Chương 13: Hỗn Độn huyết chú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Quay ngược thời không - ba tháng trước.]

Có lẽ cũng đã rất lâu rồi, kể từ lần cuối Mạnh Lãn cùng Ba Lạp Cát Nhĩ rời khỏi rừng U Minh.

Vẫn cùng bầu trời như vậy, vẫn là hàng cây cao chọc trời, vẫn mang vẻ yên bình như vốn dĩ. Thế nhưng, đã có quá nhiều thứ đổi thay.

Ba Lạp Cát Nhĩ dìu Mạnh Lãn đi men theo con đường mòn nhỏ giữa những hàng trúc. Đến giữa rừng, cả hai người dừng lại trước một khoảng đất trống, bốn bên cô tịch, vắng vẻ. Một con chim tước * từ trên cành trúc bay đến, bỗng nhiên bị một màn chắn vô hình đánh bật ra. Ba Lạp Cát Nhĩ lẩm nhẩm câu thần chú trong miệng, kết giới xung quanh dần tan ra, để lộ căn nhà trúc cũ kĩ ở giữa.

- Đã lâu không có người dọn dẹp, nơi này cũng không còn sạch sẽ gì. Đế quân, chắc lần này ngài không ngăn ta dùng phép thuật xử lý đấy chứ?

Mạnh Lãn chỉ lãnh đạm cười, không hề nói gì cả. Hơn ai hết, hắn biết rõ tình trạng hiện tại của mình. Cũng không còn thời gian nhiều, vừa nãy hắn lại hao tổn quá nhiều nguyên khí, lần này e phải bế quan một tháng mới có thể hồi phục.

Ba Lạp Cát Nhĩ biết hiện tại không nên nói nhiều, nhưng trong đầu hắn dấy lên rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.

Một tháng trước, phía Tây Vực đột nhiên có động tĩnh mới. Bắt nguồn từ việc đế quân đang bế quan thì bị nội lực đánh bật lại, dẫn đến suýt chút nữa nhập ma đạo. Cũng may, đợt bế quan lần này của người là để nén lại yêu khí, tu luyện trừ bỏ ma tâm. Khi bị nội lực đánh bật lại, yêu khí đã nén đến tám chín phần, ma tâm cũng được loại bỏ gần hết, tâm không có tạp niệm, đương nhiên sẽ khó để nhập ma. Chỉ là sau đó, nguyên thần của đế quân cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Chuyện kì lạ xảy ra, đế quân đương nhiên cũng đoán được một phần. Lúc người đang định thần hồi phục nguyên khí, quả nhiên có tin tức mới.

Viện Hành thượng tiên sắc mặt hơi khó coi, tiến vào trong kết giới. Đúng như đế quân đoán, kết giới ở Tây Vực mấy ngày này biến động khó lường. Dường như những lớp kết giới trước đây đế quân tạo ra, đều đang dần bị thứ nào đó bào mòn. Chuyện đáng nói là, kết giới này là huyết chú, có liên quan trực tiếp đến người tạo ra nó, nếu kết giới gặp vấn đề, sẽ ảnh hưởng rất mạnh lên chính chủ nhân của nó. Huyết chú rất khó lập, cũng rất khó giải, lại vô cùng thâm độc, trong các loại phong chú kết ấn, vốn dĩ là một độc ấn. Người có thể giải được huyết chú, không phải là người thường, hơn nữa, lại còn là ăn mòn huyết chú, thực ra cũng giống như đang ăn mòn chính nguyên khí của đế quân vậy. Kẻ có ma lực mạnh mẽ đến vậy, mà không ai hay biết. Đúng thật là kì quái.

Ngàn năm về trước, ma giới thất bại, thương vong không ít, vừa về tay không lại mất đi gần hết binh tốt tướng giỏi. Dĩ nhiên, ngàn năm trôi qua, kẻ có ma lực mạnh đến vậy cũng có thể xuất hiện ở Tây Vực. Thế nhưng Nguyên Bảo Thiên Tôn theo dõi dị tượng nhiều năm cũng không thấy được gì cả, rõ ràng không hề có ma vương nào được sinh ra. Bên phía Tây Vực không có ma vương sinh ra, vậy nguyên nhân chính không phải ở bên ấy. Thực ra, nếu chỉ tác động từ một bên, huyết chú thậm chí còn có thể phản lại, hậu quả vô cùng nguy hiểm. Phía ma giới vẫn còn ma chủ, nếu sắp xếp nội gián bên trung nguyên, phối hợp trong ngoài tấn công kết giới, cũng không phải không có khả năng.

Càng suy nghĩ dường như sự tình lại càng như đi vào ngõ hẹp. Không phải Ma vương mới, vậy rốt cuộc là ai mới có thể có loại sức mạnh kì quái này...


Hạ chí, một tháng trước.

- Đế quân, kết giới sao lại lỏng lẻo đến mức này?

Ba Lạp Cát Nhĩ hiện đang trong hiện nguyên hình là một chú chuột bạch trắng muốt, bám bên vai của Mạnh Lãn, một mặt khịt khịt ngửi mùi ma khí, một mặt nghi hoặc hỏi.

Khi hai người ngự phong đến sát dòng Quỷ Khốc, nơi có kết giới ngăn cách Tây Vực và trung nguyên, một vị thổ địa râu tóc bạc phơ, nét mặt phúc hậu từ dưới đất chui lên mới lom khom chạy đến.

Ba Lạp Cát Nhĩ nhảy xuống khỏi vai đế quân, thoắt cái đã biến thành thiếu niên cường tráng, bên vai giắt thanh kiếm, chiếc khăn ở cổ đã chuyển thành màu đen. Thổ địa hơi ngập ngừng tiến lại, vừa nhìn hắn, lại nhìn Mạnh Lãn một lát mới dám thưa:

- Đế quân. Người cũng đến rồi.

- Ừ.

Mạnh Lãn vung tay áo, bay bổng lên, di chuyển về phía kết giới. Đứng giữa không trung, bên dưới là dòng Quỷ Khốc vô hướng vô nhịp, màu nước không rõ là đen hay đỏ, bốc lên mùi hôi thối khó chịu. Xung quanh kết giới không có cây cối còn sống, chỉ còn lại thân cây trơ trụi chết khô, khung cảnh trông vô cùng hoang tàn, u mịch.

Một thân áo đỏ đứng thẳng giữa bốn bề tro xám, vừa có phần cô đơn, hiu quạnh, lại vừa kiêu ngạo như con phượng hoàng lửa.

Ba Lạp Cát Nhĩ tiến thêm một bước, nhanh chóng kéo cổ áo thổ địa đang cố lùi về phía sau tránh hắn lại, cố dùng giọng điệu thân thiện nhất có thể nói:

- Kết giới lỏng lẻo thế này từ bao giờ?

Thổ địa vốn thân sinh là đất, hiền hậu nhưng hơi nhút nhát. Ông cũng có nghe qua, sau trận huyết chiến tiên ma năm ấy, Chu Tước Đế quân thương thế không nhẹ, tiêu diệt được ma vương mới được sinh ra nhưng lại mang về một tiểu bạch thử có lai lịch không rõ ràng, thân sinh kì quái, có thể mang cả hai giới tính. Ông từ khi có được chút ý thức đã được tin đưa cai quản vùng đất gần kết giới, suốt ngày chỉ loanh quanh mấy cây cỏ con thú nhỏ có linh tính, nghe không ít tin đồn xấu về tiểu bạch thử này. Hôm nay tận mắt chứng kiến mới rõ mới thấy mấy lời đồn đều sai hết. Tiểu bạch thử này còn có thể được gọi là "tiểu" sao?

Thổ địa chới với trong không trung, nhìn cổ áo mình dần được đưa lên cao, gương mặt xám nghoét lại, mếu máo trả lời với gương mặt già nua chân thành:

- Tiên hữu tha mạng, tiên hữu tha mạng! Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!

Ba Lạp Cát Nhĩ nhìn bộ dạng bị dọa chết khiếp của thổ địa, lòng thầm hừ lạnh một tiếng, kẻ như vậy mà để trông coi kết giới, không biết thiên đình đang làm gì nữa. Hắn còn đang định dọa cho thổ địa nhát chết này sợ thêm thì đột nhiên nghe thấy tiếng đế quên nhắc nhở bên tai. Chán nản thả cổ áo hắn xuống, Ba Lạp Cát Nhĩ phẩy tay, cố gắng hỏi thổ địa với giọng điệu thân thiện như vừa nãy:

- Ngươi trông coi kết giới nhiều năm rồi, từ khi nào nó lại yếu thế này?

Thổ địa lom khom thở lấy hơi rồi lại lục cục giải thích:

- Tiên hữu nói vậy chẳng khác nào bảo tiểu tiên trông coi không cẩn thận. Mấy ngàn năm nay, tiểu tiên ngày trông kết giới, đêm trông kết giới, hoàn toàn không có động tĩnh. Nếu có... hình như là từ ba tháng trước, có giông bão xuất hiện gần núi Tuân Trật, nghe nói Thiên Lôi đánh hết cả một mảng núi lớn. Rồi nối tiếp từ đó đến nay, mỗi hôm ma khí lại mạnh lên, kết giới không hiểu vì sao lại bị phá vỡ dần dần, như nước chảy đá mòn vậy! Tiểu tiên chỉ là kẻ trông coi, vốn đã gửi tin đến Cửu Trùng Thiên. Viện Hành thượng tiên có đến đây, dùng pháp lực thử tạo thêm kết giới xen kẽ trong kết giới của đế quân, thế nhưng cũng không trụ được bao lâu... Không những không ngăn cản năng lượng đang phá kết giới, ngược lại còn đánh bật trở lại bản thân...

Ba Lạp Cát Nhĩ khẽ nhăn mày. Kẻ muốn phá kết giới rốt cuộc mạnh đến nhường nào? Nội sự tình huyết chiến năm xưa, kẻ biết mặt đại ma đầu U Mạch còn sống đến bây giờ không nhiều. Qua ngàn năm, kẻ đã vong mạng, kẻ thì không thể vượt qua thiên kiếp mà phiêu tán hồn phách, những kẻ còn lại, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng để liệt vào hàng những kẻ có quan hệ mờ ám với U Mạch đến mức phản bội như Bạch Hổ năm xưa thì quả thực rất khó xem xét.

Trên không trung, có lẽ Mạnh Lãn tưởng chừng như đang rất yên bình kiểm tra kết giới, hai mắt nhắm nghiền lại nhưng thực ra, hắn đang dùng thuật di hồn đọc tâm, để lại một phần thần trí minh mẫn lại giữ thân xác, còn linh hồn thì đi vào cõi Hỗn Độn bên trong kết giới.

Cõi Hỗn Độn - nói là cõi, nhưng lại không phải là cõi. Rộng lớn bao la, vô tri vô giác, không ngày không đêm, hoang vu tịch mịch. Âm phủ cai quản chuyện sống chết của con người, trời đất sinh ra thần tiên, cõi hỗn độn này cũng chính là "âm phủ" của họ. Đi vào cõi Hỗn Độn với thần tiên không khó, cái khó ở chỗ phải đủ tâm tịnh thì mới giữ được yêu ma không xâm nhập vào thể xác, nếu không linh hồn xuất ra, một khi đã quá thì không thể quay trở lại. Thần tiên tưởng như đã rất tịnh tâm, nhưng thực ra ma tâm vẫn còn bên trong góc khuất nhất của trái tim. Rất ít thần tiên biết thuật di hồn vào Hỗn Độn, cũng rất ít người thành công, vì cõi Hỗn Độn chỉ mở ra với thần tiên đã hồn siêu phách tán, và chỉ mở ra với huyết chú cấm thuật.

Mạnh Lãn không vội vã, dùng phép thuật biến ra một đốm lửa đủ sáng trên tay, từ từ tiến về phía trước. Bốn bên bốn bề cô quạnh không một tiếng động, càng bước đi càng thấy heo hút, nghe thấy rõ mồn một tiếng bước chân chậm rãi.

Đây không phải lần đầu tiên hắn đi vào cõi Hỗn Độn. Cảnh xung quanh vẫn là một màn đen như thế này, chỉ có điều, hình như âm thanh tiếng chân hơi khác so với khi trước. Nghĩ kĩ lại, tiếng bước chân không vang vọng, lại kéo dài chậm rãi nhỏ lẻ, có vẻ như...

- Quả nhiên ta đoán không sai, đúng thật là tiểu tử nhà ngươi!

Bốn bên đột nhiên sáng bừng lên. Cảnh vật hiện rõ, bên dưới chân Mạnh Lãn là mặt nước, bên trên là hồng thiên, phía trước mặt là một đình hóng gió nhỏ. Ở phía đình, nơi phát ra tiếng nói, có một thiếu niên áo tím, tóc bạc xõa vai, đai vải thắt lỏng ngang eo, viền áo mở hờ, không rõ vô tình hay cố ý mà để lộ cảnh xuân bên trong. Mạnh Lãn cung kính cúi người, chắp tay hành lễ:

- Chu Tước bái kiến tổ phụ.





(*) Chim tước: chim sẻ. Ở đây "tước" khác với "tước" trong Chu Tước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net