Chap 9: Nguy hiểm-Chạy trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Koro sensei đang ngồi trong phòng giáo vụ. Karasuma sensei cũng ở đó. Koro sensei nói:

-Ở đây như vậy, không sợ bị nghi ngờ sao?

Karasuma quay đi. Vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng thường ngày:

-Tôi nghĩ anh nên có biện pháp gì đi. Chắc anh không muốn cầm cái đầu đã được luộc chín của học sinh mình.

-Im đi!

Koro sensei gắt. Chỉ liên tưởng thôi cũng đủ làm thầy kinh sợ rồi. Học sinh như con thầy vậy. Chúng luôn bên cạnh thầy, hiểu nỗi khổ của thầy. Chúng dễ dàng làm thầy cười bằng những nụ cười chân thật nhất. Chúng ngây thơ, trong sáng như những tờ giấy trắng mà nhiệm vụ của thầy là giữ cho tờ giấy thật đẹp và viết lên đó những bài học quý giá.

Riêng việc để học sinh của mình dính đến những chuyện này, thầy cũng đã không thích rồi.

-Nhưng mà này, Shinigami.

-Gì?

-Nếu anh muốn bảo vệ học sinh của mình, anh hãy cho chúng gia nhập quân đội. Chúng sẽ được bảo vệ một cách tốt nhất và huấn luyện một cách nghiêm túc.

Koro sensei cười:

-Cái trại đào tạo sát thủ đó sao?

-Anh không chịu hiểu à? Ở đó chúng sẽ an toàn hơn ở đây nhiều. Với cách biến mất như vậy, người nhà cũng không bị liên quan.

Koro sensei im lặng. Chợt điện thoại thầy báo tin nhắn. Là từ một số lạ.

-Mình đã lấy hết số của các học sinh rồi mà.

Dòng chữ đó lại đập vào mắt thầy. Một dòng chữ thầy đã từng thấy qua.

Chúc ngon miệng.

Cảm giác lo lắng ào đến. Không dám nhìn hình ảnh được gửi tới. Nhưng thầy vẫn phải kéo màn hình xuống.

-Chuyện gì vậy?

-Bọn chúng lần được số của tôi rồi.

-Sao cơ?

Hình ảnh được gửi là hai xác chết bị cắm trên tường. Tàn nhẫn là họ bị đóng đinh trên đó.

-Sát thủ của bọn chúng đúng là tàn nhẫn hệt như lời đồn.

Karasuma không thấy Koro sensei trả lời. Quay sang, gương mặt thầy trở lên trắng bệch. Trông còn hơn cả lúc thấy cái đầu kia nữa.

-Chuyện gì vậy?

Thầy không nghe Karasuma nói gì nữa. Cơ bản là thầy biết hai người này.

Bố và mẹ của Okuda.

.

Cạch.

Chiếc điện thoại báo tin rơi xuống nền đất. Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía cô. Okuda đang bị sốc nặng. Hàng xóm báo tin cả bố và mẹ cô đã chết khi căn nhà bốc cháy. Okuda như không còn sức lực. Đầu cô tự nhiên đau quá. Chân tay cô như bị rút hết gân. Cả người cô đổ xụp xuống. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là Kayano, Nagisa, Kanzaki, Sugino đang gọi tên cô.

Và cả... cái người tóc đỏ đó nữa.

-Sốc nặng. Em ấy cần được nghỉ ngơi.

Cô y tá nói. Koro sensei cúi đầu cảm ơn. Thầy vào trong phòng bệnh của cô, nói với Kayano:

-Một mình em ở đây ổn chứ?

-Không sao đâu thầy. Em muốn chăm sóc Manami.

-Có em thầy cũng yên tâm.

Koro sensei ra ngoài. Lập tức các học sinh xúm vào hỏi.

-Bố và mẹ của Manami đã... là thật sao thầy?

-Ừm, chết trong một vụ cháy. Thầy sợ là...

-Là bọn người buôn ma túy đó.

Karma nói. Koro sensei cúi đầu. Mọi người cũng biết câu trả lời. Bầu không khí lại trùng hẳn xuống. Bọn chúng đã và đang đe dọa đến tính mạng của họ. Koro sensei gọi học sinh ra ngoài. Thầy cần phải nói với mọi người chuyện này. Ngay lập tức.

-Kayano, thầy gọi chúng ta kìa.

Nagisa nói. Kayano quay ra, mắt cô đẫm nước. Cô nói:

-Tớ sẽ ở đây với Manami. Không đi đâu hết. Tớ sẽ bảo vệ cậu ấy. Chẳng phải tớ có khả năng chiến đấu cao sao? Tớ sẽ bảo vệ cậu ấy!

Giọng của Kayano nghẹn lên. Cô có vẻ rất buồn và tức giận. Nagisa im lặng. Cậu bê ghế ra ngồi cạnh Kayano. Cô khá ngạc nhiên. Nagisa cười:

-Tớ sẽ ở đây. Nghe cậu nói, có lẽ tớ cũng nên ở đây bảo vệ các cậu.

Kayano nhìn Nagisa, cô cười. Hai người ngồi cạnh nhau. Kayano hỏi:

-Karma đâu?

-Karma... ở đây trông Okuda sao? Tớ... không nghĩ vậy.

-Sao? Manami kể với tớ là cậu ấy và Karma đính hôn mà.

Nagisa giật mình. Cậu quay sang Kayano với vẻ vô cùng kinh ngạc. Thậm chí là sốc. Kayano không ngạc nhiên lắm về về vẻ mặt của Nagisa vì trước giờ cậu vẫn không nghĩ hai người này có quan hệ. Nhìn qua thấy họ có vẻ không thân thiết cho lắm. Cô kể cho Nagisa tất cả mọi chuyện. Nhưng trái với suy nghĩ của Kayano, Nagisa không hề ngạc nhiên, cậu trông có vẻ khá suy tư.

-Sao vậy? Trông cậu như là...

-Karma từng thích một người.

Lần này Kayano là người ngạc nhiên. Nagisa nói:

-Tớ sẽ kể cho cậu về cậu ấy.

.

Koro sensei gọi mọi người đến một chỗ khá vắng. Thầy nói:

-Còn thiếu một số bạn, lúc nào các em hãy nói lại với các bạn ấy sau nhé.

Koro sensei bắt đầu nói:

-Chuyện này sắp vượt quá tầm kiểm soát của thầy. Thầy không thể bảo vệ được cả phụ huynh của các em. Chuyện duy nhất thầy có thể giúp là xóa bỏ thân phận hiện nay của các em. Để phụ huynh không bị tìm ra và liên lụy.

Mọi người ai cũng rất ngạc nhiên. Thậm chí là lo lắng. Xóa bỏ thân phận... là sao?

-Các em hãy giả chết.

-Dạ?! Giả chết?!

Cả lớp xôn xao. Koro sensei giữ trật tự lại. Thầy nói:

Bọn chúng đã biết thầy ở đây. Nhưng bọn chúng không biết thầy đang huấn luyện các em. Thầy sẽ huấn luyện các em kĩ năng để thoát chết trong một cái xe phát nổ. Lần này thầy không thể bảo vệ các em. Nhưng các em sẽ được Karasuma huấn luyện. Thầy tin các em sẽ làm được.

Mọi người nghe Koro sensei nói vậy. Nhưng ai cũng thấp thỏm lo sợ. Koro sensei nói đó là cách duy nhất để đảm bảo an toàn cho gia đình. Không còn cách nào khác.

-Tuần sau chúng ta có một buổi ngoại khóa đến Hokkaido. Chúng ta sẽ tận dụng cơ hội này. Các em cần luyện tập thật nhanh. Với Okuda, em ấy cần lấy lại tinh thần. Chuyến đi đó, không được có bất cứ sai sót gì. Quan trọng la tuyệt đối không để ai biết các em có khả năng chiến đấu.

-Bọn em hiểu, Koro sensei.

Mọi người giải tán. Koro sensei mở điện thoại. Bức hình chụp xác chết của bố và mẹ Okuda, thầy xóa đi.

Bức hình đó, không thể để Okuda nhìn thấy.

À, còn một chuyện nữa.

Không biết Karma có biết mình đang chạy trốn ai không.

.

Chiều hôm sau, Okuda mới có vẻ đã ổn hơn. Kayano đưa cô về nhà. Đương nhiên là cô không ngạc nhiên khi Karma là người ra mở cửa.

-Cậu chăm sóc cậu ấy nhé.

Karma không trả lời. Kayano đưa cô vào nhà. Okuda trông như người mất hồn vậy. Cô để mặc Kayano để mình ngồi xuống. Kayano đứng dậy. Okuda níu áo cô lại.

-Đừng... đừng đi...

Kayano thở dài. Cô ngồi xuống. Karma nói:

-Nếu cậu ấy muốn cậu ở lại, thì hãy ở lại với cậu ấy đi. Đừng để cậu ấy một mình.

-Từ bao giờ trông cậu có vẻ quan tâm đến Okuda vậy?

Karma giật mình quay lại. Cậu nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Nói với Kayano:

-Okuda nói với cậu tất cả rồi mà? Vì vậy tớ chỉ nói đúng như lương tâm mình thôi. Mà mọi người nói cho cậu biết kế hoạch của Koro sensei rồi đúng không?

-Ừ. Kurahashi đã nói. Vấn đề là làm sao để Okuda tươi tỉnh lên.

-Tớ ra ngoài đây. Không tiện nghe chuyện con gái các cậu.

-Xin lỗi Karma.

-Giúp tình trạng của cậu ấy khá lên là được.

Kayano cười. Karma đi ra ngoài. Không ngừng suy nghĩ về cái chết bất ngờ của hai người. Nhớ lại lời cảnh báo của Denjiro. Cậu không khỏi lo lắng.

Không lẽ lại liên quan đến Sara.

Chắc không phải đâu. Đốt nhà như vậy, cô ấy có gan làm sao?

Chuông điện thoại cậu reo. Denjiro gọi. Karma bắt máy:

-Chuyện gì vậy?

-Ông chủ về rồi. Sara cũng về nhà tôi. Có lẽ cậu nên về thôi.

Karma hơi ngạc nhiên. Cậu hỏi:

-Sao bố tôi đột nhiên về sớm vậy?

-Có thể là do công việc kết thúc sớm. Cậu có về không? Tôi nghĩ ông chủ không phản đối nếu cậu đang ở chung nhà với vợ tương lai đâu.

Lại giọng điệu giễu cợt đó. Dù không thích hợp với hoàn cảnh chút nào nhưng ít ra nó giúp cậu bớt căng thẳng hơn.

-Tôi không về đâu.

-Ủa? Thích ở bên cô ấy rồi sao cậu chủ?

-Bố mẹ Okuda vừa mới mất.

Câu nói dường như làm Denjiro cứng người. Đôi mắt ông mở to. Giọt mồ hôi trên trán lăn xuống. Karma nói tiếp:

-Tôi không thể để cậu ta một mình lúc này. Cậu ấy đang bị mất tinh thần lắm.

Không thấy đầu bên kia trả lời hay nói gì cả, Karma hỏi:

-Chuyện gì vậy Yuine? Yuine?

-Không có gì. Cậu chủ hãy ở bên an ủi cô ấy đi. Tôi sẽ giải thích lí do cho ông chủ biết. Gửi lời chia buồn của tôi tới cô Okuda.

Ông Denjiro tắt máy. Đôi mắt ông nheo lại.

Tế hai mạng người. Chẳng lẽ là do Sara?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net