#127 Bright + Zata x Laville

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em như một thiên thần nhỏ, bất chợt xuất hiện làm bừng sáng thế giới tối tăm của họ, bất ngờ tới lại vội vàng đi...

Tại sao em lại muốn chạy khỏi chúng tôi chứ?!

Hai người họ luôn nghĩ như vậy, nhưng chưa bao giờ tìm được câu trả lời vì chăng, bọn họ chưa bao giờ biết em thật sự muốn gì.

Cách mà bọn họ quan tâm em, nó khiến em sợ, rất sợ.

Mấy ai lại dùng cách tặng mấy sợi dây xích và sextoy để làm quà sinh nhật? Thậm chí còn tặng đầu của mấy kẻ từng tán tỉnh em. Bọn họ làm thế cứ nghĩ em sẽ thấy được tình cảm của bọn họ, nhưng không, em sợ hãi mà trốn chạy.

Ngày qua ngày, họ cứ tìm được, em lại trốn đi, đến một lúc, em kiệt sức rồi.

"Làm ơn...tha cho tôi"

Em run rẩy ngã ra đất, nước mắt tràn ra, ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Em một bộ cầu xin, không muốn bọn hắn đưa em quay về nhưng...em nào được quyền lựa chọn.

Bọn hắn đánh ngất em, đem về nơi gọi là nhà, nơi bọn hắn sẽ chiều chuộng em...

.

.

.

Em tỉnh lại, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào sáng bao nhiêu em lại càng rục lại, tiếng dây xích vang lên khiến em sợ hãi, em nhìn xung quanh, em bị nhốt rồi.

Rồi tiếng mở cửa vang lên, em nhìn theo âm thanh, thấy bóng dáng của hai người họ bước vào, sợ hãi muốn trốn đi nhưng chẳng thể đi xuống khỏi cái giường này được.

Cả hai thấy em dậy, Bright thì mỉm cười hiền hoà nhưng em biết nụ cười ấy không như thế, bọn họ chẳng bao giờ như cách họ cười cả.

Bright tiến lại gần em, em rất muốn lùi lại nhưng dây xích đã kéo em lại, để hắn có thể chạm vào mà nâng cằm em lên. Bàn tay thô của hắn khẽ miết môi em, Laville nhắm mắt lại không muốn thấy hai người họ, nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống.

Zata nhìn em khóc, mặt không đổi tiến tới lau đi giọt nước mắt ấy, nó đọng lại trên tay gã gã chậm rãi đưa lên miệng mà nếm. Bright hôn lên khoé mắt em rồi chuyển xuống môi. Môi nhỏ của em cứng đầu mím chặt không mở, làm hắn phải khiến nó bật máu, môi nhỏ mới bật ra tiếng khóc rồi liền bị hắn chiếm lấy.

Chiếc lưỡi hắn càng quấy bên trong khoang miệng cậu, một miệng bị hắn day dưa không buông, miệng còn lại thì bị Zata dày vò không thôi.

Tiếng rên rỉ vụn vặt rơi xuống, khẽ chạm vào trai tim của hai người, trùng hợp cùng lúc mà hai người cùng buông em ra.

Bright hôn lên tóc em, Zata thì hôn tay em, chỉ với hành động rồi không nói không rằng rời đi, để lại em trong căn phòng nhỏ.

Laville lúc này khẽ mở mắt ra, thấy chẳng còn ai trong căn phòng em lại quay đầu nhìn về phía ánh sáng bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt em đượm buồn, thêm sự sợ hãi rồi rụt lại không nhìn ánh sáng ấy nữa, lại chìm vào hố sâu được tạo ra trong trái tim em.

.

.

.

Đêm buông xuống, tiếng bước chân vang lên trên dãy hành lang, cả hai bước chân chậm rãi không có chút vội, từ từ tiến đến căn phòng em đang ở.

Cả hai đẩy nhẹ cửa vào, nhìn thấy em, em đã thiếp đi từ lúc nào nhưng vẫn giữ nguyên tư thế như lúc sáng.

Bright cầm theo một cái túi đi vào, Zata đằng sau thì đóng cửa lại, nối gót như hắn mà trèo lên giường ngồi trước mặt em.

Bright một bên nâng tách chân em ra, Zata bên còn lại lấy một sợi dây mà buộc lại nơi gốc côn thịt nhỏ đang say giấc, gã thậm chí còn có hứng thú mà cột thành nơ. Không dừng lại ở đó, hắn còn lấy dây ra trói em lại, dây thừng đỏ trên làn da trắng cực kì nổi bậc và quyến rũ. Nhìn cơ thể của em, cả hai cười thoả mãn, sau đó mỗi người một bên xoa nắn ngực của em.

Cơ thể em thoáng run rẩy bọn hắn lại càng vui vẻ. Zata lần xuống dưới, không chuẩn bị gì đưa hai ngón tay vào trong lỗ huyệt ấy, tách ra rồi mở rộng, hai đương nhiên chưa đủ, gã lại đưa thêm hai ngón vào.

Bên dưới như bị xé toạt, trong cơn mê cậu đau đớn nhưng chẳng thể hét lên, cuống họng khô khan sau khi nuốt vào một chất lỏng, chỉ có thể phát ra những âm thanh ư, a, ớ không rõ nghĩa. Cổ họng khô khan, nơi hậu huyệt như rách toạt ra, những dòng chất lỏng ấm chảy ra, dây thần kinh cậu căng chặt, đau đớn cực kỳ.

Nước mắt dần trào ra ngoài trực tràn trên khóe mi mà rơi xuống ướt đẫm gương mặt cậu, cậu đau đớn, mắt lại không thể mở ra, cổ họng khô rát, lại cảm nhận được bốn bàn tay đụng chạm cơ thể. Em run lên nhưng cũng chẳng thể phản kháng.

Rồi cơ thể em cảm thấy nhẹ nhõm vì bàn tay gã đã đi ra nhưng sau đó lại muốn hét lên đau đớn vì cảm nhận được một thứ ấm nóng bên trong. Gã đâm thẳng vào trong lỗ huyệt cậu, cơn đau dồn dập lên đại não, em chưa kịp thích ứng lại thêm một cái đại nhục bổng chen lấn bên dưới, cậu đau đớn nói không thành tiếng, chỉ có thể mặc kệ hai cái quái vật ấy cùng xuyên xỏ cơ thể cậu.

Dâm thủy hoà cùng máu, tạo nên mĩ cảnh hỗn độn trong mắt bọn họ, cơ thể em được in lên những dấu vết ái muội, những minh chứng chứng minh cho em thuộc về bọn họ.

Không biết qua bao lâu, mắt em sưng lên vì khóc quá nhiều, tay chân rã rời dù vậy bọn họ vẫn tiếp tục cái gọi là thú tính của họ, nào biết sống chết của em thế nào.

Cảm giác của em dần mờ nhạt, càng ngày càng chẳng cảm nhận được gì nữa, buồn không, đau đớn càng không, em chẳng thiết tha gì, em chỉ muốn...chấm dứt những điều này.

Âm thanh va chạm da thịt dừng lại, cả hai thơ dốc rút ra, nơi ấy đã thành một thứ gì đó, máu cùng dâm thủy và tinh dịch trộn lẫn. Đôi mắt của em vô hồn, không còn sáng lấp lánh như trước kia, cũng không thiết tha nhìn gì, vô hồn nhìn về một phía như thế.

Hai người họ nhìn thấy như thế lại không chút thương xót mà nhẹ nhàng tiến lên hôn em, nhưng dù có nhẹ nhàng thế nào, em cũng chẳng cảm thấy gì.

Ngày hôm ấy, một người...mất đi hi vọng sống...

Ngày qua ngày, bọn họ chơi đùa với em như thế, chơi đùa như muốn lấy mạng em...

Mất đi cảm giác, mất đi cảm xúc, em chẳng còn muốn sống, ngày ngày bị dày vò, bọn họ nói là yêu nhưng thế nào là yêu bọn họ chỉ hiểu theo cách của họ.

Em ước rằng...bọn họ là người bình thường, lúc ấy em sẽ có thể yêu bọn họ nhưng sự thật...em không thể.

Lại một ngày trôi qua, Laville đưa mắt nhìn mặt trời dần lên, le lói qua cửa sổ, em khát vọng cái tự do bên ngoài đó nhưng...

"Laville..."

"Tụi anh yêu em"

Em chịu đựng những cái hôn, sự 'nâng niu' của họ, sao em không chết đi?

Laville nhìn hai người họ, nhớ lại lần cuối cùng chạy trốn đã như thế nào, em chết tâm, thân thể này vẫn còn nhưng linh hồn ấy...đã chết từ lâu rồi.

_End_

@DuyennNgoc1 tag ko được(ăn gì tag không được quài🥲)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net