4. Don't Be Afraid

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Tít tít*
Tiếng mở khóa vang lên chèn vào không khí tĩnh lặng của căn hộ. Những tiếng bước chân nhẹ đến mức khiến Jennie bỗng chốc lạnh sống lưng.

Nếu là các anh, các anh sẽ không mang đến luồng năng lượng nặng nề như thế.

Jennie mơ hồ ngồi dậy. Tựa như một giọt mồ hôi khẽ rơi từ trán. Căng thẳng bức cô không dám thở mạnh.

* Rầm*

Một tiếng đập lớn phát ra từ phía cửa phòng khiến Jennie không kịp định thần. Bóng dáng đáng sợ mà cô không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa đang dần hiện rõ

Kwon Jiyong

Hắn đang đứng trước mặt cô. Nụ cười mỉm với gương mặt giương giương tự đắc đó. Hắn ám ảnh cô đến tận máu thịt.

" Tôi đã nói với em. Đừng làm việc vô ích" - Hắn vừa nói vừa chầm chậm tiến sát lại gần cô.

Jiyong túm lấy gáy cô, bắt cô đối mặt với hắn.

" Em dám chống tôi?"- Hắn gằn lên từng chữ một

" Em mãi mãi không bao giờ thoát được tôi" - Hắn buông cô ra rồi quát lớn

" Làm ơn buông tha cho tôi " - Mặt Jennie đã cắt không còn giọt máu. Cô thều thào bập bẹ nói được 6 chữ. 6 chữ này cô đã nói với hắn cả ngàn lần.

" Đưa phu nhân về" - Hắn cất bước rồi nói với thuộc hạ. Hắn vốn dĩ không muốn nghe lời cô cầu xin

Cô tất nhiên là vùng vẫy. Trăm không muốn, vạn không muốn, cô không muốn quay về nơi lạnh lẽo quỷ mị đó. Nhưng còn chưa quá được hai phút Bobby đã nhanh chóng khống chế cô bằng một liều thuốc mê. Cô cố tìm mọi cách nhưng không còn gì cả. Cô hoảng loạn, cô căm ghét và cuối cùng là tuyệt vọng. Mọi thứ trước mắt mờ dần rồi chuyển thành một mảng màu đen tối.

============================================

" Jennie, Jennie"

Cô khẽ động mi, gương mặt lo lắng của Yoongi mờ ảo.

Anh vẫn không ngừng kêu tên cô, không ngừng lay cô dậy

Cô dần tỉnh.

Thật sự là Min Yoongi!

Cô bất ngờ mở to mắt

" Sao anh lại ở đây?"

Yoongi chỉ im lặng lo lắng nhìn cô

" Sao anh vào được đây? Anh ở đây làm gì? Anh mau quay về đi"

Jennie càng lúc càng sốt ruột. Lại tiếng giày da ma sát với nền gạch lạnh lẽo, bước đi độc đoán lại đang đến gần. Cô sợ hãi không thể không nghĩ đến Jiyong hắn có thể làm ra chuyện gì. Cô run rẩy thúc giục Yoongi.

" Chạy đi Yoongi, anh cứ ngồi đó làm gì, anh bị điên sao? Anh không biết đây là đâu à?!"

Yoongi chỉ khẽ vuốt nhẹ gò má cô. Lắc đầu ý bảo cô đừng lo lắng nhưng rồi một tiếng súng vang lên. Anh chỉ kịp mỉm cười một cái, tay anh hạ xuống rồi ngã vào người cô.

Jennie thất kinh, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Bóng lưng độc tài phía trước rời đi.

" Yoon...Yoon...Yoongi à" - " Min Yoongi"

Cô bập bẹ rồi hét lớn

*Xoảng*

Tiếng đỗ vỡ lớn khiến cô bừng tỉnh. Rm nhìn cô chằm chằm. Cô nhìn lại anh, nhìn một lượt căn phòng cô đang nằm

Thật may mắn

Đó chỉ là ác mộng. Cơn ác mộng khủng khiếp.

" Em kêu anh Yoongi hả. Anh ấy cũng nhờ anh gọi em ra ăn mì " - Rm ngu ngơ

Jennie bước xuống giường, cô vẫn còn cảm thấy hơi kinh hãi. Rm tính nói gì đó nhưng không kịp nữa rồi. Vết cắt từ mảnh sành vỡ làm cô kẽ kêu lên.

Yoongi đang nấu mì thì nghe tiếng cô nên chạy vào. Dưới sàn là mớ hỗn độn sành và thức ăn. Rm đứng nhìn Jennie với vẻ mặt lo lắng. Yoongi thở dài đến bế cô ra ngoài.

" Dọn sạch hộ anh cái" - Yoongi chán nản nói với RM

" Ủa Jennie sao vậy? " - Jungkook hỏi

Yoongi không trả lời mà lấy hộp sơ cứu vệ sinh vết thương cho Jennie.

" anh à, Nấu giúp em tô khác với " - Rm nới với Jin

" Gì nữa" - Jin đang chuẩn bị ăn thì bị nhờ vả. Nhưng anh vẫn đứng dậy làm

" Chuyện gì vậy???" - Jimin và V đồng thanh hóng hớt

" Anh sẵn cầm mì của anh đi vào phòng, định kêu Jen ra ăn, tự nhiên em ấy hét lên MIN YOONGI xong ngồi bật dậy. Anh hết hồn luôn. Cái tô mì bể luôn " - Rm vừa kể vừa nhái lại giọng điệu Jennie lúc đó với bộ mặt hề chúa là mọi người phì cười. Jennie cũng bị anh chọc cho quên mình đang bị đau

" Em làm gì thấy ghê vậy chứ" - Jennie biện minh

" Anh xin lỗi vì làm em bị thương nhưng mà em thấy ghê lắm luôn. Kiểu bị xuất hồn ấy. Thật mà" - Rm đính chính

" Rồi mắc gì làm em ấy bị thương" - Jungkook

" Ủa Jennie bị thương sao" - Jimin hơi bất ngờ. Do anh ngồi xa, Yoongi bị khuất nên anh tưởng là Jen đang ngồi chơi thôi.

Cùng lúc Min Yoongi cũng xử lí xong. Jennie nghe Jimin hỏi vậy thì dơ chân lên cao. Chỉ vào vết thương bảo đây này. Hành động vô tình của cô làm cả nhà cười ngượng.

" Em có cần cụ thể vậy không. Mà ê, Jennie đá chân cao nha" - Rm nói xong cũng thử

" Cùi bắp" - J hope ăn xong mới bắt đầu nhập cuộc. Anh đá vài đừng cơ bản khè Rm

" Xời tưởng anh không làm được à" - Jin cà chớn nhảy ra

Buổi tối của họ đã trôi qua một cách náo nhiệt như vậy.

===========================================

Jennie ngồi trên giường với mớ suy tư hỗn độn. Cô thậm chí không dám chợp mắt vì lo rằng cơn ác mộng kia lại ập đến. Tiếng điện thoại vang lên cũng khiến cô giật mình.

Là Zico

" Tôi nghe đây" - Jennie chờ mong

" Hắn tìm được cô rồi" - Zico chậm rãi

" Anh..anh..nói sao?" - Jennie lắp bắp

"Không sao. Hắn chưa xác định cô ở đâu trong cái mê cung đó đâu. Cứ bình tĩnh, như tôi đã nói cùng lắm hắn chỉ có thể lén lút lôi cô ra. Kwon Jiyong hắn đủ thông minh để không làm ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân" - Zico trấn an Jennie

" Khi nào anh đón tôi được, tôi muốn rời khỏi đây" - Jennie khẩn khoản

" Tôi gọi báo cô đừng lo. Tên khốn Mino dặn tôi rất cẩn thận là phải bảo đảm an toàn cho cô. Dù sao đám người cô đang ở cùng cũng có tầm ảnh hưởng lớn. Dù Jiyong lùng sục ra cô thì cũng không dám manh động"

" Cô cứ ở yên đó, có cơ hội thích hợp tôi sẽ đưa cô đi, đừng liên lạc khi không cần thiết"

Zico ngắt máy, anh bắt đầu trầm tư. Chỉ cần anh bảo vệ được cô gái này thì tên khốn Mino mới an tâm được. Cái tên khùng điên đó.

Min Yoongi bước vào phòng thấy cô ngồi ngẩng ra thì vô cùng thắc mắc. Vữa nãy trông cô vẫn còn vui vẻ sao giờ lại thất thần thế này rồi.

Min Yoongi ngồi cạnh cô. Jennie biết nhưng cũng chẳng buồn nhúc nhích, chỉ ngồi thần ra đó.

" Sao vậy. Khó ngủ à" - Min Yoongi nhẹ giọng

" Ừm, một chút. Các anh có sức ảnh hưởng như thế nào"

" Cũng khá lớn đó"

"Anh từng gặp Tổng Thống chưa?" - Jennie vô thức hỏi

" Cụ thể thì chúng tôi là Đặc phái viên của Tổng thống về văn hóa và thế hệ tương lai đấy" - Min Yoongi tỉnh bơ

" Anh không đùa chứ ?" - Jennie phản ứng có hơi mạnh làm Min Yoongi bật cười

Anh mở các bài báo cho Jennie xem. Cô cứ hết nhìn anh rồi cắm mặt vào điện thoại rồi lại nhìn anh. Hành động của cô khiến anh thấy rất đáng yêu. Càng ngắm cô, trong anh càng thấy dâng lên một cảm xúc gì đó rất lạ.

" Jennie này. Tôi cống hiến cả thanh xuân cho sự nghiệp đến hôm nay cô thấy đó. Không chỉ nước mình, các nguyên thủ quốc gia khác đều cũng đã từng nhắc đến chúng tôi như một lời khen. Ý tôi là, trong xã hội, tôi cũng được xem là người có chỗ đứng nên là...em đừng sợ gì cả. Tôi nghĩ tôi có thể giúp em. Em cần gì cứ nói với tôi. " - Yoongi nhẹ nhàng nói

" Thật kỳ lạ" - Jennie cười nhạt

" Em nói sao?" - Yoongi có chút khó hiểu

" Zico nói với tôi các anh có sức ảnh hưởng lớn. Tôi cũng không nghĩ đến mức này. Chỉ là tự dưng tôi cảm thấy có chút may mắn, cũng cảm thấy tôi rất phiền. Sao anh lại muốn giúp tôi? "

" Tại tôi tốt bụng hoặc như em nói, tại em may. Em ngủ đi nhé. " - Min Yoongi muốn nói tiếp nhưng lại thôi. Anh tính bảo cô ngủ rồi qua bàn làm việc để nghỉ ngơi

" Tôi rất sợ " - Jennie níu anh lại

" Tôi ở đây, em yên tâm. Không ai biết được đâu"

Min Yoongi xoa nhẹ đầu cô. Jennie bỗng dưng thấy anh rất ấm áp. Thật ra cô cũng có nhiều điều muốn nói

Cô là ai, anh là ai, tại sao cô lại gặp anh, tại sao cô lại ở đây, tại sao một người lạ lại không bài xích cô. Anh có biết việc giúp cô anh sẽ phải đổi lấy cái giá như thế nào không. Anh có biết gì về hắn.

Rất nhiều khuất mắc khiến cô mệt mỏi. Cô dần thiếp đi.

Yoongi ngắm nhìn cô một chốc. Cũng chẳng có mấy ngày anh cứ ngỡ cô đã ở đây lâu lắm vậy. Có cô ở đây dường như căn phòng của anh đỡ lạnh lẽo hơn. Mà khi nãy cô có nhắc đến Zico. Hắn ta là ai nữa vậy.

Ở một nơi khác, giữa căn hộ xa hoa với ánh sáng vàng nhạt. Jiyong khoát chỉ một áo choàng tắm ngồi chiễm chệ, ánh mắt hắn sắt lạnh nhìn một lượt thuộc hạ của mình rồi chỉ vào Bobby.

" Nói"

" Thưa chủ tịch, chúng tôi biết cô ta đang ở đó nhưng hệ thống chung cư đó quá nghiêm ngặt hơn nữa những người ở đó đều không động được..."

*Xoảng*

Jiyong ném ly rượu trong tay. Hắn nắm chặt bàn tay lại cố kiềm nén sự tức giận

" Nhất định phải tìm bằng được Kim Jennie về đây cho tôi!"

" Vâng thưa chủ tịch"

========================================

Chào mọi người, lâu quá không gặp.
Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu.
Au sẽ cố gắng ra truyện thường xuyên hơn nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC