Chương 11: Hoàng thành - ai cũng đáng ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến tận lúc bóng hắc nam nhân cùng nữ nhân kì lạ kia rời đi, Hoa Phi Phi vẫn còn đang nắm thật chặt vào tấm lệnh bài. Rõ ràng giây phút bị hắc nam nhân nhìn thẳng đã khiến hai chân nàng nhũn ra, thế nhưng hiện tại cơ thể lại đông cứng khiến nàng không tài nào di chuyển được.

Bóng người áo đỏ che cho nàng sau khi chắc chắn người đã rời đi, liền tự khắc tách người ra. Hoa Phi Phi thấy thế, hai chân lúc này mới kịp nhũn xuống. Toàn thân đang chuẩn bị ngã xuống đất bất ngờ được một bàn tay rắn chắc khác giữ lại.

- Cô nương không sao chứ?

Nghe tiếng người trước mặt cất lên, Hoa Phi Phi tám phần là kinh hãi. Không thể nào, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế? Ngẩng mặt lên, hai mắt nàng chớp đến ba bốn lần. Hắn... không phải là chủ sạp thư pháp hôm ấy sao?

Ngay lúc này, cả trăm, nghìn câu hỏi xuất hiện ào ạt trong đầu Hoa Phi Phi. Kết nối các sự kiện lại, nàng dường như bị chính nỗi tò mò, suy nghĩ của mình đè chết. So với việc ngày hôm nay không gặp mặt, cứ để nàng nghi ngờ thân phận yêu quái của hai người họ còn hơn.

- Cô nương... không sao chứ?

"Ta không sao." Hoa Phi Phi rất muốn nói như thế. Chỉ tiếc, hiện tại nàng một chữ cũng không nói được, chỉ có thể mở to mắt nhìn nam nhân áo đỏ trước mặt. Phải đến khi người đó đỡ hẳn nàng dậy, liên tục lặp lại câu hỏi đến bốn năm lần, Hoa Phi Phi lúc này vẫn đang trôi nổi trong dòng suy nghĩ bỗng buột miệng hỏi:

- Huynh đài này... Sao yêu quái lại vào hoàng thành được nhỉ?

Vị chủ sạp kia hơi khựng lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra. Khóe mắt đột nhiên lóe lên ý cười, hắn nhìn về phía đại điện thấp thoáng phía xa, rồi lại nhìn Hoa Phi Phi có vẻ hơi dò thám, sau đó nhẹ giọng hỏi:

- Vậy cô nương nghĩ... hoàng thành có gì mà yêu quái không vào được?

Hoa Phi Phi bị ý cười không rõ trong đáy mắt hắn làm cho ngây ra. Ý của hắn là sao? Là hắn rõ ràng không sợ long khí? Hay hắn không phải yêu quái? Nàng khẽ nhíu mày, không đúng. Hắn rõ ràng có gì đó không bình thường. Với tốc độ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng như vừa nãy, nói hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng mấy bởi long khí cũng không có gì sai. Nàng nghe nói, thiên tử đều có long khí, hoàng thành là nơi thiên tử ngụ, cũng được long khí bảo hộ, yêu quái thường rất khó vào, nếu có, cũng là yêu quái ngàn năm... Hắn không phải là loại yêu quái mạnh của yêu quái mạnh nhất đấy chứ?

Hắn dường như biết Hoa Phi Phi đang suy nghĩ gì, ý cười trong đôi mắt đen láy dài sắc ngay lập tức bị ánh nhìn gian xảo, lạnh lẽo thay thế:

- Cô nương nghĩ xem... Tại sao yêu quái lại mạo hiểm vào hoàng thành làm gì chứ? Trong đó, có gì khiến nó nhất định phải làm sao...?

Cho đến khi bóng người áo đỏ dời đi rồi, Hoa Phi Phi vẫn cầm chặt lệnh bài, mi tâm khẽ nhíu lại. Tại sao yêu quái lại mạo hiểm vào hoàng thành? Hắn là đang tự nhắc khéo nàng, hắn hoàn toàn không phải yêu quái, hay rốt cuộc còn ý nào khác nữa...


Việc đụng mặt với vị chủ sạp thư pháp lấy đi của Hoa Phi Phi quá nhiều tâm sức. Chỉ khi nghe thấy tiếng đôi co qua lại ở khu tiền viện trước nơi người của Vạn Xuân lầu đang nghỉ ngơi, nàng mới kịp quay trở về hiện thực. Tại vì, trước mặt nàng, khung cảnh không tốt đẹp là mấy.

Một vị tướng quân nào đấy, thân mặc giáp sắt cứng chắc, đầu không đội nón sắt, dáng người cao lớn, chắc khỏe, hai má đỏ hồng, mỗi lần nói đều phả ra hơi rượu, mùi rượu nồng đậm cách xa một khoảng nhưng Hoa Phi Phi vẫn ngửi thấy được. Rõ ràng là hắn đã uống quá nhiều rồi. Đúng là kẻ thô kệch. Ngày thường trên lưng ngựa có thể là một đấng trượng phu đánh Đông dẹp Tây, thế mà cứ có rượu vào là như thành một người khác, dâm ô, háo sắc, thô lỗ. Đến người của Vạn Xuân lầu còn dám đụng vào, hắn đúng là kẻ không biết điều.

Vạn Xuân lầu tuy khởi đầu chỉ là chốn ca kĩ, nhưng từ trước tới nay, dưới sự bảo bọc của Vạn Xuân nương, bà chưa từng để ai phải chịu thiệt thòi hay bị đàm tiếu. Vạn Xuân lầu được như ngày hôm nay, có thể cao hơn các tiểu lầu khác một bậc, đường đường được tiên đế sắc phong "đệ nhất phong lâu", mỗi lần có dịp quan trọng còn đích thân mời người của Vạn Xuân lầu đến. Càng nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoa Phi Phi càng cảm thấy không vừa mắt.

Lần này coi như hắn may mắn, chỉ gặp phải nàng. Nếu hiện tại là Vạn Xuân nương nhìn thấy cảnh tượng này, không biết sẽ dùng quan hệ để làm cho hắn bẽ mặt đến nhường nào.


Tiểu viện trước nơi người Vạn Xuân lầu nghỉ ngơi cách đại điện một khoảng cách đáng kể, chưa tính đến đường đi trong hoàng cung vòng vèo khó đoán, để một kẻ đã uống phân nửa chỗ rượu trong tiệc có thể mò đến nơi này thì cũng thật ngạc nhiên. Không biết từ lúc nào, vị Điền tướng quân vừa từ biên ải trở về lại xuất hiện ở đây. Đám cung nữ ở đại điện tránh hắn như tránh tà, nhìn thấy hắn loạng choạng cầm bình rượu bước tới, tất cả đều tự động tránh khỏi tầm mắt hắn, chỉ muốn sống những tháng ngày bình yên trước mắt.

Hắn là Điền Tần, người trông coi biên ải giáp với An Nhạc Quốc. Đường đường là con trai của Lại bộ Thượng thư tiền nhiệm trước đây, nghe nói vì gây họa nên bị phạt đến biên ải trông coi. Tính ra, đã hai mươi năm trời hắn không quay trở về.

Điền Tần vốn là kẻ thô lỗ, cục cằn, lại thêm hai ba hớp rượu, hơi men trong người làm hắn lộ bản chất. Chỉ trách, nhiều năm ở biên ải như vậy, cái khắc nghiệt cũng không thể rèn nổi tính cách hắn.

Hoa Phi Phi bước tới, gương mặt đanh lại, sắc thái thêm phần u ám. Nàng cất giọng lạnh tanh đầy xa cách, gằn rõ ràng từng chữ một:

- Điền tướng quân...

Bàn tay Điền Tần đang tóm lấy cổ tay Tiểu Thúy, một cô nương mới đến Vạn Xuân lầu, chợt buông lỏng đi phần nào. Hắn đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Hoa Phi Phi. Từ một khoảng cách không xa, nàng càng ngửi rõ hơn mùi rượu nồng nặc từ người hắn.

Thật buồn nôn.

Tiểu Thúy là một cô nương hiền lành, lương thiện, thấy Điền Tần lơi lỏng, mất cảnh giác, liền ngay lập tức giật tay ra, chạy lại phía sau Hoa Phi Phi. Bàn tay của Tiểu Thúy nắm lấy cánh tay nàng run lên. Nàng lấy bàn tay còn lại, khẽ vỗ nhẹ lên tay nàng ta, nói nhỏ: "Đừng sợ."

Phía trước, Điền Tần dường như không vừa ý nhìn đối tượng của mình chạy mất, lại nhìn sang cô nương cả gan chống đối một đại tướng quân. Là một cô nương xinh đẹp, nhan sắc mấy phần đều hơn cô nương đằng sau. Thế nhưng, ánh mắt lạnh lẽo, dứt khoát đó hoàn toàn khiến hắn phật ý. Chỉ là một ả ca nữ mà dám nhìn hắn với ánh mắt đấy, đúng là không biết trời cao đất dày.

Điền Tần quắc mắt, giọng điệu cao ngạo:

- Dám chống đối gia gia của các ngươi? Chỉ là đám nữ nhân tầm thường mà dám nhìn đại gia gia bằng ánh mắt đấy?

Hoa Phi Phi nhìn thẳng mặt hắn, đôi mắt sắc lạnh. Nàng cười nhẹ, khóe môi cong lên thành một đường tuyệt mĩ. Đôi mắt lóe lên tia lạnh, nàng thu tay, nhún người, làm điệu bộ hành lễ với hắn, trên môi vẫn vương lại nét cười đầy mê hoặc.

- Điền tướng quân, giữa hoàng cung lại không phải, trước nơi nghỉ ngơi của Vạn Xuân lầu lại càng không nên. Chỉ là tiểu nữ to gan muốn nhắc tướng quân một chút: Người của Vạn Xuân lầu tốt nhất không nên đụng vào.

Lời của nàng có ý gì, đứa con nít nghe cũng hiểu. Điền Tần thái độ hung hăng cũng bị giảm sút đi vài phần. Hắn vẫn còn men rượu trong người, nhưng một chút lí trí còn lại vẫn đủ nhắc nhở hắn rằng lời của ả ca nữ trước mặt không chỉ là nói suông. Nhất là ba chữ Vạn Xuân lầu, ba chữ này khắc sâu trong đầu hắn sự việc năm ấy...

Điền Tần lại không phải kẻ biết điều. Hắn vẫn còn nhớ như nguyên sự tình năm ấy. Hai mươi năm bôn ba ngoài biên ải, hắn chịu khổ cũng không ít. Hơi men khiến thần trí hắn hơi điên loạn, nhất thời quên mất những thứ mà hắn không được đụng vào.

Điền Tần lảo đảo, bên tay phải là bình rượu rỗng. Hắn đưa bình rượu lên miệng, dốc thật mạnh làm những giọt cuối cùng rơi vương vãi trên mặt rồi thô tục vuốt đi. Hắn gằm mặt, trên đôi mắt hằn lên tia máu. Đùng một cái, hắn quát lớn, cùng với tiếng bình rượu vỡ tan, Hoa Phi Phi hơi giật mình, vẫn một tay bảo vệ Tiểu Thúy lùi về phía sau.

- Khốn kiếp! Vạn Xuân lầu là cái thá gì? Gia gia còn sợ các người à? Chẳng qua cũng chỉ là đám kĩ nữ mà thôi! Dám lên mặt với gia gia đây...

Càng nói, hắn càng tiến về phía trước. Thân hình to lớn loạng choạng như muốn ăn tươi nuốt sống người phía trước. Chỉ có mình Hoa Phi Phi là vẫn bình tĩnh, Tiểu Thúy ở đằng sau từ lâu đã sợ mất hồn vía, gương mặt xanh ngắt, mồ hôi ướt đẫm tay áo.

Hoa Phi Phi liếc mắt nhìn Điền Tần. Cứ nghĩ hắn sẽ giữ được chút tiềm thức, ai ngờ men rượu lại khiến hắn điên loạn hơn, hoàn toàn không biết gì nữa. Nàng nhìn lại mình, rồi lại nhìn Tiểu Thúy, nơi đây vắng vẻ, hai nữ nhi đấu với một nam nhân khỏe mạnh đã không thể thắng, huống hồ là người đang say rượu. 

Giữa lúc ấy, tiểu viện lại xuất hiện thêm một bóng người không hề được đoán trước. Hai tay hắn nắm hờ mép vải, chiếc mũ trùm đen che kín gương mặt, chỉ để lộ ra tia nhìn sắc cạnh, sáng quắc như con hổ đói đang rình mồi. Hoa Phi Phi dường như có cảm giác, đôi mắt ấy rất quen thuộc, giống như lúc ở hậu viện, hoặc đã từng nhìn thấy ở đâu đó...

- Điền tướng quân, làm loạn thế là đủ rồi.

Điều kỳ lạ là, Điền Tần không những dừng lại mà còn như người mất hồn. Hắn lùi về sau nhiều bước, hai mắt đờ đẫn, cúi rạp trước người áo đen kia. Bên cạnh bóng đen cao lớn ấy xuất hiện thêm một người nữa tuổi đã quá trung niên, áo bào màu tím, đai thắt được điêu khắc tinh xảo, rõ ràng thân phận không hề nhỏ.

Dáng người hắn nhỏ thó, nhưng từ sâu trong đôi mắt trắng đục toát lên ánh nhìn khiến Hoa Phi Phi còn cảnh giác hơn cả Điền Tần. Hắn bước ra khỏi cái bóng đen của người bí ẩn, từ tốn lướt qua Điền Tần, nở một nụ cười thâm hiểm nửa có nửa không với nàng:

- Hoa cô nương, đã khiến khách quý như Vạn Xuân lầu phải chê cười rồi...

Nàng hơi đanh mặt lại. Hết tên tướng quân say mèm, lại đến tên áo đen bí ẩn, rồi đến Khương tể tướng... Tại sao ai trong hoàng thành này cũng đều đột nhiên trở nên kì lạ vậy...


Note: Xin lỗi các độc giả theo dõi bộ này, đợt mấy tháng vừa rồi ta bận quá, thi cử chọn lớp lằng nhằng quá nên ta hơi lơ là một chút. Ta sẽ cố gắng tranh thủ nghỉ hè để đăng truyện đều đặn hơn T^T Các nàng đừng bỏ quên ta nha =3=/*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net