đó.

Nó đang quá sức chịu đựng của cậu.

-Cút ra.

Đôi mắt Karma tối sầm lại, cậu có thể đánh cô ta, ngay tại đay trước mặt nhiều người như cậu đã từng làm rất nhiều lần trước đây.

Cô gái kia có vẻ ý thức đhược điều gì sẽ xảy đến nếu cô tiếp tục. Cô ta cố hỏi sang một câu khác.

-Tôi chỉ hỏi là tại sao anh lại uống rượu một mình thôi mà. Bạn bè anh đâu?

Bạn??

Nagisa? Mii? Sara??

À đúng rồi, họ đều là những người xa lạ, cả Nagisa...

Nagisa....

Hình như còn mỗi Nagisa là thật. Nhưng... liệu có khi nào cậu ấy cũng là giả không?

Cậu ấy là thật mà, Nagisa là thật!!!

Karma vùng đứng lên, đá phăng cái ghế, cậu bỏ đi rât nhanh.

-Này anh kia!! Anh đừng đập phá vậy chứ!!

Bồi bàn vội vã gọi, nhưng Karma không hề nghe. Cậu muốn gặp Nagisa, cậu muốn biết, người duy nhất còn lại cạnh cậu, có thật không.

-Này thằng nhãi kia!! Mày đá cái ghế vào chân tao đấy!!

Một gã cao lớn gần đó tức giận túm lấy cổ áo của Karma, nhìn cậu với ánh mắt nổi đầy mạch máu đỏ.

Cảm giác xa lạ trên cổ ập đến làm Karma hơi sứng người lại. Chợt nhìn thấy vẻ mặt kẻ đối diện, hơi rượu lại bốc lên đầu. Nó làm cậu nhớ lại, chỉ có một người dám làm thế với cậu, dám nhìn cậu với ánh mắt đó.

Hơi men bao phủ sự tỉnh táo của Karma, cậu nhoẻn môi cười lớn, nụ cười đầy đáng sợ của ác quỷ. Nụ cười khiến tất cả những ai đang nhìn đều lạnh gáy.

-Mày đến đúng lúc lắm, tao đang THÈM THỊT LẮM ĐÂY!!!!

Tất cả những người ở đó, không ai dám can thiệp, đợi đến khi bảo vệ đến, gã thanh niên kia đã nằm ngửa trên một vũng máu lớn.

Tay Karma cần chai rượu vỡ vẫn còn vương đầy máu, quăng mành chai đó đi, cậu nhớ lại việc mình cần làm.

Tìm Nagisa.

-Bắt anh ta lại!! NHANH!!

Cả đám bảo vệ xô đến, người tóm chặt tay, người đè cậu bệt xuống sàn nhà, người giữ đầu cậu.

-Thả tao ra lũ lợn!! Tao sẽ làm thịt hết lũ chúng mày!!!

Karma gào lên, dường như trở thành tiếng hét kêu cứu đầy đáng thương.

-Gọi cấp cứu nhanh!!

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong đêm lạnh. Karma, vẫn gào hét lên. Cậu muốn đến chỗ Nagisa mà. Tại sao lại không cho cậu đi??

-Tao sẽ làm thịt hết chúng mày!! Lũ lợn khốn kiếp!!

Tiếng hét của cậu xa dần cùng tiếng còi xe cảnh sát.

Gió đêm lạnh vẫn cứ réo lên đầy đau đớn và giận dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net