Chap 1: Nhiệm vụ không tưởng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Akabane Karma, 16 tuổi, học sinh trường cao trung Kunugigaoka. Tuy nhân cách hơi có vấn đề, nhưng nói chung vẫn là một nam sinh bình thường như bao người khác. 

Cơ mà, một nam sinh bình thường, sẽ không ngồi ở đây, một nơi gọi là "trụ sở bí mật" của  - tổ chức điệp viên bí mật không nằm trong sự quản lí của chính phủ, mà ngồi uống trà cả.

"Có sữa dâu không?" Cậu trai tóc đỏ tựa hẳn người vào ghế salon màu nhung đỏ mềm mại, đẩy cốc trà ra xa. Cốc trà được đem đi ngay lập tức, thay vào đó là một hộp sữa dâu.

Cắm ống hút vào, cậu hút một hơi, đôi mắt vàng nhìn xung quanh căn phòng. Nơi này ngoài cậu ra thì còn 3 người nữa. Một người đàn ông người Nhật, tóc đen mắt đen, khuôn mặt nghiêm nghị khoanh tay đứng ở một góc, bên cạnh anh ta là một người phụ nữ nước ngoài có mái tóc vàng rực và dáng người bốc lửa. Đôi mắt vàng lại chuyển hướng sang người đàn ông đối diện.  Gã ta có khuôn mặt khá điển trai, mái tóc đen nhánh cắt ngắn và đôi mắt cũng đen như hắc diệu thạch. Gã đang say sưa ngồi gặm một cái bánh mật ong to đùng, xung quanh chỗ gã ngồi thấp thoáng mấy quyển tạp chí khá "mát mẻ" được giấu vội giấu vàng dưới mấy cái gối và lớp nệm salon.

"Vậy thầy có thể giải thích xem, thầy đưa em tới đây làm gì hả? Koro sensei?"

.

.

.

"Một nhiệm vụ?"

"Phải." Người đàn ông tóc đen với khuôn mặt nghiêm nghị, cầm một bản danh sách, nói. "Nhiệm vụ này liên quan tới..."

"Khoan đã nào." Karma cắt ngang. "Karasuma sensei, chắc thầy không quên điều gì chứ?"

Ngừng lại một chút, cậu nói tiếp.

"Tôi chỉ là một học sinh bình thường mà thôi, mà một học sinh bình thường thì làm sao có thể tham gia nhiệm vụ dù-tôi-chẳng-biết-nó-là-cái-vẹo-gì được đây? Và tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình."

"Cuộc sống hiện tại?" Người đàn ông tên Koro kia đặt cái nĩa xuống. "Ý em là cuộc sống sáng đi học , chiều về nhà, thỉnh thoảng đi đánh nhau với lũ côn đồ sao? Đó là cuộc sống em muốn?"

Đôi mắt đen như màn đêm kia nhìn cậu chằm chằm, làm cậu đột nhiên cảm thấy đầy áp lực. Gã thở dài.

"Karma-kun, đã một năm trôi qua rồi..."

Thôi đi.

"Em ấy cũng đã đi rồi... Em không cần phải..."

"Thôi ngay!"

Đôi mắt vàng óng đó lóe nên sự điên cuồng, Koro nghiêng đầu tránh lưỡi dao sắp đâm vào mình, nắm chặt bàn tay đang cầm dao đó lại. 

"Đừng có nói về cậu ấy trước mặt tôi!" Karma gầm gừ, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ, điên cuồng, có thêm chút gì đó... tuyệt vọng. "Thầy làm sao hiểu được cảm giác của tôi lúc đó!"

Cảnh tượng đó vẫn còn hiện hữu trong tâm trí cậu như mới ngày hôm qua, những tiếng nổ, tiếng la hét, chất lỏng đỏ rực ấm áp chảy trên cánh tay, và cả nụ cười đó nữa.

"Xin lỗi cậu, Karma-kun."

Và người đó buông tay, thân mình chìm vào lòng biển sâu thẳm, mang theo cả quả bom chỉ còn mấy giây nữa phát nổ.

"Thầy hiểu." Koro đưa tay đặt lên vai cậu học trò của mình. "Thầy hiểu cảm giác đó, bởi vì đó cũng là đứa trẻ mà thầy yêu quý."

Karma chợt nhớ lại, vào ngày đó, trời mưa tầm tã.

Vì thân phận điệp viên của người kia là bí mật, nên những người khác trong tổ chức không thể đến dự đám tang được. Chỉ có mình cậu là bạn thân từ nhỏ của người ấy, nên có thể đến dự quang minh chính đại.

Cậu nhớ, người đàn ông đó đã đứng khuất sau một gốc cây, nhìn quan tài được đưa xuống mộ. Những giọt mưa thấm ướt trên mái tóc và bộ vest đen, trông gã đứng đó, cô độc lạ kì.

Những giọt nước chảy dài trên mặt gã, là nước mưa, hay là nước mắt?

Cậu biết, Koro sensei là một người thầy yêu quý học trò của mình như thế nào.

Cậu gạt tay ra, buông con dao xuống.

"Vậy, nhiệm vụ của tôi là gì?" Karma hỏi, rồi nói thêm. "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn có gì đó vui vẻ để qua khoảng thời gian nhàm chán này thôi."

.

.

.

Màn hình lớn chiếu một hình ảnh một người đàn ông tóc nâu đeo kính tầm 20-21 tuổi.

"Đây là Skyer Willis, hắn ta là một hacker nổi tiếng được truy nã ở rất nhiều quốc gia. Tối hôm qua, người của tổ chức đã mai phục địa điểm hắn giao dịch với Massive. Chỉ có điều..."

"Hắn đã bị thủ tiêu." Karasuma tiếp lời. "Và sau khi chúng ta nhờ Ritsu kiểm tra, có vẻ như thứ mà Willis đưa cho chúng không phải là hàng thật."

"Vậy thứ đó là gì?"

"Một phần mềm." Koro trả lời. "Chính xác hơn là một virus có thể xâm nhập và điều khiển toàn bộ thông tin cá nhân, thư điện thử, lịch sử trình duyệt của máy chủ. Thậm chí chỉ cần có đầu mạng hoặc bluetooth, virus này có thể kiểm soát toàn bộ các thiết bị điện tử ở xung quanh trong bán kính 100m."

"Thử tưởng tượng nếu Massive hoặc tổ chức phản động nào khác tìm ra được virus này, nó sẽ mang một hậu quả khó lường." Họ không nói đùa, thời đại này là thời đại của công nghệ thông tin, nếu để thứ virus đó phát tán ra ngoài thì hiệu quả thật khó có thể tưởng tượng.

"Ritsu đã tra được nơi cuối cùng hắn tới, là trường trung học Mariene ở New York." Một tập hồ sơ được ném cho Karma. "Chúng tôi muốn cậu cải trang thành học sinh của trường và tìm ra virus đó trước khi Massive tìm được."

Karma cầm lấy tập hồ sơ, thở dài ngán ngẩm. Có vẻ như đây là một nhiệm vụ dễ dàng, cải trang và tìm cái thứ virus chết tiệt đó rồi quay về... Đợi đã!

Đôi mắt vàng mở to, nhìn những dòng chữ trên hồ sơ về thân phận giả cậu sắp phải làm sau này.

Tên: Akayama Kairi.

Tuổi: 16.

Giới tính: Nữ.

CÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY?!!!!!

Như trả lời cho thắc mắc của Karma, Koro sensei cười khùng khục trông gian không tả nổi.

"Thầy quên không nói, Mariene là trường nữ sinh. Vậy nên, chúc em may mắn nha, Kairi chan~"

Sh*t

Mình có nên giết lão rồi bỏ vụ này luôn không nhỉ?

Muộn rồi cưng ơi


End Chap 1~


A/N: Lần đầu viết cái thể loại này nên gượng tay quá. Cảm giác không hay như fic mình từng viết...






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net