Chương 3: Có thể "được thôi" sẽ luôn là câu nói giữa chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên không khí trùng xuống.

Cara nghoảnh đầu nhìn tôi "sách? Shit, Alex. Bao nhiêu sách?"

Tôi giữ im lặng. Nate để ý đến bầu không khí này và đi lại phía tôi. Anh thắc mắc hỏi "chuyện gì thế?"

Cara đổ nước cam vào cốc thuỷ tinh và đưa cho chúng tôi. Cô ngồi lên chiếc ghế gần đó nhất, gương mặt không mấy dễ chịu. "Cô ấy nghiện sách. Em khá chắc toàn bộ những cái thùng này đều chứa chúng".

Nate nhìn phía tôi "em là mọt sách à?"

Tôi cắn môi "đại loại vậy".

Cara trừng mắt "đại loại? Cô ấy bị điên vì sách thì có. Alex có ít nhất 800 quyển đấy".

Alex nhìn Cara. Hay rồi, nhờ bạn thân tôi đấy. Tôi đang cố tạo ấn tượng tốt trong mắt anh, và chỉ trong 2 giây, Cara khiến anh nghĩ mình như con dở người vậy.

Nate mở to mắt nhìn Cara, rồi nhìn tôi "shit, nghiêm túc à? Nhiều như vậy sao?"

"Này! Mình chỉ mang mấy quyển yêu
thích thôi, đâu phải tất cả".

Cara đưa mắt nhìn Nate. "Ý là Alex chỉ để ở nhà một quyển và mang theo toàn bộ còn lại theo".

Tôi vươn về phía Cara và chọc ngón tay vào nơi ấy của cô. Cara kêu lên rồi kéo tay tôi ra, nhìn tôi với gương mặt cậu-vừa-làm-cái-quái-gì-thế?!

Nate xanh mặt khi tôi làm vậy. Sau cùng anh lại cảm thấy buồn cười.

"Anh rất muốn xem chúng" Nate nói. Cơ thể anh nghiêng về phía tôi khi anh với tay lấy li nước. "Sách của em. Anh rất muốn xem chúng nếu em không thấy phiền". Mắt tôi chạm vào mắt anh, tôi cười. Nate hứng thú với sách của tôi á? Đó có thể là điều dị thường nhất. Trai và sách? Lạ đấy.

Tôi điều chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái, chân này vắt chéo chân kia. Tôi nhìn chằm chằm vào cốc nước cam. "Chúng chán lắm. Em không nghĩ anh sẽ thích chúng".

Nate cười rạng rỡ. Tôi bắt đầu thích nụ cười này rồi. "Nói thật nhé? Anh không quan tâm. Mắt em như sáng lên trog vài phút khi nhắc tới sách nên anh tò mò về chúng thôi".

Đầu tôi ngã ra sau, nụ cười ra tận mang tai. Anh lại gần tôi hơn, cứ như Cara không hề xuất hiện trong phòng vậy và thì thầm "Anh cũng tò mò về con người em nữa".

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của anh như hứa hẹn với tôi về một cuộc phiêu lưu đầy sự lãng mạn. "Em sẽ chỉ cho anh xem một khi em sắp xếp chúng lên giá sách".

"Tuyệt!" Anh nghiêng người rời khỏi tôi và lấy tiếp cốc nước khác. "Nhân tiện mà nói, nơi này đẹp thật. Anh không tài nào trang trí nội thất mình đẹp được như vậy đâu".

Tôi không nói gì, chỉ lướt nhìn cả căn phòng. Phòng khách đúng là rất đẹp, nhờ cả vào tài năng của Cara.

Giấy gián tường màu xám tro bao quanh cả căn phòng. Thảm xanh màu tối hợp với sàn gỗ, cùng với hai sofa lớn đặt đối mặt nhau gần bên lò sưởi. Bàn cafe thực chất là một cái tủ gỗ phẳng, có bình hoa đặt phía trên. Điều này khá là lạ đối với hai sinh viên năm nhất 18 tuổi bình thường có thể trang trí được. Nhưng đó lại chính là điều Cara mong muốn. Cô luôn thách thức sự khác biệt và đối đầu với sự bình thường.

"Cara làm cả đấy" tôi nói "cô ấy bị ám ảnh với trang trí nội thất".

"Anh cũng muốn có một nơi như thế này" Nate nói, đè ngón tay lên thành cốc. "Nhưng bạn cùng phòng của anh, họ chán lắm. Anh không nghĩ họ sẽ thích ... kiểu trang trí này".

Tôi nhướn người lại gần hơn "Bạn cùng phòng?" Tôi còn không nghĩ anh có bạn cùng phòng. Nate giống kiểu người ra ngoài ở riêng hơn. Dù sao thì tôi cũng chẳng giỏi đánh giá người khác nên....

Nate tựa người vào ghé, cười: "Phải. Hai người bạn thân của anh. Một người tên là Simon. Anh ấy là một game thủ. Không thích đi ra ngoài nhiều, thường tự nhốt mình trong phòng chơi game" anh dừng lại một chút, đảo thứ dung dịch màu vàng trong cốc một vòng. "Người thứ hai là Daniel. Anh khuyên tụi con gái em nên tránh xa anh ta ra. Daniel chính xác là một ... kẻ lăng nhăng. Sống và thở trên người phụ nữ".

Daniel. Ôi chúa ơi!! Không lẽ nào là....

Không.

Không đời nào.

Bình tĩnh nào, Alex. Không việc gì phải làm quá. Có rất nhiều người trên thế giới này tên Daniel. Đó chắc chắn không phải là người mày đang nghĩ tới đâu.

Không. Mình sẽ không nghĩ tới hắn.

Không phải bây giờ.

Tôi ngay lập tức loại bỏ toàn bộ ý nghĩ trong đầu về hắn. Tôi có nặn ra một nụ cười, quay lại với cuộc trò chuyện.

Cara bĩu môi nói "Nhưng mình đã lên kế hoạch đi chào hỏi hàng xóm rồi".
Nate tham gia vào nói tiếp "Simon sẽ không dành thời gian cho các cậu đâu. Daniel thì có thể, nhưng cũng có khả năng cậu ta sẽ lây cho các em bệnh mụn rộp*".

Chú thích: bệnh mụn rộp là bệnh phổ biến lây qua con đường tình dục.

"Mụn rộp?! Thật á??" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Anh nhìn tôi "Có thể lắm. Ta đâu biết cậu ta đã đi chỗ xó xỉnh nào".

Tôi làm ra bộ mặt kinh tởm.

"Ôi trời!" Nate liếc nhìn đồng hồ. Anh nhảy ra khỏi ghế nhanh như chớp. "Anh phải đi đây. Simon mới mua bộ trò chơi điện tử mới và anh đã hứa là sẽ chơi cùng. Anh sẽ gặp các em sau nhé".

Cara và tôi đều gật đầu.. tôi cảm thấy thật buồn khi anh rời đi sớm như vậy, nhưng tôi có cảm giác tôi sẽ gặp anh ấy sớm thôi.

Nate nhìn tôi một cái trước khi đi : "gặp em sau nhé Alex".

Tôi vẫy tay tạm biệt cho đến khi anh đóng cửa lại và rời khỏi. Tôi uống nốt cốc nước cam và đặt nó lại bàn. Khi tôi ngước lên, cara cứ nhìn tôi kì quái.

Tôi nhìn lại cô, thắc mắc hỏi "Chuyện gì?"

Carra nở một nụ cười thật ranh ma "Anh ấy dễ thương thật"

Mắt tôi mở to "Nate ?"

Cô lấy cốc tôi vừa uống xong, đặt vào trong bồn rửa." Mmmmhmmm"
"Đồng ý đấy" tôi khịt mũi. Tôi sẽ không nói chuyện về Nate với Cara đâu. Tôi không muốn nghĩ lại chuyện gì nữa.

"Đồng ý" cô ấy lặp lại lời tôi, theo kiểu chế nhạo. Cô quay lại cười " được thôi".

"Được thôi" tôi nhại lại cô.

"Có thể được thôi sẽ luôn là câu nói giữa chúng ta" Cara nói.

"Im đi Cara". Tôi lắc đầu "Mình quay lại phòng đây. Mình nên thu dọn cái đống lộn xộn này nữa".

Cô vặn mở vòi nước "Phải rồi, cậu nên vậy. Sau đó cậu sẽ kể cho mình những chuyện xảy ra khi 2 cô cậu cứ chim chuột nhau ngoài hành lang với cái chân bị bó bột đó."

Shit, cô ấy thấy rồi à? "Mình sẽ không thảo luận sâu vào vấn đề này đâu".

Môi Cara cong lên "không được. Cậu phải kể chứ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net