Chương 12: Ông chú cho đám trẻ biết đến sự khủng bố của thiên nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiếu gia Cabruno! May mắn quá... May mắn ngài bình yên... Lão... lão thật sự rất lo cho ngài!"

"Làm ông phải lo lắng rồi, Tulos... Tôi không sao."

" "Quần lót nữ? Ông ta không mang nó theo thật đấy chứ? Mà mặc kệ chuyện đó đi đã, sao lại có người ngoài ở đây thế này?" "

(Chú thích: Phát âm tiếng Nhật của Tulos tương tự với Culottes – quần lót nữ.)

Lần huấn luyện thực chiến này là một phần trong chương trình giảng dạy của học viện, người hầu được cho là người ngoài và không được phép xuất hiện tại đây. Nhưng người đàn ông có hai cọng ria mép quăn quăn đó lại có mặt tại đây, nước mắt lưng tròng lao tới bên cạnh Cabruno.

Tay phải còn cầm cái bánh mì đang ăn dở còn một nửa...

"Ngài không bị thương chứ?! Có ăn uống cho tử tế không? Lão rất lo cho thiếu gia Cabruno... Lo lắng đến nuốt không trôi..."

"... Vậy nửa cái bánh mì ông cầm trên tay đó là gì? Thôi kệ... Ông già này, tôi đã vượt qua ngu xuẩn..."

"Ý ngài là?"

"Địa vị bá tước ... Tôi vẫn luôn kiêu căng tự mãn vì một ngày nào đó sẽ kế thừa danh hiệu của gia đình, không chịu tỉnh ngộ, cứ sống ngu xuẩn qua ngày..."

"Đó là chuyện đương nhiên mà... Ngài làm sao vậy thiếu gia Cabruno...?"

"Đó là sai... Địa vị bá tước yếu ớt đó chỉ là bụi bặm trước sức mạnh của thiên nhiên... Tôi cứ tiếp tục ngu xuẩn như vậy sẽ biến mất vào một ngày nào đó, trở thành rác rưởi trong lịch sử, ngay cả tên cũng chẳng để lại."

"Thiếu gia Cabruno...? Chẳng lẽ ngài ăn phải thứ gì kỳ quái sao? Ngài trở nên cực kỳ hợp với sở thích của lão đây..."

Tulos biết rõ bộ dạng bình thường của Cabruno là gì, không biết vì sao chứng kiến thiếu gia trẻ tuổi đột nhiên thức tỉnh trở nên hiên ngang hào hùng, ông già không chỉ cảm thấy hoang mang, đồng thời trái tim bắt đầu loạn nhịp... Lão già này cũng không ổn.

"Chờ xem, ông già! Ta... sẽ khiến gia tộc Pantyski lưu danh sử sách! A a a... cứ như được tái sinh. Chỉ cần tưởng tượng cảm giác mỏi mệt này là chứng cứ cho ta đã vượt qua trở ngại, tiến bước tới vinh quang, lại cảm thấy vô cùng sảng khoái."

" "Không, xin mi đừng có làm như vậy nữa... Quá mất mặt! Mà cái lão già kia, động tác phần eo quá quái dị!" "

Ông chú và Kratos gào thét trong lòng.

Vốn là người phụ trách chăm sóc thiếu gia, hình như Tulos cực kỳ cao hứng khi chứng kiến Cabruno trưởng thành, động tác ở phần eo càng trở nên kịch liệt.

"Tiếp theo... mời phụ thân ẩn cư về vườn đi. Ông ta là nỗi ô nhục của gia tộc bá tước chúng ta! Quý tộc không phải địa vị, mà là nghĩa vụ, là trách nhiệm đối với nhân dân. Đầu tiên phải có thuộc hạ đáng tin cậy, nếu không tiến hành cải cách, lãnh địa của chúng ta sẽ hủ bại. Không, đã hủ bại từ lâu rồi!"

"Thiếu gia! Ngài... ngài oai phong lẫm liệt... Lão, lão rất cao hứng!"

"... Ông già đó, tư thế phần eo sao lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ..."

"... Là Takeda Shingen à? Nó định lung lạc hoặc tiêu diệt các quý tộc xung quanh, dấy lên thời chiến loạn hay sao? Tràn đầy nhiệt tình đảo chính rồi!"

Cabruno thức tỉnh niềm kiêu hãnh của một quý tộc, tìm thấy việc mà mình nên làm, bắt đầu tiến bước hướng tới ước mơ xa xôi vĩ đại ấy. Lãnh chúa trẻ tuổi vứt bỏ ngạo mạn, thay bằng khí thế hào hùng đầy cao quý, chỉ cần không nhắc tới tên, hiện giờ Cabruno cực kỳ ngầu.

"Cứ mặc kệ cũng được... Tôi có cảm giác nếu bây giờ có liên quan tới, kết cục sẽ không ổn chút nào."

"... Tôi đồng cảm."

Không chỉ có Tulos kinh ngạc vì các thiếu niên trở về và biến hóa.

Giảng viên và cả đám bạn học cùng cấp nhìn thấy các thiếu niên trở về từ địa ngục, cũng bị sự thay đổi đó làm cho nói không ra lời, thậm chí không dám tùy tiện bắt chuyện với họ. Trên người bọn họ tỏa ra khí thế hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh.

Bộ dáng của các thiếu niên khiến một cô gái run rẩy trợn trừng mắt nhìn ông chú Zeros.

"Zeros-sensei!"

"Sao, sao vậy Rena? Giờ tôi chỉ muốn đi ăn một bữa thôi..."

"Ông làm gì Shota đáng yêu ngọt ngào của tôi rồi?! Bọn trẻ... đã từng... đã từng đáng yêu như vậy, bây giờ lại sắc bén như chiến sĩ sống sót trở về từ cận kề cái chết..."

"Ta không biết bọn họ biến thành "của Rena" từ khi nào, nhưng sống sót từ kề cận cái chết thì đúng! A... Bọn họ tồn tại trở về từ thế giới nơi cái chết là người bạn thân thiết... trở về từ thế giới giản đơn nhất mà khủng bố khắc nghiệt nhất..."

"Rốt cuộc là gì... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên người đám trẻ đó?!"

"Cô hỏi ta..."

Từ trong miệng ông chú kể ra, là câu chuyện vô cùng huy hoàng lừng lẫy...

==========

Trước mặt các thiếu niên là hàng đàn dã thú ăn thịt đói khát bị thi thể quái vật dụ đến, bọn họ trốn sau lô cốt, không ngừng dùng ma thuật công kích, nghỉ ngơi cho đến khi Mana hồi phục rồi lại tiếp tục công kích, lặp đi lặp lại.

Nhưng cũng chẳng được bao lâu, cho dù đã ngụy trang bề ngoài nhưng những đòn tấn công không ngừng bay ra từ sau lô cốt, cả quái vật ngu độn nhất cũng sẽ phát hiện.

Lẽ dĩ nhiên, hàng đàn quái vật tụ tập tới bên cạnh lô cốt.

"Ha ha ha... tình hình không tệ. Lên, đây là hiện thực, đây là thế giới nằm ngoài cuộc sống hàng ngày của các ngươi, hạ chúng đi, vì sống sót.... Không giết sẽ bị giết, sẽ bị ăn sạch sẽ, cả thi thể cũng không còn, quy tắc của thế giới vô cùng đơn giản và dễ hiểu."

"Cứu, cứu mạng... Mana đã..."

"Nếu Mana cạn kiệt thì dùng vũ khí công kích cho đến khi hồi phục. Trượng cũng có thể dùng làm vũ khí cơ mà?! Cứ đánh thế thôi vẫn có hiệu quả. Nếu không ta sẽ mở một cái cổng trên tường, để cho các người không muốn chiến đấu cũng phải chiến đấu, sao nào?!"

" " " "A a a a a a a a!" " " "

Ma Vương giáng lâm.

Trong lòng các thiếu niên chỉ ôm cái ý tưởng ngây thơ rằng "Tôi muốn tăng Level cho mấy cái đứa dám xem thường mình phải bẽ mặt!". Rõ ràng bọn họ chỉ muốn tăng một chút Level là đủ rồi, lại không biết làm sai ở đâu mà bị vô số quái vật vây quanh, tứ cố vô thân. Lính đánh thuê và ông chú kia chỉ ở thời điểm thật sự nguy hiểm mới ra tay.

Vì sống sót thì buộc phải chiến đấu, miễn cưỡng cũng phải buộc thân thể cử động, vừa khóc lóc vừa dùng trượng đánh đập quái vật. Tiếp theo... trải qua mười hai tiếng đồng hồ.

"Mới cỡ này thôi đã không sống nổi thì ở Rừng đại ngàn Farfranch ngay cả Goblin cũng có thể giết chết các ngươi. Tầm cỡ nơi đó hoàn toàn khác biệt... Mạnh lên đi, mạnh hơn xa bây giờ đi... Ha ha ha..."

"Muốn tiêu diệt kẻ địch cho hiệu quả cần phải hợp tác... Chú ý tình trạng xung quanh..."

"Chiến lực hữu hạn, mất đi một người đồng đội cũng đủ trí mạng... Bảo vệ lẫn nhau, xử lý kẻ địch..."

"Ma thuật là thủ đoạn cuối cùng... Bây giờ cứ sử dụng công kích vật lý, vẫn hiệu quả..."

"Hủy diệt kẻ địch... Không tiêu diệt chúng, chúng ta sẽ chết... Thế giới này nói trắng ra là cá lớn nuốt cá bé..."

" " " "Chết đi! Vì cuộc sống bình yên của chúng ta! Chết đi!!!" " " "

Những thiếu niên thức tỉnh thành chiến sĩ. Không, phải nói là bọn họ không thể không thức tỉnh.

Chuyện về sau ngày càng thảm thiết.

Bọn họ giết chết Goblin, cướp vũ khí của chúng, sử dụng để giết chết quái vật khác, tấn công hướng tới nơi có càng nhiều con mồi.

Vì sống sót, những thiếu niên dốc toàn lực. Để tiêu diệt dã thú, chỉ có thể trở thành dã thú.

Quan niệm đạo đức của nhân loại chẳng là gì trước quy luật của tự nhiên, những thiếu niên đã trở thành chiến sĩ, quẳng hết những gì không cần thiết vào một góc tâm trí, vừa chiến đấu vừa tích lũy kinh nghiệm, tăng cường hiệu suất giết chóc, rồi lại tiếp tục chiến đấu.

Mục tiêu duy nhất là sống sót trở về, nhờ Level tăng lên mang tới sự trưởng thành và lượng Mana dồi dào khiến tinh thần cả đám cực kỳ hứng khởi, đè nén cảm giác mệt mỏi khi thăng cấp bằng ý chí, tập trung tiêu diệt quái vật.

Trạng thái lúc nào cũng ở cực hạn...

... Cho đến khi bọn họ tỉnh táo lại, xung quanh đã không còn con quái vật nào cử động.

Haiz, tuy ông chú cũng để ý giữ cho bọn họ không chết, nhưng vẫn gây ra kết quả tồi tệ nhất.

"Vậy là chúng mạnh lên thôi, mạnh hơn xa bất cứ học sinh nào khác..."

"Tôi... lần đầu tiên nhìn thấy kiểu huấn luyện thực chiến tàn khốc đến như vậy."

Ngay cả Kratos cũng câm nín không nói được gì.

Anh ta cũng từng đảm nhiệm hộ vệ trong những cuộc huấn luyện kiểu này rất nhiều lần, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đã mỏi mệt đến tận cùng vẫn bị buộc phải tiếp tục huấn luyện đến cực hạn. Lại vẫn còn nhớ liên tục điều chỉnh từ bên ngoài, khiến các thiếu niên tuy không đến nỗi chết, nhưng lại phải chịu đựng áp lực tinh thần không ngừng nghỉ.

Ép bản năng chém giết thức tỉnh bằng phương pháp tàn khốc như vậy, thật sự không phải việc mà người bình thường sẽ làm.

Sau khi xác nhận xung quanh đã không còn kẻ địch, các thiếu niên bắt đầu lung lay trở về doanh trại.

Dù có mỏi mệt đến mấy vẫn không hề lơi là cảnh giác, đối với bọn họ bây giờ, "trở về" cũng là một trận chiến.

==========

"Chuyện là vậy đấy, bọn họ bình yên mạnh lên. Ha ha ha ha ha."

"Ông là đồ ác ma a a a a a a a! Zeros-sensei giết chết trái tim chất phác của các thiếu niên mất rồi, tẩy não bọn họ thành chiến sĩ điên cuồng hung ác mất rồi a a a a a a a a a a a a!"

"Nói vậy thì khó nghe quá. Vốn mục đích khi huấn luyện là khiến bọn họ mạnh lên cơ mà... Ta chỉ giúp bọn họ một tay mà thôi!?"

"Dù là như vậy, có cần thiết phải phá hủy trái tim hồn nhiên của các thiếu niên hay sao a a a a a a a a!?"

"Hồn nhiên thì không sống nổi. Bọn họ đã hiểu được... đã chân bước vào thế giới hiện thực, không sống thì chết... Thế giới không hề hiền hòa."

"Đó là việc phải biết ngay bây giờ sao!?"

"Ta cảm thấy biết sớm một chút thì tốt hơn? Dù sao quốc gia này cũng ở ngay gần vùng đất nguy hiểm..."

Vương quốc ma thuật Solistiea nằm tiếp giáp với Rừng đại ngàn Farfranch bao la, đại bộ phận lãnh thổ đều ở rất gần khu vực nguy hiểm đó, nếu có quái vật cao cấp xuất hiện, lại chẳng ai có thể đối phó nổi.

Ví dụ như Rồng, nơi này thậm chỉ không có ai đủ khả năng hạ gục Wyvern, không chỉ Level cực thấp mà còn có không ít người tự thỏa mãn với thứ sức mạnh nửa vời, cho rằng chỉ vậy là được.

Nếu một ngày nào đó ma vật từ Rừng đại ngàn Farfranch kéo đến, nhất định bọn họ chỉ có một con đường chết chứ không thể chống cự được gì. Tương quan lực lượng hai bên chênh lệch to lớn đến vậy.

Bó tay bất lực rồi bỏ mạng khi xảy ra chuyện, không bằng nhân lúc này cố gắng mà mạnh lên, tăng cơ hội sống sót.

"Bởi vậy... Khiến cho Shota đáng yêu..."

Tầm mắt Rena chuyển qua các thiếu niên.

"A a a... Hoà bình thật là hạnh phúc vô ngần, yên bình quá..."

"Bất cứ thứ gì dám phá hoại hoà bình, ta sẽ giết chết hắn, bất chấp mọi thủ đoạn."

"Thần không làm gì cả. Nên chúng ta phải tiếp tục mạnh lên mới được... Bảo vệ những khoảnh khắc bình yên này."

"Không sai, nhưng nhân loại cũng có sâu mọt gây hại. Xét theo khía cạnh nào thì ma vật còn đơn giản dễ đối phó hơn... Nếu không diệt trừ lũ ác ma đó, chúng ta cũng chỉ bị lợi dụng không ngừng mà thôi."

" " " " " "Kẻ địch phải bị tiêu diệt! Không cần biết là người hay là ma vật! Vì cuộc sống bình yên cho nhân dân! Đứng lên đi! Hỡi nhân dân! Solistiea vạn tuế!" " " " " "

"Thiếu gia Cabruno... ngầu quá!"

Lòng căm thù của các thiếu niên không chỉ hướng tới ma vật, cũng nhằm vào lũ ác nhân ngấm ngầm làm việc xấu.

Đạo đức cơ bản của nhân loại bị ông chú mở rộng, giải thích lại, biến thành một thứ tương tự tôn giáo. Còn đối với các thiếu niên, "phương pháp sinh tồn nơi nguy hiểm" của Đại Hiền Giả Zeros chính là thánh kinh, là chính nghĩa, là chân lý.

Bọn họ kết hợp với những điều chưa từng được dạy bảo, tự thăng hoa sang một giai đoạn khác, giờ đây đã giống như bộ đội đặc nhiệm chuyên kích động bạo loạn, gây rối tình hình trong nước.

Bất tri bất giác, bọn họ đã trở thành phần tử khủng bố.

Đáng sợ nhất là tư tưởng của bọn họ, chuyển biến cấp tốc sang chủ nghĩa cực đoan.

"Không ổn rồi... có phải ta lỡ tay hơi quá rồi hay không? Ta chỉ đơn giản dạy cho họ cách đối phó quái vật thôi mà, sao lại trở thành tổ chức cực đoan tôn sùng vũ lực thế này... Vì sao!?"

"Ông lại hỏi tôi? Kẻ biến bọn họ thành như vậy chính là ngài mà Zeros-sensei!"

"Không, phát triển thành thế này thật sự ngoài dự kiến. Xem ra bọn họ cũng khá bất mãn với tình hình trong học viện hiện nay. Mà... Ta cảm thấy lão quản gia kia rất đáng chú ý, ông ta vẫn ổn đấy chứ?"

"... Trên người ông ta hơi thở gần giống với tôi. Nhưng không hiểu sao tôi muốn thừa nhận chút nào..."

"Ta không muốn biết loại sự thật đó chút nào hết. Tuy ta cũng phát hiện nhưng đã cố tình không nói ra rồi... Trinh tiết của Cabruno sẽ an toàn thôi, phải không?"

Ông chú cũng biết sở thích của Rena.

Sở dĩ Rena không ưa Tulos, vì ít nhất đối tượng của Rena cũng tuân theo tự nhiên, là người khác phái, còn Tulos lại là dân đồng tính. Đối với Rena thì Tulos là kẻ không thể chấp nhận.

Rõ ràng cả hai đều làm chuyện giống nhau, ở giữa lại có bức tường xung đột không thể nào lý giải.

"Là đồng loại đối đầu à... Thế giới tràn ngập vô số điều bất hợp lý. Rõ ràng là giống nhau lại tuyệt đối không thể giao lưu."

"Tôi không muốn bị đánh đồng với hắn..."

Trong mắt ông chú Zeros, hai người bọn họ giống hệt nhau, chỉ khác ở đồng tính hay dị tính mà thôi, điều mà ông chú không thể chấp nhận nổi là bọn họ ra tay với những thiếu niên nhỏ tuổi.

"Được rồi... Cả đêm không ngủ, vào lều ngủ một giấc đã."

"Từ từ đã Zeros-sensei! Tôi còn chưa nói xong, biến lũ trẻ trở về như cũ đi!"

"Không thể, không ai có thể ngăn cản những người đã quyết tâm bắt đầu hành động."

Trong hoàn cảnh cạnh tranh sinh tồn khắc nghiệt, ông chú có trách nhiệm dạy dỗ bọn họ mọi thủ đoạn để sống sót. Nhưng đối với những người tự hấp thu tư tưởng kỳ quái, tự chuyển biến đến cảnh giới hoàn toàn mới, ông chú cũng hết cách.

Cho dù ông chú không chịu trách nhiệm, các thiếu niên vẫn sẽ tự quyết định, bọn họ lao đi theo phương hướng kỳ quái vượt xa những gì ông chú hy vọng.

" " " " " "Một người vì mọi người, mọi người vì một người!" " " " " "

Giống như ba chàng lính ngự lâm, các thiếu niên cùng nhau tuyên thệ.

Cuối cùng bọn họ sẽ trở thành nhân tài kiệt xuất hay trở thành phần tử khủng bố cực đoan, tất cả nằm ở tương lai.

"Thiếu gia Cabruno, ôm lão đi!"

Tuy có kẻ rất kỳ quái, nhưng ông chú quyết định coi như không nhìn thấy.

Ông chú Zeros không muốn trong ký ức của mình lưu lại hình ảnh một lão già trung niên luống tuổi mặt đầy hoảng hốt xen lẫn cực độ cảm động, nước mắt nước mũi tèm lem hò hét không ngừng.

Phải nói rằng ông chú muốn quên đi ngay lập tức, cấp tốc rời khỏi hiện trường.

Một lúc sau, ông chú ăn uống no say trong doanh trại, trở về lều của mình ngủ.

Giống như là muốn xóa bỏ điều gì đó vô cùng đáng ghét ra khỏi trí nhớ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net