Chap 7: Không thể đi-Món quà đẫm máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi hẹn tốn nhiều thời gian hơn hai người nghĩ. Karma không thể tin nổi là Okuda lại gian đến vậy. Cho thi chạy ngay sau khi cậu mới ăn xong.

-Sao hả? Không đi nổi à?

Ôm chỗ bụng đang đau thắt lại. Karma khẽ nguyền rủa cô gái đi cùng cậu suốt buổi chiều. Okuda thấy có lẽ mình chơi hơi thâm rồi. Cô cúi xuống nhìn Karma.

-Tôi xin lỗi. Hình như tôi hơi bị thích trò chơi mà cậu đặt ra. Nhưng cũng tại cậu. Khồn chơi nổi thì dừng ngay từ đầu đi chứ.

-Thôi lải nhải đi được không?

Lải nhải á? Người ta đang hỏi thăm sức khỏe cậu mà cậu nói là lải nhải á? Tên này sẽ có ngày làm cô tức chết mất! Okuda bực mình. Cô chạy nhanh về phía trước. Bỏ mặc Karma đang vác theo cái bụng ngàn cân theo sau. Cậu cũng không gọi cô lại. Chỉ nói to:

-Nhớ mở cửa cho tôi vào đấy!

-Mặc kệ cậu!

Okuda hét lớn. Karma ngồi tạm lên bờ hè. Chạy một lúc mà xóc bụng kinh khủng. Lúc đó đã khoảng 7h. Để ý thấy mấy tên theo dõi kia vẫn chưa đi. Karma cảm thấy bực mình vô cùng. Nhìn trời, trời đã tối. Con đường nhỏ dẫn đến khu nhà của cô cũng tối. Chợt một sự lo lắng trào dâng trong lòng Karma. Cậu đang lo cái gì chứ? Lo cô về nhà không an toàn sao? Nhỏ đó tuy khó ưa nhưng nhiều lúc trông cũng dẽ thương mà. Không khéo gặp tên biến thái nào thì...

Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu cậu, lập tức Karma đứng dậy chạy đuổi theo cô. Nhỏ đó chắc chưa có chuyện gì đâu. Vừa mới đi có một lúc thôi mà. Đuổi một đoạn, cái bụng cậu lại thắt lại. Nhưng Karma vẫn cố chạy tiếp. Thấy cô vẫn an toàn, trong lòng cậu thấy yên tâm hơn. Nhưng đổi lại cái bụng cậu không bình thường chút nào. Cố lết cái bụng như đang muốn vỡ ra lên nhà. Cậu gặp khá là nhiều ánh mắt đang nhìn mình một cách ngưỡng mộ. Anh ấy đẹp trai quá hay gì đó đại loại vậy. Karma đã quen với tình huống này. Đến trước cửa phòng, Karma gõ cửa. Okuda ra mở. Cậu bước vào với lời than:

-Lần sau đừng có đi một mình như vậy.

-Cậu lo cho tôi à?

Chỉ là một lời nói đùa, như cô đâu biết lại đâm trúng tim đen của ai đó. Karma lắc đầu.

-Cậu mà đi một mình ai mở cửa cho tôi hả?

-Tôi nghĩ sẽ không có lần sau đâu.

Karma nhíu mày. Cậu mở điện thoại ra gọi cho ai đó.

-Sara đi chưa?

Ông Denjiro đang nói ở đầu dây. Nói một cách bí mật.

-Con bé vẫn ở đây. Tôi nghĩ cậu nên ở nhà cô chủ một thời gian đi.

-Cô chủ? Ông nói nhỏ đó sao?

-Hai người cùng nhà mà. Đã làm gì nhau chưa đấy? Tôi rất trông chờ nhìn thấy cậu chủ nhỏ của mình. Nhanh lên nhé!

Phụp!

Tắt không hối tiếc. Ông Denjiro nhìn điện thoại rồi cười. Thực sự mong được bế con của Karma trên tay. Ông Denjiro quay lại. Đột nhiên một luồng sát khí đang đóng băng sống lưng ông lại. Con gái ông, Sara nhìn ông với ánh mắt của một con hổ đói. Cô rít lên qua kẽ răng:

-Anh Ấy Đang Ở Đâu???

Ông Denjiro toát mồ hôi. Sara rất thông minh. Nghe qua loa cuộc nói chuyện cũng đủ để cô hiểu Karma đang ở nhà một cô gái. Ông Denjiro khóc thầm trong lòng.

Cứu tôi, cậu chủ ơi...

.

-Sao vậy? Sara là ai?

-Là lí do chính khiến tôi phải ở nhờ nhà cậu thế này. Xem ra tôi chưa thể đi được luôn đâu.

-Hả? Sao lại thế?

Karma không trả lời. Dù trong màn đêm nhưng Karma vẫn dễ dàng nhìn thấy những tên theo dõi vẫn ở vị trí cũ buổi chiều. Chẳng lẽ muốn biết mấy buổi chiều cậu đi đâu đến vậy?

Đang nhìn, một cái chăn phủ lên người cậu. Nhìn lên, Okuda nói:

-Tối nay ngủ ở đây đi. Cậu đang bị đau bụng mà. Nên nghỉ sớm.

Nói xong, cô đi vào phòng. Karma nhìn xuống cái chăn màu be. Hai má tự nhiên phớt đỏ. Không biết cái chăn có mùi của cô không.

Chết tiệt!! Lại nghĩ linh tinh!

.

Sau một hồi bị khủng bố tinh thần, ông Denjiro bắt buộc phải khai ra rõ ràng rằng, Karma đang ở chung với cô gái được đính hôn với cậu. Điều đó làm Sara tức giận. Cô hỏi địa chỉ nhà Okuda, mất một lúc để ông Denjiro nói ra. Vì nếu không nói ra,...

Cô sẽ giết người mất.

-Vậy ra là Okuda Manami.

-Con định làm gì?

Ông Denjiro không nói bằng giọng nói đùa cợt hằng ngày nữa. Ông đã tỏ ra nghiêm túc hơn hẳn.

-Master biết chuyện này. Và ông ấy không muốn làm hại cô ấy.

Rầm!!

Sara đập vỡ một bức tượng trong phòng khách. Cô quay lại nhìn bố mình bằng một ánh mắt vô cùng đáng sợ.

Ánh mắt đó... không phải của con người.

-Tất cả là tại bố...

-Con đừng có làm gì...

-TẤT CẢ LÀ TẠI BỐ!!!

Sara hoàn toàn không giống vẻ ngoài dễ thương của mình. Nếu không nói quá, cô là một con quỷ có khả năng giết người chỉ bằng ánh mắt. Ánh mắt của cô là vũ khí mạnh nhất. Cô cũng không phải là một người yêu Karma một cách bình thường. Cô giống như một con thú chỉ biết làm thế nào để đoạt được thứ mình thích.

Ông đã không nghĩ tới điều này...

Sara sẽ giết Okuda.

Chỉ có thể mong sự bảo vệ từ Master và Karma mà thôi.

-Master sẽ bảo vệ cô ấy. Con đừng làm gì khiến ngài ây tức giận.

-Tất cả là tại bố đấy. Ông bố yêu quý.

Sara vuốt ve con dao trong tay. Cô nói:

-Mà việc Master giao cho bố đã làm xong chưa?

-Rồi. Rất tốt.

Sara rời khỏi chỗ cũ. Giấu con dao trong ống tay áo. Cô nói:

-Con đi thăm Karma đây.

-Đi thăm mà mang theo dao sao?

-Con không giết người đâu, yên tâm đi bố yêu.

Câu nói này phát ra từ cô... như là muốn cắt cổ ông vậy.

-Chiều mai hẵng đi. Chiều mai cậu chủ có lẽ sẽ ở nhà. Giờ đã tối rồi, cậu chủ rất ghét bị làm phiền.

Sara quăng mạnh con dao vào tường rồi bỏ lên phòng. Ông nhìn theo bóng lưng con gái. Nhấc điện thoại lên, gọi cho Karma.

-Cái gì? Sara?

-Cậu chủ hãy cùng cô Okuda đi đến nhà ai đó đi.

-Khoan! Vấn đề là sao chúng tôi phải trốn chứ?

Ông Denjiro im lặng. Sara luôn tỏ ra dễ thương trước Karma. Nên cậu không thể biết được Sara làm gì sau lưng cậu, làm gì trong bóng tối.

Cậu sẽ không biết đâu. Cậu không thể giống như Sara được.

-Thôi, tùy cậu. Nhưng hãy bảo vệ cô ấy. Cậu biết Sara đã từng làm gì với những cô gái theo đuổi cậu mà.

Karma nhìn lên cửa phòng Okuda. Ánh mắt cậu bắt đầu suy nghĩ. Cậu biết những cô gái từng tăm tia cậu ra sao dưới tay Sara. Hơn nữa lần này Okuda còn là vợ chưa cưới của cậu.

Vợ chưa cưới?

Mình bị sao thế chứ?

-Yên tâm. Con nhỏ đó sẽ không bị sao đâu. Tôi còn chưa thịt cô ta nữa mà.

Không giống mọi ngày. Khi cậu nói vậy, ông Denjiro không hề trêu chọc cậu nữa. Điều này làm cậu biết được sự nghiêm trọng của vấn đề này.

Nghiêm trọng lắm sao?

.

Sáng hôm sau, Koro sensei đến trường sớm để chuẩn bị cho bài kiểm tra của lớp. Thầy gọi bảo vệ mở cổng. Ông ấy đã nói một câu rất lạ.

-Anh quay lại rồi à?

-Quay lại? Tôi có đến rồi sao?

-Rõ ràng vừa rồi anh đến nói là chuẩn bị cho bài kiểm tra của lớp mà. Rồi sau đó đi mua đồ gì đó. Anh còn bảo sẽ quay lại nữa.

Koro sensei biết chuyện gì đang xảy ra. Thầy chạy một mạch đến phòng của mình. Thầy nói bảo vệ không cần đi theo. Cửa đã mở thầy xông ngay vào trong. Đập vào mắt thầy là một hộp quà.

Lại gần. Đọc tờ thiệp bên trên, nó ghi dòng chữ Chúc ngon miệng. Koro sensei nghĩ đó là món ăn kinh tởm nào đó. Thầy bê lên và mở ra xem.

Mắt thầy mở lớn, trừng lên. Hộp quà rơi tuột khỏi tay. Thực tế, hộp quà nó còn kinh tởm hơn nhiều.

Một cái đầu người văng khỏi cái hộp, nhẵn bóng, mềm nhũn.

Koro sensei nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thầy gọi cho Karasuma.

-Có một món quà tôi nhận được từ một kẻ vô danh. Tôi không muốn bất cứ ai nhìn thấy món quà này. Nhất là học sinh của tôi.

-Đó là gì vậy?

-Một cái thủ đã được làm qua. Ăn được đấy. Rất tiếc đó là thủ người.

Karasuma trừng mắt. Thầy nói với Koro sensei.

-Tôi đến ngay.

Koro sensei tắt điện thoại. Thầy không dám liếc qua cái đầu. Bọn chúng khá giỏi trong việc dọa một sát thủ. Nếu là đầu bình thường thầy sẽ không sợ. Nhưng cái này thậm chí đã chín rồi.

Lũ quái vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net