#116 Thorne x Allain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng tôi xin phép về"

Viên cảnh sát bước ra khỏi căn nhà, quay đầu lại nhìn cậu đứng ở phía cánh cửa, cậu cũng nhìn hắn, nở một nụ cười nhẹ nhàng sau đó quay người bước vào trong, lúc này hắn dù có mang nghi ngờ trong lòng cũng không thể làm gì khác ngoài việc rời đi.

Nghe tiếng xe cảnh sát rời đi, nụ cười nhẹ trên môi cậu vụt tắt, biến thành một nụ như khinh bỉ. Cậu khoá cửa nhà lại sau đó đi lên phòng sách.

Đứng trước kệ sách, mắt chỉ đẩy nhẹ một quyển sách vào trong tiếng máy móc vang lên, kệ sách dần dần dịch chuyển sang bên trái, hiện ra một con đường đi xuống.

Hắn đứng đầu đầu cầu thang, bật điện trong con đường và bật công tắt để tủ sách trở về như cũ.

Một quãng đường rất dài, hắn đi được năm phút thì phía trước liền hiện ra một cánh cửa sắt, cậu lấy chìa khoá từ trong túi, tiếng cạch vang lên bên trong đồng thời vang lên tiếng dây xích lạch cạch, nụ cười trên môi cậu liền thay đổi, trở nên ôn nhu nhưng lại thèm khát.

"Sao anh lại sợ hãi như vậy chứ?"

Cậu chậm rãi bước tới gần anh, giọng điệu có phần trêu ghẹo lại phấn khích, anh nghe vậy càng sợ hãi lùi về sau hơn.

Cậu ngồi xuống tay nhẹ nhàng nâng gương mặt của anh lên, chậm rãi nói.

"Em sẽ không móc mắt còn lại của anh, nếu như anh chỉ nhìn mỗi em"

Anh sợ hãi run rẩy, mái tóc rũ xuống, đôi mắt hiện ra, một bên đã bị băng bó đẫm máu, bên còn lại, đôi mắt màu biển ấy đã ngấn lệ, sợ hãi nhìn cậu.

"Anh đừng khóc"

Thorne nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt cậu, mỉm cười, tay nhẹ nhàng xoa đầu anh nhưng anh lại hoảng sợ, sau đó cậu nói.

"Vì em chỉ muốn anh là của em, anh chỉ là của em thôi"

Tay cậu lần mò xuống dưới đũng quần anh trong sự sỡ hai của Allain, anh sợ hãi cậu bây giờ, vốn lúc trước cậu còn rất ấm áp cơ nhưng bây giờ.

"Á!"

Đột nhiên cảm nhận được cự vật bên trong, anh trợn mắt nhìn cậu đỏ mặt phấn khích, cảm nhận được từng chuyển động bên trong, anh không thể không rên rỉ, vốn lúc trước còn rất sợ hãi nhưng tình dục là thứ rất dễ dàng lấy đi lí trí của con người.

Chỉ vài ngày trước, anh chỉ là cười với một viên cảnh sát.

"Haha"

Hai người trò chuyện rất thân thiết, còn có vài hành động thân mật, nó đã lọt vào mắt cậu, lúc ấy sự chiếm hữu của cậu mới dâng lên rõ rệt.

Cậu vốn thích anh, anh là người chăm sóc cậu từ nhỏ, và cậu cũng đã nảy sinh sự chiếm hữu, sự ham muốn của cậu đối với anh, nên khi nhìn thấy anh cười với người khác mà không phải cậu, nó khiến cậu căm ghét, vì anh...chỉ thuộc về mình cậu.

.
.

.

Cậu nhìn anh ngồi trên ghế, môi nở một nụ cười, chậm rãi cầm cái ghế lên sau đó không nói gì đập thẳng vào đầu anh, nó khiến anh bất tỉnh.

"Ha nếu nhốt anh lại, anh sẽ là của em"

Cậu đưa anh đến căn phòng bí mật ở phòng sách mà xích lại.

Thorne cởi từng lớp áo đổi đồ cho anh, cơ thể anh lộ ra, làn da trắng có vài vết sẹo đã lâu, cậu bỏng mắt không khỏi thèm khát, mà với tâm trí cậu bây giờ, đương nhiên sẽ không nhịn.

Cởi quần anh ra, nhìn nơi mị huyệt đỏ rực cậu liền ham muốn. Châm rãi cúi xuống, cậu dùng lưỡi liếm xung quanh sau đó liền đâm vào trong. Cơ thể anh khẽ run lên vì kích thích, trong vô thức mà co giật.

Cậu chậm rãi tận hưởng mùi vị bên trong rồi bất chợt mút mạnh một cái rời đi nhưng không dừng lại. Cậu cởi quần để lộ ra thứ to lớn kia, đặt ngay cửa huyệt rồi thở hắt ra một hơi trực tiếp đâm vào.

"Anh à, em yêu anh lắm"

Cậu treo lời nói ấy trên miệng, lẩm bẩm mãi theo từng nhịp ra vào của bản thân, trong căn phòng tối vang những âm thanh rên rỉ, tiếng da thịt chạm vào nhau, thật sự rất lâu âm thanh ấy mới dừng lại.

.
.
.

Sau hôm ấy anh tỉnh dậy và không thể nào chấp nhận được cậu bé trước mắt mình.

Một người hoàn toàn khác biệt, một người đáng sợ, lúc nào cũng treo trên môi nụ cười nhưng hành động lại khác biệt.

"Làm ơn, dừng lại đi mà hức"

Lời nói của anh cậu như bỏ ngoài tai, mặc kệ mà vẫn tiếp tục chuyển động, rồi cậu chậm rãi tiếng tới gần tai anh thì thầm.

"Anh là của em, em sẽ không bao giờ để anh rời xa em"

Tiếng rên rỉ tràn ngập trong căn phòng, cậu vui vẻ tận hướng thứ yêu thích, ở một nơi khác, đã diệt trừ tất cả nhưng thứ muốn lấy đi anh.

Toàn bộ trụ sở cảnh sát đã nổ tung và không ai sống sót.

_End_

Cảm thấy xuống khả năng viết

@Toriko122 tag không được


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net