Chương 10: Cứ như trong Twilight.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần mờ nhạt nữa lại trôi qua.

Cara và tôi đều đặn tham dự tất cả các tiết học, mặc dù đối với Cara, sự cám dỗ từ việc bỏ qua các tiết là rất cao.

Cara lựa chọn học ngành kinh doanh và marketing (chúa mới biết tại sao, kinh tế chưa bao giờ là sở trường của cô ấy thời còn học trung học) và giảng viên dạy văn khiến mọi người buồn ngủ. Vì vậy, cô ấy tạo thói quen đến lớp muộn, nhưng may mắn là Cara không lôi kéo tôi làm những việc ngu ngốc như thế ấy.

Mặt khác, tôi thực sự thích ngành mà mình chọn học, dù biết rằng cầm trong tay tấm bằng sáng tạo văn chương có lẽ không phải là thứ sẽ giúp ích được tôi trong tương lai gần (Chúa biết bao nhiêu lần bố mẹ tôi đã nhắc nhở tôi điều đó.)

Nhưng bằng cách nào đó, tôi lại thấy thoải mái. Khi tôi viết văn hay sáng tác một tác phẩm, như thể tôi không còn tồn tại ở hiện tại, mà là vượt qua không gian và thời gian đặt chân đến một vùng đất xa lạ nào đó. Một vùng đất do chính tôi tạo ra, nơi đó tôi có thể sáng tạo bất cứ điều gì và bất cứ ai tôi muốn. Tôi không chỉ thấy nó thư giãn, mà đến mức nó chiếm hết toàn bộ cuộc sống của tôi.

Tôi không thể cưỡng lại, tôi yêu và thích văn chương. Giảng viên dạy văn của tôi, người cuối cùng tôi cũng biết tên, cô Stemming, thực sự thích những gì tôi làm. Cô cho tôi điểm cao nhất cho bài luận văn đầu tiên và tôi cảm thấy thực tự hào về điều đó.

Sau giờ học, cô ấy nói với tôi rằng tôi có phong văn viết tinh tế và khuyên tôi có nên xem việc đó như một công việc toàn thời gian sau này. Tôi nói với cô ấy tôi sẽ nghĩ thêm về nó, nhưng tôi nghi ngờ năng lực bản thân. Chắc chắn, đọc và viết là niềm đam mê của tôi, nhưng tôi thực sự có thể từ đó mà kiếm sống? Mẹ và bố sẽ giết tôi đi. Không, chưa chính xác. Phải là họ sẽ cắt đầu tôi ra và nhét vào nơi bẩn thỉu đâu đó.

Họ muốn tôi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình khi họ về hưu.

Nhưng liệu tôi có đủ bản lĩnh để gánh vác và điều hành cả một đế chế vững mạnh như vậy không? Tôi không muốn kết thúc giống cha mẹ mình, bị bị bó buộc, xiềng xích trong giới hạn văn phòng; sống nhờ vào giấy tờ, các cuộc họp nhàm chán và luôn phải lo lắng về thị trường chứng khoán.

Có lẽ đó cũng là lý do tại sao tôi muốn làm việc tại Basil Kitchen hai tháng trước. Rốt cuộc tôi không phải là một người kinh doanh. Nhưng nếu bố mẹ tin tưởng tôi đến như thế, vậy thì...

Não lòng làm sao.

Không biết nữa. Một thời gian nào đó tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với bố mẹ về vấn đề này. Tôi dự định sẽ về nhà vào cuối tuần tới, và hy vọng mình có thể gặp được bố mẹ trước khi họ đi làm.

Tự cười thầm với chính mình, tôi chỉ tưởng tượng cuộc trò chuyện lúc ấy sẽ diễn ra như thế nào.

Nói về cuộc trò chuyện, tôi đã tránh mặt thành công cuộc đối đầu với Daniel trong cả tuần nay.

Hoan hô.

Nói các bạn nghe, nó không dễ dàng chút nào đâu. Anh ta là hàng xóm và cũng là bạn học cùng lớp với tôi. Vì vậy, tôi phải cảnh giác mọi lúc, ví dụ như nhón chân mỗi khi tôi đi bất cứ nơi nào khi ra ngoài căn hộ. Dù cho một số lần tôi và Daniel đụng mặt nhau.

Có một lần trong lớp, tôi đang tìm chỗ ngồi, khi mắt tôi đột nhiên nhìn vào mắt của hắn. Đôi đồng tử loé ra ánh sáng sắc bén khiến tôi nổi hết cả da gà, da vịt. Tôi đảm bảo rằng anh ta thậm chí còn ghét tôi hơn nữa sau lần đấm vào mặt . Đôi mắt anh cơ bản thể hiện lên như vậy, như hận không thể xả thịt, lột da, uống máu tôi để giảm thiểu nỗi oán ghét trong người ra.

Tôi nhanh chóng quay mặt đi, đôi má đỏ thẫm, không dám ngẩng mặt lên nhìn suốt tiết học.

Ngày hôm sau, tôi bắt gặp hắn hôn hít với một cô gái tự nhiên bên ngoài căn hộ. Anh đưa lưỡi dò xét khoang miệng cô ta, cảm nhận từng xúc cảm nóng bỏng của làn da dưới lớp áo sơ mi. Cô gái đang phát ra những tiếng rên rỉ kỳ lạ khiến tôi phải sợ hãi.

Thật kinh khủng, tôi nhanh lập tức quay đầu nhìn đi nơi khác. Nhưng trước đó, đôi mắt anh ta đã nhìn thẳng vào tôi, khiến toàn người sôi sục.

Vì vậy, kể từ lúc đánh Daniel, chúng tôi chỉ giao tiếp với nhau thông qua cái lườm hoặc nhìn chằm chằm.  Và nó khá là ghê rợn.

Tôi bắt đầu nghĩ mình đang ở trong bộ phim Twilight (Chạng vạng) rồi.  Chúng tôi cứ như Bella và Edward vậy, luôn trao nhau những cái nhìn từ lúc ban đầu.

——————————-

"Hãy cho anh biết tại sao ta lại ở đây đi?". Nate hỏi khi chúng tôi bước vào hiệu sách. 

Tôi không biết nhà sách lại lôi cuốn tôi như thế . Có thể là vì mùi của những cuốn sách mới thơm tho hay là vì những cuộc đời vĩ đại, giàu nghị lực trong cuộc sống đều được viết lên trên những trang giấy sách này. 

Tất cả những gì tôi biết thì đây chính là thiên đường.

Những tấm gỗ hợp vào nhau tạo thành giá đỡ hỗ trợ cho cuốn sách được trưng bày một cách đẹp mắt. Một hàng kệ phân loại màu sắc sách theo một màu hàng tối hoang dã, đập vào mắt nhìn ta trước toàn bộ cửa hàng.

Tôi đứng đó một lúc lâu, thu lại tất cả vào tầm mắt.  Trong khoảng vài tháng gần đây, tôi đều đặt mua sách trực tuyến thay vì tự thân đến hiệu sách .  Tôi nhớ cảm xúc hồi hộp khi đến nơi này, sự phấn khích lưu lại khi nhìn từng cuốn sách. Như một ánh sáng trắng mềm mại tắm mình trong đó, như thể nó chỉ dành cho tôi. 

Tôi hơi phóng đại quá thì phải . 

Nhưng nó là vậy, cảm xúc là thật.

Cuối cùng tôi ngừng suy nghĩ miên man, lắc đầu và kéo Nate bước vào. Cả hai chúng tôi vừa học xong ở trường. Tôi vừa định đi đến hiệu sách cùng Cara để chọn một vài quyển thì Nate đến gần và tỏ ý muốn cùng tôi ra ngoài căn hộ.  Anh ấy nói anh  sẽ đi ra lấy xe trước để có thể đưa tôi đi.  Tôi rất biết ơn về lời đề nghị này vì Cara luôn bày tỏ sự ghét bỏ mỗi lần tôi kéo cô ấy đến hiệu sách.

Cara, không giống như tôi, cho rằng sách là thứ gì đó tẻ nhạt cùng vô vị. Bất cứ lúc nào chúng tôi đến đó, cô ấy luôn cầu xin tôi nhanh lên để chúng tôi có thể đi Starbucks hoặc làm việc  gì khác.

"Chúng tôi đang làm gì ở đây?" Nate nhìn tôi, một chút tò mò lấp lánh trong mắt anh.

"Để dắt một con hươu cao cổ làm thú cưng," tôi nói.  "Em đang nói đến con có cái áo màu xanh với những đốm hồng. Hi vọng là nó có thể lùn một chút để em vừa vặn dắt nó qua cửa".

Nate đảo mắt." Được rồi, anh hiểu.  Em đang mỉa mai anh".

Vỗ vào vai anh, tôi ra hiệu cho anh ấy đi theo tôi.  "Chúng ta sẽ đi mua sách, đồ ngốc ạ."

Anh cười khúc khích, trầm và sâu. "Dẫn đường nào, Alex." 

Chúng tôi hướng đến cách cửa thông vào hiệu sách. Thi thoảng, tôi dừng lại để xem mục phân loại sách. Cuối cùng, tôi cũng thấy vừa đúng loại sách, và tôi tìm kiếm cuốn muốn mua trong đó.  Khi tôi mải mê đi dọc theo các hàng sách, Nate lại lúng túng đi phía sau, hai tay anh nhét vào túi quần jean rách.

"Em đang tìm sách gì?"  Nate hỏi, tôi mới nhớ ra sự hiện diện của anh ấy đằng sau tôi.  Tôi quay lại, mỉm cười nói với anh, "Có một vài cuốn sách đã phát hành vài tháng trước. Em cần phải săn chúng cho bằng được."

Cần không phải là một từ đủ để nhấn mạnh một cái gì đó.

Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra một cuốn mà tôi muốn và lấy nó từ kệ thứ hai "Đây rồi."

Nate hiện giờ đang đứng cạnh tôi , và anh liếc qua xem tôi chọn cuốn sách nào. Đôi mắt anh dãn to và rồi một tiếng cười khẽ vang lên từ nơi cuống họng trầm ấm.

********************

Ủng hộ để mình có động lực ra những chương tiếp theo nha các bạn🥰🥰. VOTE VOTE VOTE!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net