Chương 9: Đánh và bỏ chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại

Cara lắc đầu thất vọng. "Mais pourquoi tu avais fait ca!". Kể từ lúc cô ấy đặt chân đến Pháp vào mùa hè, Cara đã nhặt nhụm được một số từ tiếng Pháp. Bây giờ cô ấy sử dụng chúng khi cô ấy cực kì tức giận, đặc biệt là với tôi. Lần này, tôi nghĩ Cara nói câu đó theo nghĩa " Cậu đã nghĩ cái khỉ khô gì vậy?"

Phải. Cô giống hệt một người mẹ điển hình. Tôi đoán Cara có thể được coi như một người mẹ. Mẹ tôi đã không ở bên cạnh tôi, vì tôi đã đủ tuổi, vì vậy Cara đã đảm nhận vai trò đó. Cô luôn là người thận trọng nhất trong hai người chúng tôi, và là người luôn để ý đến từng chân tơ kẽ tóc nữa.

Tôi sẽ nói rằng tôi hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm nay, tôi không nghĩ Cara sẽ đồng ý điều đó.

"Nó chỉ là tự nhiên xảy ra ...?" Tôi nói, nhưng ngay cả bản thân cũng thấy mình thảm hại. Cara thở dài và tiếp tục quấn băng quanh tay tôi.

Chúng tôi quay trở lại trong căn hộ nhỏ ấm cúng , điều mà tôi thật sự biết ơn. Chắc chắn tôi không muốn bất kì ai trong khuôn viên trường này nhìn ra vẻ khốn đốn của mình. Sau nỗi đau miên man tôi cảm nhận được khi đánh Daniel, tôi rất vui khi nói rằng Alex tôi không bao giờ muốn đánh người khác nữa. Trải qua 4 tiếng đồng hồ sau khi đánh hắn, nhưng tôi vẫn bị choáng ngợp vì cơn đau nhói như bỏng cháy từng đốt ngón tay, như làm tê liệt toàn bộ bàn tay.

Tôi chưa bao giờ đánh ai đó trước đây.

Chưa bao giờ.

Tôi luôn giữ cho mình thái độ điềm tĩnh cùng lãnh đạm. Có một lần dường như khiến tôi mất rất nhiều ý chí để áp chế cơn nóng giận khi Holly Higgins năm lớp tám giễu cợt tôi vì bộ ngực A-cup to hơn so với các bạn đồng trang lứa khác. Rõ ràng mọi cô gái khác trong trường đều dậy thì như tôi và có bộ ngực lớn cũng là chuyện hết sức bình thường. Tuy nhiên, khi cô ấy trêu chọc tôi về điều đó, tôi vẫn muốn đánh cô ấy rất nhiều.

Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi đã muốn đánh nhiều người khác kể từ đó vì nhiều lý do, nhưng tôi nhất quyết giấu sự giận dữ vào trong.

Ngoại trừ đêm hôm hai tháng trước, tôi đổ rượu sâm banh lên người con trai của nhà triệu phú.

Tôi đã không ... kiềm chế tốt lắm phải không?

"Cậu có thể bị buộc tội quấy rối người khác, cậu biết chứ." Cara nói, đặt một vật kim loại nhỏ vào vị trí trên băng để giữ chân cố định.

"Ừ, mình biết" tôi lầm bầm. Tôi đoán, nếu Daniel muốn kiện tội, hắn ta đã làm lúc tôi khiến hắn bẽ mặt ở Basil Kitchen phải không? Vì vậy, có lẽ đó là một dấu hiệu tốt. Nhưng ... Daniel luôn có thể thay đổi ý định và buộc tội tôi nếu anh ta muốn.

Cảm giác này thật khó chịu. "Chúng ta nên hy vọng anh ấy sẽ không," tôi nói thêm, duỗi tay đặt lên chiếc ghế dài. Cara đột nhiên thay đổi tư thế, đặt khuỷu tay mình ra phía sau ghế sofa, chống cằm nhìn tôi.

" Nghiêm túc đi, Alex, lúc đó trong đầu cậu nghĩ cái gì?". Cô gặng hỏi, theo cách kiên quyết hơn. Đôi mắt Cara chứa đầy sự quan tâm và một chút phẫn nộ.

"Mình ..." Giọng tôi lạc đi.

Tôi tựa đầu lên gối và bĩu môi nghĩ. "Không biết nữa ... chắc là mình muốn anh ta trả giá cho việc mình bị đuổi việc."

Lông mày Cara nhướn lên, vẻ bối rối hiện trên gương mặt "Alex, mình khá chắc rằng cậu mới là người đáng bị sa thải ngay từ đầu. Không phải cậu cố gắng phá hoại những cuộc hẹn hò của anh ta sao?"

Tôi đã kêt Cara nghe toàn bộ sự việc xảy ra với Daniel ngay khi Cara trở về từ Pháp. Đó là hai tuần trước khi đại học bắt đầu. Cara hỏi tôi mùa hè đã trôi qua như thế nào, ngay khoảnh khắc đó tôi trở nên mềm yếu và sụp đổ.

Tôi quả là một kẻ hèn nhát, lúc đầu còn có ý sẽ giấu nhẹm đi chuyện này. Vậy mà tôi lại kể cho Cara nghe tất cả.

Bây giờ thực sự nghĩ lại , tôi biết đó là lỗi của mình. Tôi là người đã hành động đầu tiên, cố tình phá hoại tất cả các bạn tình của hắn trong khi hắn lại chả làm gì liên quan tới tôi. Là do tôi đã không nghĩ cho bản thân mình thôi.

Cứ suy nghĩ về tất cả những cô gái mà anh ta đùa bỡn và bỏ rơi lúc không còn giá trị lợi dụng nữa xem. Thật tội nghiệp làm sao!

Gạt ra mọi suy nghĩ, tôi thở dài, " Cậu nói đúng." Đôi mắt của Cara mở to ra, gần như thể nó chui ra khỏi hộp sọ của cô.

"Nói lại đi, Alex. Lần đầu tiên mình nghe cậu nói rằng mình đúng. Có thể lặp lại lần nữa để mình ghi âm nó vào điện thoại được không?"

Tôi trợn mắt nhìn Cara.

"Làm ơn đi. Cái này giống như một trong những khoảnh khắc của cuộc đời ấy!"

"Không thể nào" tôi cười phá lên.

"Mình không nói điều đó lần nữa đâu."
"Người ta nài nỉ mà ?" Cara làm bộ mặt nũng nịu như cún con nhìn về phía tôi. Sau đó tôi tránh ánh nhìn như khao khát truyền hết tình yêu sang tôi bằng cách quay mặt đi chỗ khác.

"Đi chỗ khác."

Cô ấy tựa đầu lên vai tôi, và nở nụ cười ngọt như rót mật vào tim "Xin cậu đấy~~"

Chúa ơi, tôi rất quý Cara. Cô ấy có thể khiến tôi đi từ buồn sầu đến vui vẻ chỉ trong một khoảnh khắc. Đầu tôi quay cuồng và ánh mắt tôi khóa chặt nơi cô. Tôi cố làm vẻ tức giận, nhưng thất bại thảm hại.

"Cậu và lời nịnh nọt ngu ngốc kia nên cút đi nơi khác thì hơn."

Cara khịt mũi. Rồi cô quay đầu đi. "Chà, được thôi. Mình định làm một ít bỏng ngô, đoán là không có phần cho cậu rồi." Đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ tinh ranh, thích thú. "Và nói cho cậu biết một thông tin , mình còn có caramel nữa ."

...... Chết thật! Biết mình cực thích bỏng ngô caramel mà còn làm thế. Giở trò, đây là giở trò mà.

"Tốt thôi," tôi nhướn lông mày lên.

"Đưa mình cái điện thoại."

——————-

Bây giờ, cả Cara và tôi đều đang ngồi xem phim với một bát bỏng ngô siêu to khổng lồ trong tay, hai chân gác lên bàn cà phê. Chân phải vẫn chưa lành hẳn, vì vậy tôi vẫn phải băng vết thương bằng thuốc và dùng dầu để xoa bóp. Hiện tại, với bàn chân phải và bàn tay phải đều bị bó bột, tôi trông không khác gì một kẻ lập dị.

Nhưng không sao, tôi luôn luôn là một kẻ lập dị. Ít nhất trong tương lai tôi sẽ khá khẩm hơn.

Cara có thói quen nghiêng đầu sang một bên khi cô xem ti vi. Chúng tôi đang xem một bộ phim hành động mà tôi không biết tên, nhưng chúng tôi vẫn tận hưởng một giờ để xem hết nên chúng tôi thực sự không quan tâm lắm. Lúc này đang là cảnh hành động và nhân vật chính của câu chuyện là một nhóm các ninja đang đánh bại tất cả những kẻ xấu xuất hiện trong phim.

"Xem kìa, anh chàng đó ngầu chưa kìa ", tôi lẩm bẩm.

"Anh ấy có thể cứu mình bất cứ lúc nào," Cara nói.

"Cara, anh ấy trong mắt cậu đã già rồi. Xứng tuổi với ông cậu đấy."

"Biết làm sao được bây giờ. Mình chỉ thích những người lớn tuổi thôi." Cô trêu chọc.

Tôi trợn mắt. "Mình chỉ muốn thấy hắn ta xấu hổ thôi. Vậy mà vẫn không được". Mắt chúng tôi lại dán mắt vào màn hình. Nhân vật chính đang túm lấy kẻ thù và quay chúng mòng mòng trên không trung để giết hết đối thủ còn lại của anh ta. Cara quay sang tôi, cười toe toét

"Đây có phải là cách cậu tưởng tượng mình quyết định đánh Daniel như thế nào không?"

Má tôi ửng hồng. "Ừ. Nhưng thực tế là thì như cứt ấy." Cara cười. "Cứ cho là mình không biết gì đi."

Sau khi tôi đấm vào mắt Daniel, tôi đã bị sốc.  Tôi không biết phải làm gì.  Tay bắt đầu đau dữ dội, có lẽ vì tôi không thực sự biết cách đánh ai đó.  Tôi đã ngã ra đằng sau, gần như va chạm vào bức tường. Daniel xoa lên nơi tôi vừa đánh, miệng hắn ta há ra,  nhìn tôi với ánh mắt kinh dị.

​Nếu anh ta quyết định đánh trả lại thì làm sao?  Tôi biết sẽ khốn nạn thế nào nếu làm thế, nhưng ai biết đâu được? Có thể anh ta sẽ đập tôi bẹp như đập bột chỉ trong vài giây.  Và tôi sẽ không ở lại để tìm hiểu hắn sẽ làm cái gì. 

Thế là tôi bỏ chạy.

Tôi thật sự đã đánh hắn rồi bỏ chạy.

Nghĩ lại về chuyện này khiến tôi thắc mắc năng lực của mình còn vươn được tới đâu.

                *******************
Hiện tại thì mình chỉ up được truyện 1 lần/ 1 tuần thôi vì lịch học năm học rất bận rộn. Sau này mình sẽ cố gắng chăm chỉ up hơn.
Vote giúp mình nhé các tình yêu 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net