Chương 8: Chưa kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ấy lắc đầu, chửi hắn mấy câu rồi bỏ đi. Tôi thở hắt ra, cuối cùng tôi đã giúp được một ai đó. Và trong vài tháng liên tiếp, tôi vẫn cảnh báo cô gái khác về Daniel. Cô gái lần này là người Anh. Tôi đã nghĩ ra một kế hoạch khác. Tôi lấy trộm điện thoại trong túi xách và nhắn vào đó một dòng tin nhắn. Tôi trả lại điện thoại khi qua đó đưa đồ ăn sang bàn của họ và nói dối rằng cô làm rơi điện thoại ở phía dưới gầm bàn. Cô ấy cảm ơn tôi rồi mở điện thoại. Tôi nhắn trong đó giống như lúc tôi nói với cô gái lần trước.

Đọc xong tin nhắn, cô gái này đứng dậy ngay tức khắc. Daniel cũng đứng lên và hỏi cô có chuyện gì. Cô gái không nói gì.

Cô đá vào trái bóng của hắn.

Trông đau đấy. Marriane và tôi ngồi kể lại chuyện và cười cả giờ đồng hồ.

Một người sau nữa là cô gái với bộ ngực giả. Tôi lén vào phòng rửa tay thì thấy cô ấy đang tô son lại. Cô này khá hoảng khi thấy tôi đột ngột xuất hiện. Tôi kể lại chuyện của Daniel và cô gái đã nổi xung lên. Cô chạy thẳng lại phía bàn ăn ,chửi hắn là trai đểu và rời nhà hàng.

Biểu cảm khuôn mặt của Daniel đúng là vô giá. Càng ngày hắn càng nhận ra có gì đó không ổn ở nhà hàng này. Vậy nên tôi thận trọng hơn và dừng mọi việc lại để lắng xuống một thời gian. Tôi sẽ để hắn kiếm thêm vài cô nhằm tránh tạo nghi ngờ. Tôi đâu muốn gặp rắc rối.

Và.... Tôi đúng đã gặp rắc rối.

Ẩn mình được một thời gian, tôi quyết định tiếp tục trở thành anh hùng nhỏ lần nữa. Khi Daniel và nạn nhân tiếp theo bước vào, tôi liền hành động. Tôi không có cơ hội để nói chuyện riêng với cô ta, cô chưa rời khỏi bàn lần nào. Tôi lấy bút ra và ghi vào một tờ giấy nhỏ. Khi đi lướt qua bàn của Daniel, tôi đẩy tờ giấy cho cô.

Tôi đã không đủ khôn khéo để làm việc đó.

Daniel nhận ra ngay việc tôi làm. Hắn nhanh tay lấy tờ giấy rồi đọc. Tôi lùi lại, biết chắc mình bị bắt quả tang rồi.

Cơn giận xông lên chiếm toàn bộ khuôn mặt hắn. hắn đứng dậy, chỉ tay phía tôi. "Ra là cô suốt thời gian qua phá hỏng chuyện hẹn hò của tôi"

Nói gì đi, Alex! Tâm trí tôi liên tục nhắc nhở, nhưng tôi không nói. Tôi không có nghĩ đến việc mình bị bắt. Giờ thì xong, tôi phải nói cái gì để biện minh cho hành động của mình?

Tôi bắt đầu hoảng loạn và không biết nói gì.

Tôi lựa chọn chạy trốn.

Daniel nắm chặt lấy cổ tay khiến tôi phát đau. "Đau" tôi hét lên.
"Tôi chưa nói xong với cô!" anh ta hét to đến nỗi thu hút sự chú ý cả nhà hàng về phía chúng tôi. Mặt tôi nóng bừng lên vì hàng ngàn ánh mắt đổ về nhìn tôi. "Cô là ai?"

"Không ai cả!" tôi muốn hất tay hắn ra nhưng không được. Hắn quá khỏe.

"Vớ vẩn!" hắn rít lên. Bây giờ, đến cả nhân viên nhà bếp cũng dừng việc đang làm và chạy ra ngoài xem.

"Bỏ tôi.. ra!" tôi cố lấy tay lại.

"Giải thích vì sao cô làm như vậy!" hắn nói. "Tại sao lại nói với bạn hẹn của tôi?"

Cuối cùng tôi cũng tách mình ra khỏi hắn. Tôi nắm lấy phần bị hắn bóp chặt. Chúa tôi, đau chết mất. Hắn sẽ phải trả giá vì đã làm thế này.

"Nhìn xem anh tệ hại bao nhiêu! Đối xử với phụ nữ như thế! Anh ăn nằm chán chê rồi ném họ đi, xem họ không là gì cả! Nên tất nhiên tôi phải kể hết cho họ nghe! Họ đáng để biết anh là cầm thú chứ không là người."

Đôi mắt Daniel đỏ hằn rõ từng tơ máu. Hắn thật sự đang rất tức giận.

"Tôi đã đuổi cô đi hay gì?!" hắn hỏi, "bởi vì như thế, tôi có thể hiểu lí do cô tức giận với tôi. Nhưng thực ra, tôi không hề quan tâm..."

Thật không thể tin được.

Tông giọng của tôi cao lên, "không! Tôi không phải một trong những con ngốc bị bỏ rơi của anh!"

Lông mày Daniel nhấc lên. Hơi lạnh tản ra ngoài khiến tôi không rét mà run.

"Thì sao? Cuộc sống cá nhân của tôi cũng không liên quan gì đến cô, cô gái. Đáng lẽ ra cô không nên dính vào chuyện của tôi mới phải". Hắn bước về phía tôi. "Cô chọc vào nhầm người rồi!"

"Ồ làm như tôi sợ anh lắm đấy!" tôi nói, tay vẫy lung tung trong không trung như mong giải tỏa được cơn giận ra ngoài. "Những bộ quần áo đắt đỏ và đống tiền của anh chỉ làm tôi thêm chán ghét, buồn nôn. Chắc tôi phải tỏ ra sợ hãi chứ nhỉ, ngài Kerrington?" tôi chế nhạo hắn.

Hắn nghiến răng gầm gừ. "Con nhỏ khốn khiếp...."

Hắn tiến đến và túm lấy tóc tôi.

"Cái l** gì thế?" tôi hét lên.

Chúa tôi, hắn điên thật rồi.

"Này, này, này!" Cuối cùng, quản lí khách sạn đã đứng ra trước và kéo tôi ra khỏi Daniel. "Thật không đúng khi làm thế với nhân viên của chúng tôi, thưa ngài".

Mắt Damniel nhìn về người quản lí, thở hồng hộc. "Cô gái này cố ý phá buổi hẹn hò của tôi, tôi muốn ông sa thải cô ta."

Ông quản lí vẫn nói giọng trầm thấp, từ tốn. "Nào, nào ngài Kerrington, tôi chắc chúng ta có thể thảo luận thêm về vấn đề này".

"ĐM!" Daniel nói, hắn lườm tất cả mọi người. "Tôi muốn cô ta biến khỏi nơi này. Tôi không cần biết các người làm như thế nào. Nếu không đi, tôi sẽ kiện cả cái nhà hàng này".

Hắn quay ra nhìn tôi, gân cổ hằn lên. "Và cô", hắn nói. "Dám phá tôi? Cô biết tôi là ai không?"

"Thật sao? Anh tính chơi kiểu này?" tôi cười. "Hèn hạ quá ngài Kerrington đáng quý."

"Nực cười thật. Làm sao mà cô biết tôi và đời tư của tôi trong khi tôi không biết cô là ai?" hắn nói lại.

Tôi không trả lời. Thực ra tôi không biết nên trả lời thế nào.

Hắn cười ra một tiếng. "Đúng đấy. Cô chỉ là một đứa ngu ngốc không hiểu sự đời thôi."

" Tôi nói anh nghe cái này nhé?" tôi nâng giọng lên, bày ra bộ mặt dũng cảm. "Tôi không quan tâm anh. Cũng không hối hận việc mình làm. Tôi không biết anh nhiều, anh cũng không biết tôi, nhưng tôi có thể kết luận được anh là một thằng khốn." Tôi buông lời chế giễu hắn.

"Anh nghĩ anh là chủ lớn ở đây? Có tiền và cả những cô gái anh muốn? Nhầm rồi. Anh không là ai hết. Anh nên cút khỏi đây là vừa."

Sau đó tôi đã làm một việc trước này tôi chưa từng làm bao giờ.

Tôi cầm lấy chai rượu vang và đổ lên đầu hắn.

Cả nhà hàng sửng sốt. Mọi người đều nhìn tôi bàng hoàng. Tôi đổ đến giọt cuối cùng rồi ném chai xuống đất, nó vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ sắc bén. Tôi biết chuyện này kiểu gì cũng xảy ra. Tôi nhìn lại những gì vừa làm. Không tin được mình lại làm cái hành động thiếu suy nghĩ này. Tôi là một người không có nhiều bạn bè, càng thích sống ẩn mình và chưa từng gặp rắc rối .

Cho tới bây giờ.

Tôi thở nặng nhọc, nhìn Daniel, nhìn người quản lí. Cả căn phòng tĩnh lặng, chờ xem chuyện xảy ra tiếp theo.

Tôi buông thả tay xuống, cúi đầu nói. "Tôi đoán tôi bị sa thải rồi đúng không?"

Tôi làm loạn nơi này thì phải gánh chịu hậu quả. Tôi mất công việc mình yêu thích.

Tôi tháo tạp dề và trả lại cho quản lí, nở nụ cười cuối cùng với Marianne lần cuối trước khi rời đi. Bước ra khỏi cửa nhà hàng, tôi bắt gặp Daniel qua khung cửa sổ bên ngoài. Hắn nhìn tôi bước ra đi, đôi môi mím chặt lại.

Hắn nói ra ba chữ. Từ khẩu hình môi tôi có thể đoán ra ba chữ đó.

Chưa.

Kết.

Thúc.

               ****************
Vote nào vote nào 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net