Chap 3: Đính hôn-Mâu thuẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Denjiro rút trong túi áo một chiếc thẻ trị giá 500 triệu yên, đưa cho kẻ kia, ông nói:

-Cho tôi cái tài khoản ngân hàng của cậu. Ngay chút nữa sẽ có tiền bồi thường cho cậu.

Tên kia không hiểu gì. Hắn nhìn ông Denjiro hỏi:

-Lão già kia! Ông là ai hả?!

-Tôi sẽ là quản gia tương lai của cô gái này.

Câu trả lời khiến cả ba người kia vô cùng ngạc nhiên. Okuda biết đây chính là quản gia của nhà Akabane, còn là quản gia của Karma. Ông ta nói vậy là có ý gì chứ?

-Này ông...

Okuda định lên tiếng nhưng ông Denjiro đã nói trước:

-Chút nữa tôi có chuyện muốn nói với cô.

Ông ta nói vậy, Okuda im lặng. Đàm phán một hồi, người đàn ông kia đi khỏi, miệng còn khẽ chửi thề. Okuda nhìn ông Denjiro, thắc mắc:

-Tai sao lúc đó lại nói như vậy? Tôi đâu có quan hệ gì với nhà Akabane đâu?

Ông Quản gia khẽ cười, ông nhìn Okuda và nói:

-Tôi chỉ nói vậy để đuổi hắn đi thôi. Chẳng phải hắn đang nhắm vào cô sao? Nếu để như vậy thì nguy hiểm lắm.

Mẹ Okuda nói chen vào:

-Nhưng đừng nói là ông lại định làm giống hắn ta đấy. Chúng tôi làm gì có số tiền lớn vậy?

Ông Denjiro xoa cằm một hồi. Ông quay ra nói với 3 người:

-Hay là để con gái của hai người ở lại đay làm vật tín.

-........................

Mẹ cô cúi mặt, bĩu môi:

-Nói qua một hồi thì cũng chẳng khác gì tay côn đồ kia.

-Không. Tôi không muốn lấy cô bé về làm vợ tôi. Tôi có vợ rồi. Chỉ là làm osin trong khoảng thời gian ông bà tìm đủ tiền trả nợ thôi.

-O... osin sao??

Okuda há hốc mồm. Cô tiến sát lại tên quản gia, nói:

-Cậu chủ của ông đã bắt tôi làm osin. Và khi tôi không đồng ý thì hắn ta không để tôi yên. Tôi còn nghĩ ông có thể giúp tôi ngăn hắn lại nhưng giờ thì tôi thấy ông có vẻ không giúp được cho tôi.

Nghe Okuda nói, ông Denjiro cười thầm. Vậy thì có lẽ cậu chủ nhỏ của ông đã có hứng thú với cô gái này rồi.

-Tôi có cách khiến cậu ấy không thèm để ý đến cô nữa đấy.

Okuda nhìn ông bằng ánh mắt hiếu kì. Ông mỉm cười:

-Đính hôn với cậu chủ tôi nhé!

-............................

-ÔNG ĐIÊN À?!!

Mẹ Okuda hét lên. Sau một tràng dài lời nói của một kẻ tưởng như tốt bụng. Hóa ra cũng chỉ nhắm vào con gái họ. Ông Denjiro xua tay:

-Cô không cần lo. Cậu chủ thường tỏ ra chán chường với phụ nữ xung quanh. Nếu cô gần quá có khi cậu ấy sẽ tránh xa co thì sao? Tin tôi đi. Đây là một hợp đồng nhỏ. Nếu bố mẹ cô tìm đủ tiền trả cho chúng tôi, chúng tôi sẽ phá hủy hợp đồng này.

Okuda ngập ngừng hỏi lại:

-Vậy nếu... không có thì sao? Nếu chúng tôi không trả được nợ...

-Thì cô sẽ là phu nhân Akabane.

-.............................

GIAO KÈO QUÁ NGUY HIỂM!!

-Không còn cách khác sao?

-Hay cô muốn làm osin của cậu chủ tôi?

Cô đang muốn khóc....

Rất rất muốn khóc...

.

-Ông bị điên sao Yuine? Từ bao giờ ông luôn hành động theo ý mình mà không thèm để ý tâm trạng của chủ nhân vậy hả?

Bị Karma mắng một trận, ông cúi đầu mà nước mắt còn vương. Karma vò đầu làm mái tóc xù lên. Chắc chắn cậu sẽ không đồng ý.

Con sâu đó...

-Alo, ông chủ phải không ạ?

Karma giật nảy mình. Denjiro đang gọi điện cho bố cậu.

-Tôi tìm thấy vợ tương lai của cậu chủ rồi. Chỉ cần định ngày đính hôn...

-DỪNG LẠI!!!

Karma ve chiếc gạt tàn về phía ông. Ông Denjiro tránh được. Ánh mắt biết cười nói vào chiếc di động:

-Cậu chủ yên tâm! Ông chủ sẽ định ngày đính hôn sớm cho hai người!

-Ông... Yuine!!

-Cậu gọi tôi là Denjiro đi chứ!

-Tôi không bao giờ lấy cậu ta đâu! Con nhỏ ngang bướng đó...

Karma bực tức lên phòng. Ông Denjiro vội đuổi theo. Ông nói:

-Chẳng phải cậu rất muốn trêu chọc cô ấy sao? Nếu cô ấy trong phạm vi của cậu thì dễ dàng hơn trong việc phá cô ấy sao?

Karma im lặng. Đúng là cậu còn rất nhiều trò muốn chơi cô, nhưng cái tin tức vừa rồi khiến cậu hết cả hứng thú. Nhưng nếu đúng như Denjiro nói, kết thúc kì hạn trả nợ đó, cậu và cô sẽ không phải kết hôn. Vậy có lẽ cũng được.

-Cho tôi suy nghĩ, im lặng chút đi!

Ông Denjiro dừng âm thanh ầm ĩ ngoài cửa. Ông khẽ mỉm cười. Trong đầu lại nghĩ ra một suy nghĩ rất đen tối.

Tôi chỉ cần khiến cho hai người yêu nhau là xong hết.

Lúc đó ông đã không nghĩ có một vật cản rất lớn trước mắt.

.

-Mẹ xin lỗi. Bố chỉ muốn quăng hòn gạch đó đi cho mẹ ngồi thôi. Ai ma ngờ...

Okuda trùm chăn qua đầu, cô đang rất muốn khóc. Nhưng cô vẫn cô nói với bố mẹ bằng giọng bình thường:

-Bố mẹ chỉ muốn lên thăm con, và đó cũng chỉ là vô tình. Con biết mà. Bố mẹ đừng trách mình nữa.

-Manami, con thực sự sẽ đính hôn với cậu ta sao?

Đính hôn? Thực ra chỉ là một cái hợp đồng thôi bố à. Chẳng phải một buổi lễ đính hôn đẹp lung linh như trong phim đâu. Chuyện này mà đồn ra ngoài, con ai thèm để ý đến cô nữa. Tàn đời rồi sao?

Nhưng...

750 triệu yên. Việc duy nhất cô có thể làm là giúp bố mẹ thôi.

Chẳng lẽ đồng ý?

.

Sáng hôm sau, cả Okuda và Karma đều không thèm nhìn mặt nhau nữa. Chính xác thì cả hai đã có ý kiến riêng. Họ biết mình đã suy nghĩ đến không còn sinh khí suốt đêm qua. Giờ giải lao, Karma lại kéo Okuda ra ngoài. Cảnh đó từng xảy ra một lần rồi mà nhỉ? Khổ Okuda.

.

-Cậu lại định làm gì đấy?!

Karma không trả lời, cậu buông cô ra khi hai người lên sân thượng. Karma lúc đó mới mở lời:

-Cậu đã làm gì hả?

Okuda hơi ngạc nhiên với câu hỏi của Karma. Ý của cậu cứ như là...

-Cậu đã làm gì mà để Yuine bắt tôi đính hôn với cậu?!

Câu hỏi đó làm Okuda thấy như có một con dao đâm giữa bụng cô. Nó thật là khó chịu.

-Tôi không biết ông Denjiro đó nói gì với cậu. Nhưng tôi chẳng cảm thấy sung sướng gì khi bị gán vô cớ như vậy đâu. Tôi không thích bị lôi sai lầm ra để rồi bị ép phải chịu trách nhiệm cho một kẻ như cậu. Không thích chút nào.

Karma nhíu mày. Cô gái này nói là phải chịu trách nhiệm cho cậu ư? Ai cần cậu ta chịu trách nhiệm chứ?

-Nếu cậu muốn hỏi những câu hỏi mang tính xúc phạm như vậy thì mong cậu đừng hỏi nữa. Trước khi hỏi tôi sao cậu không hỏi ông quản gia nhà cậu ấy!

-Này Okuda!

Karma gọi cô lại. Okuda chỉ dừng lại. Karma nói:

-Tôi với cậu chỉ là hợp đồng. Hai ta đính hôn không ảnh hưởng gì tới cuộc sống bây giờ cả. Tôi sẽ giữ khoảng cách. Nếu bố mẹ cậu không trả nổi số tiền đó, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách khác.

Karma đi ngang qua cô để xuống dưới, cậu nói, đủ để mình cô,nghe:

-Tôi không bao giờ lấy cậu đâu.

Câu nói đó thật lạnh lẽo. Nó giống như quật ngã cô xuống một đầm lầy không đáy vậy. Dù cô có tệ đến mức nào, dù cậu và cô có quan hệ xấu đến mức nào, cậu nói những lời đó với cô mà được sao?

Cô không xứng đáng với câu ta. Đúng vậy mà.

Vô thức bước xuống cầu thang, nhìn xuống Karma vẫn đang đứng ở đó, cô nói:

-Cậu ghét tôi lắm à?

Karma không quay lại. Cậu chỉ nói:

-Một con nhỏ vô duyên ngang ngược, thích xen vào chuyện của người khác, lại còn làm như thể mình trong sáng không hề có chút ác ý nào khi tiếp cận người ta. Tôi quen loại người đó rồi.

-Vậy à...

Nhận thấy sự khác lạ tronh giọng nói của cô, Karma quay lại nhìn. Và đập vào mắt cậu là những giọt nước long lanh nơi khóe mắt cô. Cậu chưa từng phải đối mặt với tình huống này. Vẻ bối rối thoáng qua trên gương mặt cậu. Okuda đi xuống. Đứng đối diện cậu rồi nói với vẻ kiên quyết:

-Cho dù phải bán cái mạng này đi, tôi cũng sẽ trả hết. Không thiếu 1 yên. Cảm ơn vì đã giúp tôi hiểu được tôi tệ hại đến mức nào. Yên tâm đi.

Okuda bỏ đi. Cô để lại cho Karma một cảm giác rất lạ. Như là hối hận vậy.

Cô ấy... khóc rồi.

Những lời nói của cậu thực sự tàn nhẫn đến vậy sao?

Hay lắm Karma. Tôi nghĩ là cậu có thể hợp tác với tôi để coi như chuyện này chỉ là một lời nói. Nhưng cậu đã giúp tôi thức tỉnh bằng cách tạt một gáo nước đá vào mặt tôi.

Chuyện này... phải qua nhanh thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net