Chương 2: Boston, Cara và tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rất vui được gặp anh Nate" tôi cười.

"Em mới chuyển đến đây, chắc anh cũng đoán được, mấy cái thùng với cả chuyện kia nữa".

Nói cụ thể quá nhỉ, Alex?

Anh lại cười, nụ cười chân thật không hề gượng ép. "Mai là ngày của sinh viên năm nhất ở trường đại học Boston. Anh đoán là em mới đăng kí vào trường chăng?"

Tôi gật đầu "Anh cũng năm nhất sao?"

"Năm hai". Anh ngừng lại rồi hỏi tiếp "Em chuyển đến ở với chị gái à?". Tôi mất vài giây để hiểu xem anh nói gì. Cara, chị gái tôi á??

"Cara không phải chị gái em" tôi đính chính lại. "Dù vậy anh lại nghĩ em là em gái cô ấy. Cara xinh thế cơ mà".

Mắt anh sáng lên khi nhìn vào tôi. "Em cũng rất xinh".

Mặt tôi dần chuyển sang đỏ.

Tôi cố nghĩ ra đề tài khác để nói chuyện thì để ý Nate cứ nhìn cái gì đó dưới cầu thang. Tôi nhìn xuống theo, thở dốc. Đồ lót của tôi ở khắp nơi. Áo lót, quần lót rơi vương vãi trên cầu thang. Tôi thật muốn vả bản thân một cái cho cái sự ngu si này.

Cái thùng ngu ngốc, tôi còn ngu ngốc hơn nữa.

"Ôi mẹ ơi!" Tôi nhìn xuống, mong che dấu được nhịp tim đang đập điên cuồng trước ngực. Anh cười, ngoảnh mặt đi chỗ khác, rõ ràng anh cũng đang xấu hổ. "Chuyện này không thường xảy ra lắm" anh nói.

Tôi nhanh chóng thu dọn lại đống đồ lót, nhét cả lại vào trong thùng cùng với quần áo khác. Tôi nhìn anh, hình như anh đang cười thầm với cái đống lộn xộn do tôi tạo ra. Ít ra sự ngu ngốc này chọc cười được anh. "Em xấu hổ lắm."

"Không sao đâu mà" Nate mang thùng lên cầu thang. "Em cần giúp không? Vì anh đoán em không bưng được đống đồ này bằng một chân đâu".

"Không, em làm được". Tôi cố đi lên mấy bậc cầu thang nhưng những gì tôi làm là đi cà nhắc và ngã trở lại.
Cái quỷ gì xảy ra với mình vậy? Anh chàng đáng yêu đang ở ngay trước mặt mà mình chỉ tỏ ra ngu ngốc hết sức.

Anh phá lên cười.

"Không buồn cười tí nào" nói vậy nhưng tôi vẫn cười theo anh.

"Xin lỗi anh không ngừng được" anh đặt thùng sang một bên, ngồi xuống chỗ bên cạnh. "Để anh xem chân em đi".

"Không, nhưng mà..."

"Thôi nào Alex". Cái cách anh gọi tên tôi như thể chúng tôi là bạn lâu năm rồi ấy. Anh dùng hai ngón tay bắt lấy cằm tôi, tôi ngẩng mặt lên. Mắt anh được che đi bởi đôi lông mi dày, ngón tay khẽ lướt trên da mặt tôi.

"Để anh xem". Tôi thở dài, đưa chân cho anh. Chân tôi đặt trên đùi anh.

Anh quan sát, nhấn xung quanh phần mắt cá chân khiến tôi giật nảy mình.
"Anh nghĩ em bị trật mắt cá chân rồi". Anh nhấn, xoay tròn nhẹ nhàng để mát xa chân tôi. "Em sẽ cần thuốc và băng gạc đấy. Anh có bộ sơ cứu ở nhà. Anh đi lấy nó cho em".

Tôi nhìn anh, mắt mở to. "Em đoán nhé. Anh học nghành y".

Anh quay lại nhìn tôi, cười toe toét "đúng rồi đấy".

"Hummmm" tôi thì thầm nói "Vậy nên bác sĩ, em không nghĩ chúng ta có khởi đầu tốt đẹp đâu nhỉ?"

Anh nhìn chân phải đang sưng phồng lên hỏi tôi "Em nghĩ vậy à?"

Tiếng cười của chúng tôi vang vọng cả hành lang.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chuyển đến sống ở nơi khác có cảm giác khá... lạ lẫm.

Tôi biết, chưa hẳn là nơi ở mới. Tôi vẫn ở Boston, chỉ cách nhà tôi 20 dặm và thậm chí còn sống với cô bạn thân quen nhau từ năm lớp 10.

Nhưng học đại học lại khiến tôi thấy mới lạ. Tôi chưa từng có thay đổi gì lớn trong cuộc đời, đó có lẽ là lí do Cara luôn là người bạn đầu tiên và duy nhất của tôi.

Tôi chỉ không thích có bạn chung giữa hai người. Vì vậy luôn là tôi và Cara trong những tháng ngày này, cứ như được định sẵn là vậy rồi.

Tôi có linh cảm rằng điều đó sẽ sớm thay đổi.

Tôi quan sát Nate khi anh chuyển chiếc thùng cuối cùng vào. Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng. Trong khi mình đang ngồi trên ghế trong phòng bếp với cái chân bó bột, không giúp ích được gì cho họ. Và thậm chí còn không công bằng tí nào vì đó còn là đồ của tôi nữa.

Cara cứ đi lại liên tục trong phòng khách, tay cô mệt mỏi chống lên hông.

Cara mặc chiếc áo tank top và quần đùi hồng. Mái tóc vàng bối thấp, vài sợi tóc xoăn lăn xả tự nhiên trên gương mặt khiến cô trông đẹp đến kinh ngạc. Tôi khá ngạc nhiên khi Nate còn chả thèm nhìn cô ấy một cái. Tôi nhìn anh được một lúc và thấy rằng anh chưa từng liếc qua  mông hay cặp chân thon dài của Cara. Anh không giống những chàng trai tôi từng gặp. Chủ yếu họ đều mong muốn quan hệ với Cara thôi. Còn Nate thì giống như kiểu muốn trói Cara lại rồi giảng lại cho cô ấy cách ăn mặc đúng mực ấy.

"Cảm ơn đã giúp nhé, Nate" Cara nở nụ cười ấm áp với anh.

"Không vấn đề gì" anh nói.

Thở dài một hơi, Cara tiến vào nhà bếp uống nước. Cô nhìn hộp trên sàn thật lâu rồi thốt lên: "Mệt cậu thật đấy Alex, cậu có một đống đồ. Tính xây sở thú trong này hay gì?"

Tôi nhìn cô như muốn bắn ra tia lửa điện "hah, buồn cười thật".

"Vậy chứ trong chứa cái gì?" Cara mở tủ lạnh và lấy ra chai nước cam. Thực ra chai nước đó là thứ duy nhất sót lại trong tủ lạnh. Tôi chắc chắn phải cùng với Cara đi mua đồ vào một ngày nào đó mới được.

"Quần áo, giày dép, đồ dùng học tập...... sách nữa..." tôi nói.

Đột nhiên không khí trùng xuống.

                  ******************
Tại sao không khí trùng xuống nhỉ?? (Suy ngẫm hummmmm). Mong mọi người ủng  hộ để ra chương tiếp theo vì sao lại thế nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net