Chương 12: Giấc mộng của quá khứ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Yuri (Đủ thể loại từ lạt đến mặc) đừng đụng vào nếu không muốn toi mạng." 

Nhìn dòng chữ viết trên mặt giấy, tôi thở dài một hơi đầy chán nản và cất quyển sổ nhỏ ấy đi.

Mà giờ mới để ý !

Lúc mà tôi nhìn gương mặt của Jack, và so sánh mặt của cái người trông giấc mơ ấy...Hình như Jack này có hàm...Còn trong giấc mơ thì không.

...Nhưng mà...Linh tính của tôi đang mách bảo...Hai người ấy chính là một...

Mà thôi, cứ hỏi cái là ra à, có gì đâu.

"...À mà...Nhìn kỹ lại...Hình như trước kia...Hàm dưới của ông bọc bằng sắt phải không ??" (Seth)

"Hửm !? Làm sao nhóc biết ?" (Jack)

"Ờm thì...Do hồi nãy tôi có mơ thấy một giấc mơ...Ở trong đó có...Ông...Và..." (Seth)

"Thôi, nhóc khỏi cần nói nữa, ta đã hiểu rồi." (Jack)

Chưa kịp nói hết câu, Jack đã giơ tay ra trước mặt, chặn lời tôi, khiến tôi có chút khó chịu trong lòng.

Nhưng nếu Jack nói vậy, có lẽ ông ấy biết điều gì đó đã xảy ra với tôi và cái giấc mơ ấy là gì rồi.

"Nếu ông nói vậy, thì ông có thể giải thích cho tôi biết được không ?" (Seth)

"...Ta sẽ giải thích cho nhóc biết, vì kiểu gì sau này...Nhóc sẽ phải đối mặt với điều đó khá nhiều đấy." (Jack)

"Vậy...Ông hãy giải thích cho tôi biết....Tại sao tôi lại có giấc mơ ấy được không ??" (Jack)

Jack im lặng, nhìn tôi một hồi lâu, cùng với đôi mắt suy tư, nhưng đang sy ngẫm điều gì đó.

Thế rồi, ông ấy vứt quyển truyện đi, cùng với đó là cái chồng truyện Yuri cũng nhanh chóng biến mất.

Một điếu thuốc lá đột ngột xuất hiện, kẹp giữa hai ngón tay của ông ta. Jack hút một hơi dài, rồi thổi ra một tràn khói thuốc lá mờ nhạt. 

"Cái giấc mơ mà nhóc thấy ấy không phải tự nhiên mà có đâu." (Jack)

"Không tự nhiên mà có ??" (Seth)

"Ừm, giấc mơ ấy...Những gì mà nhóc thấy...Tất cả đều có thật...Đều là những sự kiện đã diễn ra ở quá khứ...Từ thời đại của ta." (Jack)

"Có thật ư ?? Và còn là thời đại của ông á ?" (Seth)

"Yup, thời đại của ta, thời đại của 6000 năm trước." (Jack)

"Và trong cái thời đại ấy...Nơi mà ngoài máu...Sắt thép...Mùi thuốc súng...Những âm mưu chính trị...Chỉ tồn tại độc nhất trong thế giới ấy." (Jack)

"Chẳng có cái gì gọi là hòa bình tồn tại cả." (Jack)

"Chỉ có máu, cái chết và chiến tranh...Như một vòng luẩn quẩn không hồi kết." (Jack)

"..." (Seth)

"Và cái giấc mơ ấy...À không...Đúng hơn là kí ức...Kí ức của một người lính của ta." (Seth)

Kí ức...Của một người lính ư ??

Vậy nghĩa là...Tôi đang sở hữu kí ức của một người xa lạ nào đó...Đã ở dưới trướng của Jack ư ?

Khoang đã  !? Nếu vậy...Cái người mặc bộ giáp sắt đen ấy...Chính là Jack ư ???

...WTF !!! CÁI NGƯỜI TRONG GIẤC MƠ CHIẾN ĐẤU NGẦU LỒI THẾ KIA, VỚI CÁI GÃ NGHIỆN YURI ẤY...LÀ CÙNG MỘT NGƯỜI Ư ???

Mà tạm gác chuyện ấy sang một bên trước đã...Vì...Tại sao tôi lại có được ký ức ấy chứ ? Nó có phải của tôi đâu ?

"Nếu nhóc đang thắc mắc tại sao nhóc lại sở hữu ký ức đó, thì để ta giải thích." (Jack)

"Vì Xác Thánh này có một khả năng độc nhất." (Jack)

"Đó là hấp thụ sinh mạng của những kẻ địch bị tiêu diệt qua việc hấp thụ tủy của kẻ thù." (Jack)

"Qua đó, năng lượng và sức mạnh của chủ thể, sẽ được tích tụ và tăng lên dần dần. Nhờ đó mà người dùng sẽ trở nên mạnh hơn. Nhưng tác dụng phụ là sẽ sở hữu ký ức của kẻ đã chết." (Jack)

Nghe Jack nói vậy, tôi đã rất ngạc nhiên khi biết được, cái khúc xương đen ấy lại có khả năng tuyệt vời như thế. 

Dĩ nhiên, nếu có cái khả năng ấy, chẳng phải, chỉ cần tôi tham gia nhiều trận chiến, đối đầu với nhiều kẻ thù. 

Chẳng phải tôi sẽ có sức mạnh vượt khắp bao người sao ??

...Nhưng mà khoang đã !?...

...Hình như...Ông ta vừa nói...Sở hữu luôn ký ức của kẻ đã chết...

Mà giấc mơ mà ông ta nói...Là một người lính dưới trướng ông ta...

...Chẳng lẽ...Ông ta đã giết chết người lính của mình, để sở hữu sức mạnh ư ???

Khi nghĩ đến điều đó, chẳng hiểu sao, ánh mắt đầy hoang mang của tôi đang nhìn thẳng vào ông ta.

Nhưng...Đây không chỉ là ánh mắt đầy hoang mang bình thường...

...Mà là ánh mắt của một người bình thường...Khi đối diện với một kẻ sát nhân, một kẻ máu lạnh.

Sợ hãi ?...Có...Kinh tởm ?...Có...Sự khinh miệt đối với những kẻ coi mạng người là cỏ rác ?...Cũng có nốt...

...Tất cả mọi cảm xúc tiêu cực nhất bên trong tôi, đều dồn hết vào ánh mắt của bản thân, hiện đang nhìn vào Jack. Lúc này còn ngồi ung dung hút thuốc lá.

Còn Jack, khi ông ta nhìn thấy ánh mắt ấy của tôi, chẳng có chút phản ứng gì. Mà chỉ thở một làn khói thuốc dài và nói tiếp.

"...Ta biết nhóc đang nghĩ gì, ta là một kẻ sát nhân, một kẻ máu lạnh, không coi những người lính, đồng đội của mình ra gì ? Phải không..." (Jack)

"..." (Seth)

"Nhóc cứ nói sự thật đi, ta chẳng có ăn tươi nuốt sống nhóc đâu mà giấu." (Jack)

Nghe Jack nói vậy, ban đầu thì tôi có một chút chần chừ trước câu nói mà tôi chuẩn bị nói ra. 

Nhưng...Có một điều gì đó mà tôi cần phải biết, biết về một điều gì đó về người đàn ông kì lạ này.

Vì kể từ lần đầu tôi gặp ông ta, thứ tôi nhìn thấy đó là một ánh mắt đầy đượm buồn, của sự cô đơn, nỗi đau vô tận.

Vậy nên...Tôi không thể tin được...Người sở hữu ánh mắt ấy lại có thể có những hành động như thế được.

"...Nghĩa là...Ông đã giết chết những người lính, những người đều chiến đấu vì ông...Chỉ để đạt được sức mạnh ư ?" (Seth)

Jack im lặng một lúc rồi nói.

" Nhóc nói đúng, ta có thể làm tất cả mọi thứ, dù cho hành động ấy có bẩn thiểu, hay hèn hạ như thế nào đi chăng nữa." (Jack)

" Thì ta sẽ không ngại rướm máu bàn tay mình, để đạt được mục đích của ta." (Jack)

Khi nói, ông ta bắt đầu giơ nhẹ bàn tay lên, đôi mắt nhìn xuống lòng bàn tay đầy trâm tư và nói tiếp.

"...Đúng vậy...Chính bàn tay này đã giết chết những người lính đi theo ta...Những người vì cái lí tưởng ngu ngốc của chính bản thân ta...Mà đi vào cửa tử." (Jack)

"...Nếu vậy...Cái lí tưởng ấy đó là gì ??" (Seth)

Ông ấy tiếp tục im lặng. Nhưng lần này, tôi có thể cảm thấy được...Cái sức nặng của câu nói ấy, khó là thốt ra bằng lời được.

Và rồi, câu trả lời của ông ấy...Đã khiến tôi cực kì ngạc nhiên

"...Sự tự do...Tự do trong cái thế giới tàn nhẫn ấy..Tự do trong sự hòa bình." (Jack)

"...Tự do ?" (Seth)

"...Nhóc biết không ? Thời đại ta sống cực kì tàn khốc, chiến tranh liên miên, những con người nhỏ bé, cố gắng đối chọi, cố gắng vùng lên khỏi định mệnh." (Jack)

"...Nhưng...Ngay từ đầu...tất cả đều vô ích...Vì tất cả mọi sự sống đang tồn tại....Mãi chỉ là con rối của định mệnh." (Jack)

"...Vậy nên, chính sự tự do ấy, bọn ta chấp nhận trả bất kì cái giá nào, dù lớn hay nhỏ." (Jack)

" Và...Nhóc biết rồi đấy...Trong những cái giá đó..Đấy chính là việc...Ta buộc phải giết chết những người đồng đội của ta...Để chống lại kẻ thù bên kia chiến tuyến." (Jack)

"....Nhưng...Đây không phải là lựa chọn của ta...Đây không phải con đường ta muốn đi...Nhưng...Đấy là con đường duy nhất mà cái định mệnh ấy...Bắt ta phải đi." (Jack)

"...Còn bọn họ...Họ đồng ý trước con đường đó. Vì họ biết rằng tất cả mọi con đường khác đều là ngõ cụt. Và nếu có hy vọng nào cho sự tự do. Họ chắc chắn sẽ chọn nó." (Jack)

"Có điều...Không phải ta không biết...Họ đồng ý thế mạng bản thân không chỉ vì sự tự do...Mà còn vì sự dằn vặt tội lỗi của bản thân, mong muốn nhận được cái chết, tự do thật sự ở cái thế giới ấy." (Jack)

"Và ta...Thủ lĩnh của bọn họ...Đã chấp nhận điều ấy...Không chỉ tước đi sinh mạng của họ...Mà còn hấp thụ luôn...Chính những tội lỗi họ đã gây ra." (Jack)

"Tội lỗi ? Nhưng...Nếu những người làm vì hòa bình cho mọi người như ông nói...Làm gì có tội lỗi nào được chứ ?" (Seth)

"Nhóc không nghe ta nói à ? Bọn ta không phải là anh hùng, và chưa bao giờ như vậy cả." (Jack)

"Bọn ta là lính, là những kẻ sát nhân, chẳng ngại tước đi mạng sống của người khác, kể cả người vô tội, để có thể sinh tồn trong cái thế giới tàn nhẫn ấy." (Jack)

"Vậy nên...Những sinh mạng vô tội mà những người lính của ta tước đi...Luôn ám ảnh họ không ngừng..." (Jack)

"Vì thế, họ đã chọn cái chết, để giải thoát khỏi cái tội lỗi khủng khiếp ấy. Để có thể giải thoát khỏi cái thế giới đầy tàn nhẫn ấy." (Jack)

"Còn ta...Vẫn luôn mang trên mình những tội lỗi mà họ đã gây ra, những tội lỗi đã được tích tụ bằng chiến tranh." (Jack)

"Nhưng...Tất cả những điều ấy...Những hàng động tàn nhẫn ấy...Chỉ để phục vụ cho cái lí tưởng ngu muội, hoang tưởng của bản thân ta." (Jack)

Khi ông ta nói hết câu nói ấy,  không gian xung quanh nơi này, vốn đã rất tĩnh lặng. 

Thế mà chẳng hiểu sau, lại ngày càng trở nên tĩnh lặng hơn. Hay đó chỉ là cảm xúc của tôi chăng ?

Tôi chẳng biết nữa... Kể cảm xúc của tôi lúc này...Lúc này đang lẫn lộn cả lên. Thật khó có thể nói được câu gì với Jack cả.

Và rồi, ông ta bắt đầu nói...Nhưng nở một nụ cười...Đầy sự mệt mỏi tích tụ bên trong đó.

"...Nhóc biết không...Ai ai trong chúng ta đều là nô lệ của một thứ gì đó. Chẳng bao giờ có thể thoát khỏi nó cả." (Jack)

" Ta cũng vậy...Ta...là nô lệ của tự do." (Jack)

Nô lệ...Của tự do ư ?

Tự do...Nhưng vẫn là nô lệ ?? 

Câu nói của Jack dù có hàm ý khá  khó hiểu. Nhưng ẩn chứa trong câu nói ấy, cùng với câu chuyện Jack đã kể.

Tôi dường như có thể cảm nhận được...Nỗi đau nào đó...Mà ông ta phải chịu đựng khi còn sống.

Hay nói đúng hơn...Sự đồng cảm chăng ?...Có lẽ vậy ?

Nhưng...Nếu ông ấy là nô lệ của thứ tự do ấy, thì còn đỡ hơn tôi là bao...Vì là nô lệ của điều gì đó, cũng là động lực để chính ông ta có thể bước tiếp, có thể sống như một người.

Còn tôi...Ngoài mục đích tồn tại ra...Tôi lại chẳng có mục đích sống nào cả.

Ờ thì tôi cũng có mục đích, đó là tìm kiếm cha mẹ tôi là ai, nhưng mà...Cái mục đích ấy hoàn thành như thế nào chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Thế nên...Sẽ ra sao nếu tôi tìm được cha mẹ rồi...Tôi sẽ làm gì tiếp theo ?

Tôi chẳng biết, chẳng biết bản thân nên làm gì nữa, mục đích sống, điều mà bản thân cần bảo vệ đó là gì ? Tôi chẳng thể nào biết được cả.

"Jack này...Nếu ông nói...Ông là nô lệ của sự tự do...Vậy thì tôi...Là nô lệ của cái gì ?" (Seth)

"Cái đấy phải hỏi bản thân nhóc, đừng hỏi ta. Vì nhóc là người hiểu bản thân nhất mà ?" (Jack)

"..." (Seth)

"Mà thôi, ta chẳng muốn nhắc lại mấy chuyện xưa đâu." (Jack)

"Sẳn tiện đây luôn, lúc nhóc còn đang ngủ, có một đám người trông có vẻ là cướp, đang ở cách chúng ta tầm 300m đấy ?" (Jack)

Giật mình khi nghe thấy từ cướp, tôi đã nhanh tay, dùng đất cát ném thẳng vào nhóm lửa. Nhằm dập tắt nó đi, tránh bị lộ vị trí của bản thân.

Tôi quay sang nhìn Jack, mặt tự lộ ra sự bực bội, cộng với đó là một chút hồi hộp, trong thoáng chóc vì sợ hãi.

"Thế quái nào mà giờ này ông mới nói thế ?? " (Seth)

"Tại hồi nãy nhóc hỏi chuyện của ta làm gì, làm ta quên mất luôn điều cần nói ấy chứ ?" (Jack)

Ông quên vì cuộc nói chuyện...Hay là vì đống truyện Yuri ông đọc nãy giờ thế  ? Tôi nghĩ thầm.

"Mà làm sao ông biết được bọn đó là cướp, và đang ở đâu chứ ?" (Seth)

"Vì trong lúc nhóc đang ngủ, ta có mượn tạm phần tai và mũi của nhóc. Vì tộc Lupo có thính và khứu giác khá nhạy, nên ta xác định được ngay." (Jack)

"Ông nói sao ? Chỉ nhiêu đó mà xác định được á ? " (Seth)

"Nhưng đến bản thân tôi còn không làm được mà ??" (Seth)

"Thôi thôi, nhóc nhiều lời quá đấy. Bây giờ ta và nhóc nên đi đến chổ bọn cướp để lấy thông tin đi rồi bàn tiếp." (Jack)

Ông ta vừa nói xong, tôi đã gật đầu đồng ý với cách này.

Nhanh chóng, tôi lấy từ trong cái balo cũ rích trong màn đêm ra, là một con dao gọt táo, đã bị mòn do dùng quá nhiều.

Trừ con dao và một cây giáo làm bằng gỗ ra, còn lại hành lí của tôi đều để yên tại đó, vì lát nữa quay lại lấy cũng được.

Đi theo hướng mà Jack đã chỉ, và cũng không quên tránh gây ra tiếng động, để không bị đám cướp ấy phát hiện ra tôi.

Đi được một hồi, chạy nhảy qua những cành cây, tôi vừa nhảy đến một cành cây khác, đã mau chóng thấy ánh lửa trước mặt hiện ra.

Trước mặt tôi, có tận 3-4 đang ngồi quây bên cạnh lửa trại. Và bọn chúng người nào người nấy đều mặc đồ y như nhau.

Mỗi người trong bọn chúng đều mặc chung một bộ đồ du mục xanh lá bình thường, choàng sau lưng là một cái áo choàng rách nát. Kèm với đó là một tấm vải đen rẻ tiền, dùng để che nắng đi.

Nếu không phải những phụ kiện, vũ khí là một con dao phây chúng đang có. Thì thật khó mà nghĩ, bọn chúng là người du mục bình thường được.

***

***

Nhìn với cái số lượng ấy, tôi dám chắc luôn, rằng bản thân chẳng thể đánh lại được bọn chúng, nên ban đầu đã có ý định rút lui rồi.

...Đúng vậy, chỉ là ban đầu thôi.

Vì khi quan sát khu vực xung quanh. Tôi đã bất ngờ, khi thấy ở ngay gốc cây, cách lửa trại của bọn chúng tầm 20 bước chân...

...Đó là một cô gái...Đang bị trói cả tay lẫn chân. Đúng hơn là bị trói khắp người....

Đúng, bạn không nghe nhầm đâu, một cô gái đấy !!!

Nhìn sơ qua, cô gái có dáng người khá chuẩn, sở hữu một nước da trắng và mái tóc màu tro dài ngang hông, cùng với đôi mắt đỏ như sáng rực giữa màn đêm 

Về trang phục, cô gái ấy mặc một bộ đồ đen nối liền, để hở phần vai, và giữa hai bên phần đùi. Ngoài ra chẳng có gì cả.

***

***

Nhưng mà...Tại sao cô gái này lại bị bọn chúng bắt lại thế nhỉ ? Nhìn kỹ thì cô gái này trông không có vẻ bình thường cho lắm.

Mà dù vậy, nếu bỏ cô gái ấy cho bọn cướp, chắc chắn cô gái ấy sẽ bị bọn chúng làm điều gì đó tồi tệ mất.

Trong lúc tôi đang phân vân suy nghĩ, Jack lơ lửng từ phía sau, bay đến trước mặt tôi với một nụ cười khẩy.

"Sao thế ku, muốn làm trò anh hùng cứu mỹ nhân đấy à ?" (Jack)

"Hửm !? Sao ông lại nói thế ?" (Seth)

"Thì ta nói vậy thôi, nhưng mà ta nghĩ là chúng ta nên rời khỏi đây thì hơn, vì trình của nhóc, chưa đủ để hạ đám này đâu." (Jack)

"Nhưng mà còn cô gái ấy thì sao ? Chẳng lẽ chúng ta bỏ mặc cô ấy à ?" (Seth)

"Đúng vậy, vì đấy là vấn đề của cô gái ấy, chứ không phải của chúng ta." (Jack)

"Có cứu cũng chẳng được ích gì cả. Có khi còn hại chúng ta luôn ấy chứ" (Jack)

Đôi tay tôi dựng hết cỡ, nghe rõ mồm một câu nói đầy lạnh lùng ấy. Dù tôi biết là ông ta sẽ nói thế rồi. Nhưng tôi không ngờ, ông ta lại nói mà không một chút do dự nào cả.

"Mà thôi, đấy là quyết định của nhóc, ta chỉ góp ý vậy thôi." (Jack)

"Hóa ra là vậy...Nghĩa là...tôi có thể cứu cô gái ấy...Có phải không ?" (Seth)

"Tùy nhóc." (Jack)

Dứt câu, ông ta liền nghiên đầu sang một bên phía trước, ám chỉ tôi toàn quyền quyết định.

"Ok, vậy thì mấy phút nữa, ông nhập vào xác của tôi vậy ? Để tôi còn biết..." (Seth)

"Hửm !? Ai nói với nhóc là ta sẽ chiến đấu vậy ??" (Jack)

"Ý ông là sao ?...Chẳng lẽ ?" (Seth)

" Chẳng lẽ cái gì mà chẳng lẽ ? Sẳn luôn, lấy chuyện này làm một bài kiểm tra, Tự mình nhóc đi mà xử lí cái đám đó đi." (Jack)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net