Chương 08: Ông chú làm thí nghiệm cùng Croisas

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thân.

"... Croi, Croisas... Cô là Croisas à?"

"Ha? Là Markalov đấy à... Trở nên đáng yêu thật đấy."

Croisas biến thành mỹ nữ trí thức, tóc ngắn màu vàng kim và đôi mắt dài hẹp lạnh lùng. Markalov lại biến thành thiếu nữ vận động tràn ngập sức sống với mái tóc ngắn và làm da rám nắng khỏe mạnh. Cả hai đều trở nên khá có sức hấp dẫn.

"Nii, Nii-sama... Không đúng, bây giờ phải gọi là Nee-sama mới đúng...? Thật là đẹp..."

"Khốn nạn! Thế quái nào mà cậu lại sinh ra là đàn ông cơ chứ! Đây chẳng phải là siêu cấp đại mỹ nhân hay sao! Ngay cả tôi cũng thấy thích!"

"Dùng bộ dạng của cậu bây giờ mà nói thế thì không phù hợp đâu Markalov!? Tôi thấy cậu nên tự xem lại bộ dạng của mình hiện giờ, suy nghĩ một chút đã rồi hãy mở miệng thì tốt hơn. Chú ý cách dùng từ của mình đi."

"Cả lời nói lẫn cử chỉ đều hoàn toàn là Onee-sama mất rồi! Giới tính thay đổi sẽ tạo ra khác biệt to lớn đến như vậy sao?"

Dù cho cử chỉ và phát ngôn có tương đồng, giới tính thay đổi cũng khiến ấn tượng của người nghe thay đổi rất nhiều.

Xung quanh bọn họ là đám nam sinh biến thành nữ khác, đang hào hứng mượn gương từ các nữ sinh, săm soi bộ dạng của mình từ mọi góc độ.

Có người thì bình thường, có người lại biến thành rất đáng yêu, cũng có người mà diện mạo sau khi biến thân khiến người khác cảm thấy "thật sự rất không ổn", kết quả sau khi biến thân rất phong phú, muôn hình vạn trạng.

"À, ông chú đâu?"

"Đúng rồi. Master..."

"Thật là, thật đúng là thảm họa... Này, chuyện này là thế quái nào!"

Trước ngực treo hai trái cây siêu đầy đặn, đúng là ông chú rất thích kiểu phụ nữ như thế này, nhưng khi chính mình bị biến thành nữ thì không còn gì đáng sợ hơn thế được. Lại còn mái tóc để tự nhiên và đôi mắt hẹp dài hơi cong xuống tạo một cảm giác mê hoặc quyến rũ ngoài ý muốn.

Mỹ nữ xinh đẹp khó diễn tả, tuổi trông còn rất trẻ chưa quá 40, bất cứ ai nhìn thấy cũng khó mà nói nổi ra lời.

Áo choàng dài màu xám hơi có chút vết bẩn lại tạo ấn tượng khiến người ta cảm thấy đây là một pháp sư lão luyện, một nữ pháp sư cấp cao lang thang.

Bộ dáng gợi cảm, lại toát ra vẻ thành thục kín đáo.

Ma nữ xinh đẹp đến hoàn mỹ... khiến cả đám nam sinh đã hóa nữ cũng phải nín thở.

"Ông chú... Chú siêu đẹp luôn?! Này, gương đây..."

"Thật lợi hại... Thật đẹp! Master..."

"Là một người hoàn toàn khác mất rồi... Nghĩ cho kỹ lại thì thứ thuốc này có quá đáng sợ không?"

"............"

Zeros nhận lấy gương, tự nhìn chính mình, bộ mặt đột nhiên biến thành trắng xanh, không biết tại sao cơ thể run rẩy.

"Cô... Giết ta!"

Giọng nữ khàn khàn phát ra lời nói giống như lời kịch mà nữ gián điệp hay quân nhân ở nơi nào đó nói ra khi bị bắt.

" " "Vì sao chứ?!" " "

"Không ngờ ta lại giống tên kia như đúc khi biến thành nữ... Tinh thần ta không chịu nổi! Cơn ác mộng này ta phải hủy diệt khỏi trí nhớ! Nếu phải giữ ký ức này, ta thà chết còn hơn!"

"Chị của chú xinh đẹp vậy à? Mà chú căm ghét chị mình đến cỡ nào vậy?"

"Căm ghét đến mức muốn giết cô ta, băm thành thịt nát, nhét vào lò phản ứng nhiệt hạch, rồi coi như rác thải phóng xạ mà quăng vào hố đen. Nhân tiện còn phải làm cô ta nếm mùi tuyệt vọng đến tột cùng... Cơn ác mộng gì thế này..."

Đối với ông chú Zeros mà nói, biến thành nữ chỉ đơn giản là một cơn ác mộng.

Nói một cách đơn giản thì ông chú... không đúng, bởi vì bà thím Zeros căm ghét Theresa đến mức muốn hủy diệt sạch sẽ mọi dấu vết về sự tồn tại của cô ta trên đời, cho nên không thể chấp nhận nổi việc mình biến thành giống hệt Theresa.

"... Ta muốn chết. Ai đó xin hãy làm Kaishakunin giúp ta Dakikubi... Ta đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi."

"Khoan đã, căm ghét đến mức phải Seppuku cơ à? Có cần thiết phải căm ghét đến mức đấy không?"

"Tại hạ không thể chịu đựng nổi nỗi sỉ nhục lớn lao này. Dứt khoát mổ bụng, tâm nguyện của tại hạ là được trình diễn con đường sinh tồn của bản thân. Ai đó xin hãy làm Kaishakunin giúp tại hạ... Tại hạ muốn mổ bụng, ai đó giúp tại hạ đi!"

Nhục nhã đến nỗi quyết tâm đi chết.

"Nhưng mà Master thật sự rất đẹp... Xấu hổ ♡"

"!Chỉ có thể đến được đây thôi sao..."

Không biết vì sao ông chú Zeros lôi ra một cây quạt, sau đó bắt đầu hát.

"Năm mươi năm một đời người, so với Lạc Giới Thiên dài lâu, chỉ như mơ như ảo... Người chỉ sống một lần... Có gì là bất diệt..."

"Oda Nobunaga? Căm ghét tới mức muốn nhảy điệu nhảy cuối cùng luôn à? Chỗ này không phải là chùa Honno đâu!"

"Có kẻ nào... bất diệt... hay chăng... Đến đây!"

"Giờ không phải là lúc để nói "Đến đây!" đâu! Dừng tay, đừng bọc giấy quanh đoản kiếm chuẩn bị để mổ bụng thế, dừng tay!"

"Bộ dạng trở nên giống với kẻ thù, tại hạ không thể chịu đựng nổi... Đây là nỗi nhục của Samurai! Xin hãy để cho tại hạ được chết!"

Không có ai muốn ra tay phụ trách Dakikubi.

Nói cho cùng thì ở đất nước này cũng không có nghi thức tự sát như thế.

Người xung quanh chỉ cảm thấy vô cùng hoang mang.

"Vậy... Xin lỗi!"

"Khoan đã, rút kiếm ra định làm gì... Đừng có bảo là định tự chặt đầu mình đấy! Dừng tay! Có ai không, làm ơn tới giúp tôi ngăn ông ta lại! Một mình tôi không làm nổi!"

"Buông ta ra! Để cho ta chết!"

"Nơi này là chỗ ở của Shogun! Zeros-sensei! Ở đây không được phép rút kiếm!"

Rốt cuộc người xung quanh đứng nhìn cũng nắm bắt được tình hình, hoảng loạn bắt đầu hành động.

Sau đó ông chú bị đám học sinh áp chế, trói gô lại cho đến khi thuốc hết tác dụng. Suốt cả quãng thời gian đó cứ khóc rống không ngừng, dùng sự thật để nói ra lòng căm ghét của ông chú dành cho bà chị.

Lúc này Elise đã hoàn toàn hiểu rõ mối quan hệ giữa hai chị em nhà này tồi tệ đến mức nào.

Elise gây ra chuyện chỉ để cho vui, đối với ông chú lại là sự kiện kinh khủng tuyệt vọng đến muốn chết.

Elise nhận ra rằng trên đời này vẫn có những chuyện không được phép làm...

==========

"Khốn nạn! Khốn nạn a a a! Thằng khốn Schweith..."

Sau khi trở về từ rừng Ramash, bên cạnh Samthor chẳng còn một ai nữa cả.

Vốn ở bên cạnh hắn ta chỉ có những kẻ thuộc chủ nghĩa Huyết Thống luôn luôn kiêu ngạo vì ma thuật được kế thừa qua huyết mạch từ thời đại cũ, cùng với những người bị mà thuật của Braymant tẩy não.

Đám chủ nghĩa Huyết Thống tiếp cận Samthor chỉ vì cảm thấy quyền thế của gia tộc Whistler có giá trị để lợi dụng mà thôi, cũng chẳng ôm kỳ vọng gì vào bản thân Samthor.

Còn những người bị ảnh hưởng bởi ma thuật tẩy não thì lại vì không có Braymant mà lấy lại được ý thức của bản thân khi tẩy não sinh ra sơ hở.

Họ nhìn thấy thiếu nữ chỉ tầm ngang tuổi với mình lại có thẻ vận dụng linh hoạt ma thuật diện rộng Explosion, mà thiếu nữ lại chỉ là một người lính đánh thuê, khiến đán học sinh nhận ra bản thân mình kém cỏi đến mức nào. Haiz, cho dù bản thân Elise không cố ý, nhưng vẫn tạo thành cơn sốc rất lớn đối với đám học sinh bị tẩy não.

Cũng có pháp sư đi làm lính đánh thuê, nhưng cũng không ai có thể sử dụng được ma thuật cấp chiến lược cao cấp như Explosion – đó là điều mà họ luôn coi là sự thật hiển nhiên, khi cái sự thật hiển nhiên đó tan vỡ, gây chấn động mãnh liệt lên hiệu quả tẩy não, khiến ma thuật bị giải trừ.

Ma thuật tẩy não vốn là một ma thuật tinh tế và rất khó thao tác, rất dễ xuất hiện kẽ hở khi trạng thái tinh thần hay tình cảm không ổn định, chỉ cần trạng thái tinh thần gặp biến hóa kịch liệt sẽ bị hủy bỏ rất dễ dàng.

Ma thuật tẩy não không được sử dụng lặp đi lặp lại nhiều lần thì rất khó có hiệu quả rõ rệt, chỉ gặp một chút sơ xuất nhỏ lại dễ dàng bị hủy bỏ, đã bị hủy thì rất khó tẩy não lại đối tượng một lần nữa.

Hơn nữa còn chẳng thấy bóng dáng Braymant đâu cả. Samthor luôn coi Braymant là thuộc hạ tâm phúc, nhưng Braymant chỉ vừa biến mất đại vị của hắn đã tuột dốc không phanh, cũng có thể gọi là tự làm tự chịu.

Hiện tại Samthor đang ở trong hẻm nhỏ của thành Stella gây sự với đám côn đồ, lại bị đối thủ tẩn một trận nhừ đòn, ngã trong đống rác.

"Sức mạnh... Nếu ta có sức mạnh, ta sẽ có thể cho lũ khốn đó..."

"Ta thấy hết từ đầu đến cuối rồi nhé!? Chú nhóc quý tộc bị đánh thật là thảm hại, dù sao mi cũng chỉ biết dựa vào sức mạnh của người khác từ nhỏ bị nuôi chiều tới lớn? Đáng đời."

"Mày là ai... Cút đi cho tao!"

"Đừng có tự huyễn hoặc mình nữa, chỉ làm bản thân trông càng thêm thê thảm mà thôi. À mà trên tay ta có thứ thực hiện được nguyện vọng của mi đây. Sao nào, muốn mua không?"

Đó là một gã đàn ông trông rất khả nghi, tùy tiện tươi cười, âm thầm quan sát phản ứng từ Samthor.

"... Mày nói... Có thể thực hiện nguyện vọng của ta?"

"Không sai, chỉ cần sử dụng nó sẽ có sức mạnh to lớn xuất hiện, nhưng nếu lạm dụng quá mức sẽ không ổn. Haiz, còn phải xem xem mi quyết định thế nào."

"Thế thì rất nguy hiểm! Làm sao lại có có tác dụng thế chứ!"

"Bởi vì nó là Magic Potions, dùng quá nhiều sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng mi cảm thấy có biện pháp nào mạnh lên mà không hề nguy hiểm hay sao? Rốt cuộc mi ngây thơ tới cỡ nào vậy?!"

Sau khi trwor về từ rừng Ramash, Samthor nhận được công văn cắt đứt quan hệ từ Hầu tước Whistler, người hầu cũng đã rút hết khỏi ký túc xá, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Samthor.

Nội dung của công văn thì đại khái là: "Chúng ta sẽ chi trả học phí cho đến khi mày tốt nghiệp, nhưng sau đó phải tự tìm cách mà sống. Không được phép sử dụng quyền thế và địa vị của gia tộc Whistler thêm một lần nào nữa. Lẽ ra phải bị xử tử, may mà Công tước Solistiea nhân từ nên mới tha cho mày một cái mạng, tốt nhất là biết cảm kích đi."

Nếu chuyện ám sát đã bị quê nhà biết được, có thể đoán ra rằng Braymant đã phản bội, đồng thời Samthor cũng biết được rằng mình mất đi tất cả.

Dù vậy hắn vẫn cứ chỉ lo oán hận Schweith, đúng thật là không thuốc nào cứu nổi.

Lý do quan trọng cho nỗi oán hận này là vì Samthor và Schweith đều có được huyết thống hoàng tộc giống nhau, bà ngoại Samthor là em gái cùng cha khác mẹ với vua đời trước, nếu không tính đến thứ tự thừa kế ngai vàng thì hắn và Schweith đứng trên cùng một lập trường.

Nhưng mẹ của hắn lại mang thai, sắp tới sẽ sinh ra em trai hoặc là em gái. Nếu là con trai, sẽ được bồi dưỡng làm người thừa kế dự khuyết, với tài năng hạn hẹp, giá trị của một đứa con thứ như Samthor cũng có khả năng sẽ lại suy giảm thêm.

Gia tộc hầu tước Whistler cũng theo chủ nghĩa thực lực, cho nên Samthor mới định sử dụng quyền lực nhà Whistler và huyết thống hoàng tộc làm bàn đạp, để lại thành tích chân thực.

Tuy là con thứ nhưng lại có được huyết thống hoàng tộc, rõ ràng có cả quyền kế thừa ngôi vua lại chẳng thể kế thừa nổi chức Hầu tước. Lòng tự trọng mãnh liệt khiến hắn phóng đại quá mức lòng căm thù với kẻ cũng có được huyết thống hoàng tộc là Schweith.

Rốt cuộc Schweith là người thừa kế vị trí Công tước, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cho hắn ghen ghét, thù địch Schweith, cho nên hắn mới sai khiến Braymant, không chế phe phái. Nhìn thấy Schweith bị tẩy não, làm mọi việc theo ý mình, khiến Samthor thật sự rất sung sướng. Nhưng Schweith trở về sau kỳ nghỉ hè lại giải trừ được ma thuật tẩy não, thậm chí còn trở thành thế lực hùng mạnh cướp đi phe phái mà hắn vẫn luôn nắm giữ trong tay.

Vừa nôn nóng vừa ghen ghét với tài năng của Schweith, cứ thế Samthor dần dần vượt qua giới hạn không nên chạm vào. Kết quả là tình trạng như bây giờ, hắn đã mất đi tất cả.

"... Được. Ta mua."

"Ha ha ha... Cảm ơn đã chiếu cố. À, chỉ có khi tăng Level mới được dùng thứ này thôi đấy? Loại Magic Potions này thật sự rất không ổn, cẩn thận đừng có dùng quá nhiều!? Ta đã đã cảnh báo mi rồi nhé."

"Ta đã mua, sau đó ta muốn dùng như thế nào là chuyện của ta!"

"Vậy hả? Haiz, không liên quan gì tới ta, gặp lại sau..."

Gã đàn ông rời đi ngay lập tức sau khi xong chuyện.

Để lại Samthor một mình ở chỗ cũ, mở gói thuốc nhận được từ gã đàn ông, dốc vào miệng.

Hiệu quả vô cùng kinh người.

"A, a ha ha ha ha ha ha! Cái gì đây, thật mạnh... Sức mạnh, sức mạnh xuất hiện rồi. Cảm giác thật tuyệt vời. Hì hì hì hì hì hì... Đầu tiên phải xử lý lũ khốn vừa rồi..."

Samthor xông ra ngoài, cuối cùng cũng tìm thấy mấy tên côn đồ vừa đánh hắn lúc trước.

Sau đó hắn vẫn luôn đánh đập hành hạ lũ côn đồ không ngừng, đánh đến nỗi bọn chúng suýt nữa thì bỏ mạng.

==========

Có người quan sát Samthor từ nơi xa..

Có ba người tất cả, một cái nam pháp sư, hai người còn lại là nữ pháp sư và nữ ma kiếm sĩ.

"Dùng thứ thuốc đó ngay và luôn... Hắn không nghe thấy chú ý khi sử dụng à?"

"Ai mà biết được. Haiz, nhờ vậy có thể xử lý được Evil God Stone rồi. Dù sao bớt một thằng ngu, đất nước này sẽ rất cảm kích chúng ta chứ nhỉ? Chúng ta làm tốt mà, nhưng kẻ mới mua kia... Rất không tồi."

"Lisa... Mục đích của chúng ta không phải là loại việc nhỏ nhặt nhàm chán này? Đối thủ thật sự cần phải triệt hạ là..."

"Là cái lũ đó. Mục tiêu là đất nước đó... lại lợi dụng Vương quốc Isarah một chút nữa đi. Tuy lương tâm cũng có hơi áy náy, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa bọn họ cũng lợi dụng chúng ta."

Vương quốc Isarah mà bọn họ ra tay giúp đỡ vốn là nơi cư trú của hậu duệ hoàng tộc đã từng thành lập đại đế quốc thống nhất, cai trị lãnh địa vô cùng rộng lớn. Kết quả lại không thể duy trì, đất nước tan vỡ, lạ trở thành quốc gia nhỏ yếu.

Gần đây thường xuyên có quái vật từ Rừng đại ngàn Farfranch xuất hiện, dân chúng nghèo khổ cũng lâm vào nguy hiểm. Bọn họ lâm vào tình cảnh bế tắc, muốn có cuộc sống an toàn phải gấp rút xử lý được vấn đề lãnh địa, buộc phải phát động chiến tranh với quốc gia khác. Vì thế bọn họ phái gián điệp đi khắp mọi nơi, thu thập thông tin tình báo về địa hình và lực lượng quân sự.

"Không thể xâm lược nổi đất nước này đâu. Bởi vì mấy cây cột trên thượng nguồn sông Aurlas..."

"Ở trên còn có tượng nhân vật Manga với cả Gundam nữa chứ? Người làm ra thứ đó..."

"Cũng là người chuyển sinh... Tôi có đánh một trận với kẻ có lẽ là tác giả, nhưng đối phương rất mạnh... À mà, chúng ta có nên tăng Level một chút không? Quốc gia đó có rất nhiều kẻ Level cao, chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân thì không thể phát động chiến tranh được."

"Không có thời gian cho nên không làm được. Hơn nữa tôi cũng không muốn trở thành kẻ địch với đồng hương, dù sao mọi người cũng đều là nạn nhân."

"Tôi cũng không muốn... Thôi bỏ qua, trước hết cứ ra tay nhằm vào tộc Beastman trước đã. Trợ giúp bọn họ tự do, sau đó có niềm tin của bọn họ."

Muốn hoàn thành mục tiêu phải có sức chiến đấu, bọn họ phải chuẩn bị một chút vì mục tiêu chung đó mới được.

May mắn Vương quốc ma thuật Solistiea không phải mục tiêu của bọn họ. Chưa kể đến bọn họ cũng không muốn khai chiến với quốc gia cũng có người chuyên sinh tồn tại.

Để xác minh tác dụng của Magic Potions, đoàn người Stuart bám theo Samthor, quan sát.

Bọn họ dự định sẽ cố hết khả năng điều chỉnh sao cho thuốc sẽ không nguy hại đến cư dân của thế giới này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net