Chương 12: Yến tiệc và vị quốc sư thần bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương tể tướng nói xong, hai tay Hoa Phi Phi đã nổi lên một lớp da gà thật dày. Tiểu Thúy đằng sau lại không hề tinh ý, thấy người phía trước mới nói một câu đã khiến Điền Tần ngoan ngoãn nghe theo, lại thấy ý đãi ngộ với Vạn Xuân lầu không hề tồi, đầu óc nàng ta đơn giản, liền lập tức buông cánh tay Hoa Phi Phi ra, quỳ rạp xuống đất, thưa lớn:

- Mong hai vị đại nhân đòi lại công bằng cho tiểu nữ và Hoa Phi Phi đại gia!

Nàng ta e là còn nhỏ tuổi, lại chưa lần nào được vào cung, không biết lòng người lang độc thế nào cũng phải, nhưng không biết thì lại càng không nên lỗ mãng. Hành động này của nàng ta chẳng khác nào dâng sớ tự chém mình lên Khương Tiễn. Rõ ràng là có cớ để Khương tể tướng hạch sách Vạn Xuân lầu, hạ thấp danh tiếng của Vạn Xuân nương.

Hoa Phi Phi cố giữ bình tĩnh, dung nhan mĩ miều hơi đanh lại, giọng điệu không vừa ý hướng mắt về phía Tiểu Thúy:

- Tiểu Thúy, thường ngày Vạn Xuân chủ dạy bảo ngươi không hề qua loa, sao hôm nay lại dám lỗ mãng với Khương tể tướng?

Tiểu Thúy lần đầu vào cung, dĩ nhiên không biết mặt Điền Tần, người bí ẩn hay Khương tể tướng. Nàng ta chỉ ngây thơ nghĩ rằng hai người mới xuất hiện có ý tốt muốn cứu bọn nàng, lại càng nghĩ rằng Điền tướng quân chỉ là "tướng quân", mà không hề để tâm xem hắn thực ra có vai vế thế nào. Khi nghe Hoa Phi Phi nhắc đến hai chữ "tể tướng", nàng ta giật nảy, đầu lại càng dán chặt xuống nền đất, có vẻ đến giờ mới biết bản thân mình hành động hấp tấp. Ba chữ "Vạn Xuân chủ" mà nàng nhấn mạnh, cũng là để nàng ta biết, Vạn Xuân nương thường ngày nhắc nhở nàng thế nào về Khương tể tướng, không nên quá lỗ mãng, tránh làm mất mặt Vạn Xuân lầu, nhất là trước mặt một người như Khương Tiễn.

Thấy nàng ta có vẻ đã hiểu, Hoa Phi Phi thả lỏng cơ mặt, thận trọng cười với Khương tể tướng một cái, giọng điệu vẫn bình ổn, chỉ có điều nói ra lại giống như có ý đuổi bọn người lạ đi.

- Tiểu Thúy lỗ mãng, mong đại nhân lượng thứ. Còn chuyện Điền tướng quân, thỉnh đại nhân quản giáo quan dưới trướng thật nghiêm, kẻo lần sau lại ảnh hưởng đến Vạn Xuân chủ thì không tốt.

Ý tại ngôn ngoại, có điều gì muốn nói đều đã nói, Hoa Phi Phi hơi nhún người làm hành lễ với Khương Tiễn, đầu cũng hơi cúi, ý muốn chờ câu nói của hắn:

- Hoa Phi Phi đại gia có lòng vị tha như vậy thật đáng quý. Điền tướng quân cũng chỉ là uống say, cũng may chưa mạo phạm đến Vạn Xuân chủ. Nếu đã như vậy, dĩ hòa vi quý cũng là nên.

Hắn lại tiếp tục dở ba cái giọng điệu ngọt ngào ấy ra làm Hoa Phi Phi thực không kiềm được suýt chút nữa đưa tay lên vuốt dịu da gà trên tay. Nghe có vẻ quan tâm, thành ý lắm, chẳng qua cũng chỉ vì không động được đến Vạn Xuân lầu nên mới tỏ vẻ nhún nhường như thế. Lại nói, bộ dạng cả hai người cùng đi tìm Điền Tần, có lẽ là có việc gấp. Hắn đã bận, Hoa Phi Phi cũng chẳng rảnh rước thêm phiền toái lên người, liền khoát tay đứng thẳng lưng, dịu dàng nói:

- Nếu tể tướng đã nói đỡ cho Điền tướng quân như vậy, ta cũng không còn gì để nói. Mong là đại nhân cho Điền tướng quân tránh xa Vạn Xuân chủ một chút, làm phiền đến người e là tất cả đều không được yên.

Lời đã dứt. Mọi chuyện cũng xem như xong xuôi, không để Khương Tiễn có cơ hội lấn át Vạn Xuân lầu, thậm chí còn ra tay phủ đầu, có ý muốn hắn tránh xa ra, Hoa Phi Phi xem như khá thoải mái. Nhìn Tiểu Thúy vẫn quỳ rạp dưới đất, nàng không nỡ, bèn đỡ nàng ta dậy, hỏi han tận tình rồi đưa nàng ta về thoa thuốc vào vết bầm bên cổ tay.

Cũng may Vạn Xuân nương đã bận đi đâu đó, chỉ còn Lục Mẫn và Ngọc Liên Hoa ở trong phòng. Lục Mẫn thì cứ hỏi gặng hỏi mãi, Hoa Phi Phi đâm ra cũng tội Tiểu Thúy, liền kêu nàng ta đi nghỉ, còn mình thì xử lý cái miệng của Lục Mẫn. Đợi Lục Mẫn chịu ngồi yên, lúc này Hoa Phi Phi mới để ý có ánh mắt đang nhìn mình, quay sang bên cạnh, chỉ thấy Ngọc Liên Hoa đang có vẻ rất chăm chú với hộp son phấn. Nghi hoặc trong đầu nàng bỗng dâng lên, đang định bước lại gần thì nghe thấy bên ngoài có tiếng Vạn Xuân nương léo nhéo. Nàng ngập ngừng, cuối cùng quyết định quay lưng, bước ra ngoài, trong đầu vẫn luôn hiện lên hình ảnh chiếc trâm của nữ nhân mà nàng gặp sau đại điện.


Bỏ qua lễ nghi rườm rà, màn đêm buông xuống, yến tiệc bắt đầu. Rũ bỏ nghi hoặc, Hoa Phi Phi che nửa gương mặt mình bằng khăn lụa mỏng, từng bước uyển chuyển tiến đến cây đàn Lục Ỷ được đặt ở giữa trung tâm đại điện xa hoa tráng lệ, mộc mạc, hoài cổ nhưng không hề lép vế. Các quan nha, sứ thần đến chúc mừng lễ đăng cơ của tân hoàng đế đều hết sức háo hức, ngóng chờ tài nghệ nổi danh của đại gia số một Vạn Xuân lầu - Hoa Phi Phi.

Cũng chẳng mấy khi được nghe tiếng cầm nổi tiếng của Hoa Phi Phi đại gia, lại còn được chiêm ngưỡng nhan sắc khuynh thành của nàng, thế nên ai cũng đều chăm chú theo dõi, phần thì dỏng tai nghe, phần lại lén trộm nhìn những đường nét kiều diễm qua lớp lụa mỏng kia.

Lớp lụa mỏng thanh thoát, mềm mại càng không làm nhan sắc của vị đại cầm nữ suy giảm, đôi mắt bồ câu sâu như nước hồ thu, vừa mềm mại lại vừa cứng rắn, mái tóc đen dài chấm hông lại óng ả như mây vờn trên trời. Cho dù che mất nửa mặt, thần thái vẫn nổi bật hơn hẳn so với những nữ nhân xung quanh.

Hoa Phi Phi khi đánh đàn thường rất chuyên tâm. Chỉ là trong một ngày có quá nhiều chuyện xảy ra khiến nàng không thể bình tâm nổi, khó tránh khỏi khi gảy đàn mất tập trung. Tiếng đàn nàng gảy lúc trầm bổng, lúc dịu nhẹ, lúc phóng khoáng, mạnh mẽ, lúc lại đầy ưu tư, chậm rãi. Đến nàng cũng chẳng để tâm đến lắm, bản thân cứ mải chìm đắm trong suy nghĩ, không hề biết có rất nhiều ánh mắt kì quái đang kín đáo dõi theo nhất cử nhất động của nàng.

Chỉ đến khi tiếng đàn dứt, Hoa Phi Phi mới kịp nhận ra nhịp thở dồn dập bất thường của bản thân. Ánh mắt nàng khẽ thăm dò xung quanh, thầm đoán từ gương mặt họ xem từ nãy đến giờ nàng đã gảy những gì. Trong lúc mọi người vẫn còn đang ngây người với khúc nhạc biến tấu kì lạ vừa rồi, tiếng vỗ tay chầm chậm, bình ổn nhưng đầy dứt khoát vang lên. Tất cả như chợt bừng tỉnh, ồ lên vỗ tay theo, tấm tắc khen cầm nghệ tuyệt mĩ.

Hoa Phi Phi hơi thả lỏng. Đây cũng là lí do nàng không hề muốn để lộ gương mặt nên đã dùng khăn lụa che mặt đi. Nàng một khi đã chuyên tâm vào việc gì thì sẽ rất khó để lay chuyển, nhưng khi đánh đàn, cho dù chỉ vương một chút tạp niệm trong đầu, nàng sẽ đánh mất sự điềm tĩnh vốn có. Tiếng đàn tuy không như thường ngày, nhưng lại chạy theo dòng suy nghĩ của nàng. Vừa nãy, khi nàng đánh đàn, nét mặt cũng thay đổi theo suy nghĩ trong đầu, tiếng đàn cũng vì thế mà biến tấu không ngừng.

Phía bên trên, ngay giữa trung tâm đại điện, nơi có ngai vàng được chạm khắc hình rồng thể hiện quyền lực tối cao nhất, tân đế dường như cũng rất hài lòng. Trên môi hắn mở ra một nụ cười hòa nhã thường trực, thế nhưng Hoa Phi Phi lại cảm giác đầy xa cách. Điều khiến nàng chú ý hơn cả, là nam nhân áo đen đang ngồi ngay dưới hoàng đế một chút.

Người đó hiện đang nở một nụ cười nửa có nửa không với nàng, toàn thân như được một lớp sương khói xám mờ ảo bao quanh, tà mị, yêu nghiệt. Hắn cũng chính là người đầu tiên vỗ tay, bây giờ cũng là người đầu tiên lên tiếng.

- Quả không hổ danh đệ nhất cầm nữ. Khúc nhạc vừa rồi, nhịp điệu lúc khoan thai, lúc sôi nổi, hào hùng, lúc lại nỉ non, ai oán. Thật làm bổn quốc sư có chút liên tưởng đến khúc "Thủy Tiên" trong truyền thuyết.

Hắn nói xong, đám đông xung quanh kịch liệt tán thành. Mỗi người thêm thắt vài ba câu, cả đại điện đều ngập trong biển ngôn văn hoa mĩ mà họ nghĩ ra để tán thưởng tài nghệ của vị đại cầm nữ. Hôm nay là ngày vui của tân đế, chẳng ai muốn ít lời đi vài câu, chỉ muốn có thể khiến tân vương hài lòng, con đường về sau hi vọng sẽ có chút sáng lạn.

Hoa Phi Phi cũng nhận thấy rõ điều đó trên gương mặt của chúng quan. Không muốn dây dưa nhiều, nàng lựa lời khiêm tốn đáp trả lại vị "quốc sư" kia:

- Quốc sư đã coi trọng tiểu nữ rồi. Nếu để so sánh với khúc Thủy tiên kia, e là tài nghệ của ta vẫn còn kém xa.

Tân đế dường như cũng có đôi chút hứng thú khi thấy quốc sư của hắn trực tiếp mở lời khen như vậy. Hắn khẽ nhìn quốc sư, dịu giọng nói:

- Nếu quốc sư đã có nhã hứng như vậy, nhân ngày vui thế này, Hoa cô nương có thể gảy thêm một khúc đàn nữa được không?

Có thể gảy thêm được không? Xung quanh tất thảy chúng quan đều hết sức kinh ngạc. Chuyện đàn thêm hay không, trước nay Vạn Xuân lầu không hề có tiền lệ này. Nhất là vị đại cầm nữ Hoa Phi Phi kia, mỗi ngày nàng chỉ đàn một khúc, không hơn không kém. Lại thêm thái độ coi trọng bất ngờ của tân đế với vị quốc sư thần bí kia, đến mức ngài quên mất cả thông lệ của Vạn Xuân lầu mà yêu cầu Hoa Phi Phi gảy thêm một khúc nhạc.

Chuyện này thật sự rất khó xử. Vạn Xuân lầu trước giờ chưa từng phá lệ, hiện tại Vạn Xuân nương đang ngồi đằng xa cũng khẽ nhíu mày. Thế nhưng hôm nay là ngày vui của tân đế, là vua một nước, quyền trên vạn người. Nhất thời, chúng quan xung quanh không ai có thể nói được gì. Tình thế hiện tại, vẫn là bọn họ ít lời một chút thì tốt hơn.

Suốt một lúc lâu, vẫn chưa thấy Vị Hoa đại gia kia nói gì. Đúng lúc không khí căng thẳng nhất, người xung quanh lại nghe thấy tiếng cười nhẹ như gió thoảng ở giữa đại điện, dịu nhẹ nhưng rất thoải mái. Không ai ngờ, tiếng cười của vị đại gia này cũng có thể mang đến xúc cảm mạnh mẽ như thế!

Hoa Phi Phi khẽ nâng khoé miệng thành một đường trăng khuyết toàn mĩ, nàng ta dùng đôi mắt chân thành nhất nhìn về phía tân đế, ánh mắt có chút lơ đãng lướt qua cả vị quốc sư kia.

- Hoàng thượng, ngài yêu cầu như vậy, e là làm khó ta quá rồi. Thực sự mà nói, Vạn Xuân lầu trước nay chưa từng có tiền lệ đàn thêm. Nếu lần này mà phá lệ, e là không thoả với những thân sĩ đã từng ngàn dặm xa xôi đến Vạn Xuân nghe đàn cho lắm. Thỉnh hoàng thượng suy xét.

Nàng vừa nói xong, tất thảy mọi người xung quanh đều gật đầu cho phải. Trước giờ, người được nghe tiếng đàn đều phải theo cái quy tắc ấy mà làm. Nếu bây giờ, Hoa Phi Phi làm theo ý quân vương phá lệ, há chẳng phải tự nêu rằng tân đế vừa lên ngai đã tự ý làm theo ý mình, phá lệ của Vạn Xuân lầu nổi tiếng khắp Cửu Quốc hay sao? Vạn Xuân lầu khách có dòng dõi cao quý từ xa tới không ít, e là nếu làm theo thì tân đế khó tránh được dị nghị.

Nghĩ đến đây, không ai là không ngờ ngợ. Thế vị quốc sư kia rốt cuộc là như thế nào? Tại sao có thể khiến Tam Hoàng tử trầm mặc trước đây đích thân phá lệ, còn không bận tâm đến người khác dị nghị như thế?

Câu hỏi vẫn còn bỏ ngỏ trong đầu tất thảy. Vị quốc sư kia thì dường như nửa quan tâm nửa không, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì. Hắn hơi cười, đôi mắt màu tím khẽ loé lên tia sáng, phẩy tay:

- Hoàng thượng, có lẽ không nên làm khó Hoa đại gia quá. Thần chỉ buột miệng ca ngợi thôi, không biết bản thân đã quá thất thố đến vậy. Hoa đại gia, không biết có làm phiền cô nương không?

Hoa Phi Phi hơi cười, có làm phiền hay không, dù nàng trả lời là có, hay không thì cũng đều quá thất lễ. Nàng hơi liếc Vạn Xuân nương, phen này, nàng có muốn không dây dưa với người này e cũng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net