Chương 14: Nhân sinh cũng vì một chữ tình (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thổ địa lom khom dán chặt mắt xuống đất, chân khua khua đôi hài đầy nhàm chán. Ba Lạp Cát Nhĩ cũng có cảm nhận được đôi chút luồng khí kì dị xuất hiện trong kết giới. Lại nhìn đế quân vẫn đang nhắm nghiền mắt, hắn thấy không yên. Hiện tại thì ma khí có vẻ đột nhiên bị kiềm chế lại, nhưng nếu không thể giữ được, chỉ sợ ma khí sẽ tràn sang mạnh hơn.

Đằng sau lưng hắn, một đám mây giông lớn không rõ vô tình hay cố ý mà kéo đến đen hết cả mảng trời gần đó. Sấm vang chớp lóe, cảnh tượng dữ dội càng làm trong lòng thêm bồn chồn...

Bên trong Hỗn Độn,

- Đúng là hậu sinh khả úy! Không uổng công ngày ngày ta nghe đám tướng của ma giới lảm nhảm về ngươi bên tai. Kẻ vào được cõi Hỗn Độn những hai lần mà vẫn có thể vững tâm như vậy, cũng thật không dễ dàng gì.

Thân hình thiếu niên áo tím khẽ dựng thẳng dậy, cảnh xuân theo ấy mà cứ lồ lộ ra, vạt áo phong tình thật sự có đôi chút không phù hợp với gương mặt có khá non nớt kia cho lắm. Cứ cho là người không hợp cảnh, thế nhưng một câu chào "tổ phụ" của Mạnh Lãn còn đảo ngược vấn đề hơn nữa.

Tuy bị nâng tuổi tác lên, thiếu niên áo tím không có vẻ gì phật ý, nói câu nào còn mang ý bông đùa câu ấy. Vẫn là Mạnh Lãn mặt lạnh như tiền, giữ nguyên phong thái đối nghịch, điềm tĩnh nói thẳng luôn vấn đề:

- Tổ phụ chắc cũng biết lý do Chu Tước đến đây, hà cớ gì còn phải nói lảng sang chuyện khác như vậy?

Nụ cười tươi như hoa trên môi vị tổ phụ kia chợt nhạt đi, chỉ nghe mấy tiếng cười khẽ trong cổ họng. Vị tổ phụ trong hình dạng thiếu niên điệu bộ cợt nhả, biến ra chiếc bàn ngọc ở giữa đình, chén trà nghi ngút đưa lên ngang miệng rồi từ tốn thưởng thức. Người không vội, ngồi lại xuống ghế, cong môi:

- Vậy chắc nội tôn cũng biết, tự tiện đi vào cõi Hỗn Độn là việc trái với luân thường, sẽ phải chịu luân quả rất nặng?

Trái với luân thường... Đúng là trái với luân thường thật. Mạnh Lãn hơi cúi đầu, khóe môi khó khăn lắm với cong lên được đôi chút, gương mặt vẫn lãnh đạm không biểu cảm:

- Vì nhân sinh trong mấy cõi, có lẽ trái với luân thường cũng nên...

Thiếu niên áo tím nghe xong, đuôi mắt càng thêm ý cười, gương mặt lại sáng thêm vài phần:

- Nhân sinh cũng vì một chữ tình... Nội tôn à... Con hà cớ chi phải tự làm khổ mình? Vì ai do ai, có nên nhất thiết phải khống chế bản thân đến vậy không?

Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc.

Vị tổ phụ áo tím vẫn là tuổi tác tương đương với nhận thức, trong cõi Hỗn Độn không ngày không đêm, xem ra bấy lâu nay vẫn luôn coi việc theo dõi nhân gian làm chuyện vui giết thời giờ. Thực ra cõi Hỗn Độn này chỉ là cát bụi, người cũng muốn có thêm kẻ ở lại nói chuyện, nhưng người sống ở lại đây không phải chuyện tốt, vừa ảnh hưởng đến tu vi, lại vừa trái với thiên ý, hậu quả khó lường. Người bèn hạ giọng xuống, xốc lại vạt áo chỉnh tề, cố gắng nặn ra một câu để khuyên nhủ "nội tôn" mặt lạnh của mình:

- Đến cõi Hỗn Độn này lần hai, tổ phụ chắc con cũng nên hiểu thiên ý là khó tránh. Sự tình con biết, nguyên nhân có lẽ con cũng biết, tại sao vẫn cứ phải trốn tránh. Bằng không cứ an toàn phòng ngừa nó, sao không thử phương án độc kết liễu nó luôn?

Nói xong, đuôi mắt dài cong lên thành hình trăng khuyết, vẫn điệu bộ cợt nhả, nhưng thoáng đâu đó chút sát khí lạnh lẽo. Chén trà nóng hổi hết trong tích tắc. Mạnh Lãn vẫn không có biểu cảm gì đáng giá, thế nhưng đôi mắt phượng khẽ trùng xuống, thở dài một hơi:

- Người rõ ràng cũng biết...

Thiếu niên áo tím nghe xong, chưa vội trả lời luôn mà lại tiếp tục rót chén trà nữa. Lần lữa hồi lâu, cuối cùng người đặt chén trà xuống, gương mặt hiếm lắm mới thấy được chút nghiêm túc:

- Nội tôn, chuyện của người sống là tùy vào người sống, huống hồ ngày hôm nay con vào được Hỗn Độn này nói chuyện với ta, âu cũng chỉ là nói chuyện với nắm tro tàn. Chuyện của hậu nhân, vẫn nên là để hậu nhân giải quyết. Lão già như ta, vẫn là nên ngồi uống trà nghe chuyện phiếm nhân gian thôi...


"Ma khí sao lại yếu đi..." Ba Lạp Cát Nhĩ yên lặng đánh giá mức ma khí xung quanh. Đế quân cứ giữ yên tư thế như vậy cũng đã được nửa canh giờ. Đúng lúc cơn mưa đằng xa đã lên đến đỉnh điểm, sấm chớp đùng đùng, kéo lan sang cả vùng đất gần kết giới này, Mạnh Lãn phía trên cuối cùng cũng có động.

Ba Lạp Cát Nhĩ đạp lên mặt đất làm trụ, bay vụt bổng lên không trung. Mạnh Lãn hơi loạng choạng lùi về sau, từ khóe miệng chảy ra một thứ chất lỏng đặc sệt đỏ tươi, một tay giữ vào đan điền, tay còn lại không kìm được run lên. Ánh mắt hắn đọng lại bên tay đang run lên, nhanh chóng giấu nó đi trong ống tay áo.

- Đế quân, người bị thương rồi.

Ba Lạp Cát Nhĩ sau khi đỡ Mạnh Lãn xuống mặt đất, không khỏi đau lòng mà nói một câu. Mạnh Lãn khẽ cong môi, nửa cười nửa không mà lắc đầu bảo:

- Ta mới chỉ đặt thêm một vài kết chú nữa chống đỡ cho kết giới, tạm thời có thể khống chế ma khí được bao lâu thì hẵng cứ thế. Cát Nhĩ, báo cho Viện Hành thượng tiên, kết giới không ổn rồi.

Kết giới không ổn rồi... Chỉ một câu cuối thôi, khi lọt vào tai thổ địa đang khom lưng gần đó, lập tức hai vai ông không kìm được mà rung lên. Ông vẫn cúi thấp đầu, nhìn Mạnh Lãn đang lau máu trên khóe môi, từ tốn mở lời:

- Đế quân, vậy việc này... việc này...

Mạnh Lãn hơi liếc mắt về phía thổ địa, ông im bặt, cúi đầu càng thấp hơn nữa.

- Tiếp tục trông coi kết giới cẩn thận, nếu thấy có vấn đề lập tức báo ta.

Thổ địa nghe xong, luống cuống không biết phải làm thế nào. Liếc mắt nhìn bóng ảnh hai người kia nhác đã đi xa, ông mới dám ngẩng đầu lên. Ống tay áo đã bị vò nát tới mức không thể nát hơn, gương mặt già nua đã thế lại càng thêm nhàu nhĩ. Chuyện lớn như vậy, đế quân vẫn điềm tĩnh mà bảo lão trông coi kết giới, đáng nhẽ giờ này cũng nên báo lên tận Cửu Trùng Thiên cũng nên chứ...


Đúng hai vạn năm sau huyết chiến Tiên - Ma lần thứ hai, kết giới của Đế quân Chu Tước tạo ra đột nhiên bị một luồng sức mạnh kì quái ăn mòn. Nguồn sức mạnh kì lạ này không rõ chủ nhân, không rõ từ đâu mà ra, chỉ biết nó có sức mạnh hủy diệt, như dòng suối chảy qua thung lũng, càng xuống càng dốc, càng đi càng rộng, cuối cùng thì lại phẳng lặng tựa như không có điểm dừng, không có sức mạnh đột phát mà từ từ ăn mòn năng lượng, vô cùng hiểm độc. Thiên sử cũng ghi lại rằng, đế quân Chu Tước vì muốn tìm ra căn nguyên nguồn sức mạnh này mà đã đi trái lại thiên quy, bước vào cõi Hỗn Độn, không rõ có tìm ra căn nguyên hay không, chỉ biết bản thân người cũng bị thương nặng. Trên đường về tử lãnh, đế quân cùng yêu vật Bạch thử của người lại gặp những sự việc vô cùng kì quái. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, trong hang động trên núi Tuân Trật lại ngang nhiên có kẻ sử dụng cấm thuật lên con người...

_ Cửu thiên sử biên tốc ký _

- Đế quân, hang động này giống như mê cung, càng đi càng sâu, không hề thấy đáy.

Ba Lạp Cát Nhĩ bực bội nhìn xung quanh. Đi cả nửa ngày trời, hoàn toàn vẫn chưa tìm thấy đáy động, bốn bề không có ánh sáng. Hang động này kì thực quái đản. Mạnh Lãn nhìn miếng ngọc thô sơ trên tay, đôi mắt sắc dài nheo lại:

- Đúng là hang động như người vừa nãy nói. Ba Lạp Cát Nhĩ, ngươi thử ngửi xem, mùi hương trong đây là gì?

Mặt đá hai bên xám đục, không hề có những lỗ hổng li ti, chứng tỏ đá trong hang động này đã được hình thành khá lâu, càng ngày càng rắn chắc. Nhưng mùi hương vẫn đặc biệt có thể nhận ra. Ba Lạp Cát Nhĩ khứu giác rất thính, mùi đá xám thoang thoảng và trong, còn ở đây lại loáng thoáng mùi nồng của đất sét, của rễ cây. Mạnh Lãn chăm chú quan sát bốn bên, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở mảng đá đậm màu hơn, khóe môi ẩn hiện nụ cười nhạt:

- Hang động này rõ ràng là do nhân sinh khai phá mà thành, có lẽ con đường ẩn cũng là do nhân sinh tạo nên. Tên yêu quái này trốn trong hang động nhân tạo mà lén làm chuyện xấu, chắc cũng liên quan ít nhiều tới thế nhân.

Ba Lạp Cát Nhĩ nghe nói vậy, tiến thật nhanh về phía mảng đá sẫm màu hơn, sờ thử bề mặt của nó rồi dùng chút sức đẩy một cái. Mảng đá sẫm màu lập tức bị đùn ra, hiện rõ bên trong lõi đất sét nâu đỏ cùng vài rễ cây còn sót lại. Hắn hơi nghiến răng, tên yêu quái này, nếu để hắn bắt được, nhất định sẽ không toàn thây. Vừa rồi trên đường trở về, không phải hắn và đế quân bắt gặp một phàm nhân thương tích nặng nề thất thần chạy ra khỏi con núi này, nghe được hắn thều thào kể lại sơ qua sự tình thì chắc không hề biết được tên yêu quái nào to gan dám dùng đến cấm thuật. Bình thường nếu yêu quái dùng đến yêu khí rất dễ tìm ra, nhưng tên yêu quái này từ đầu đến cuối không dùng đến yêu khí. Lại nói đến ba tháng trước, thổ địa bảo rằng từng có một trận sét lớn trên núi Tuấn Trật, làm cháy đen cả mảng rừng lớn, có lẽ cũng liên quan đến tên yêu quái này.

Hai người tiến vào mật động, bên trong sâu hun hút, không hề có ánh sáng, Ba Lạp Cát Nhĩ phải thi triển phép thuật tạo một ngọn lửa trên lòng bàn tay mới có thể đi vững. Càng đi càng sâu, cuối cùng cũng thấy một động lớn, vòm động tròn cao, xung quanh ngổn ngang nhiều vật dụng sinh hoạt của con người, thế nhưng lại không hề có bóng dáng người nào bên trong. Mạnh Lãn nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại ở chiếc giường được đặt ngay giữa căn phòng, không chệch một li, chính là chính giữa căn phòng.

Một bóng trắng vụt qua đuôi mắt, Mạnh Lãn mở khẩu hình miệng ra hiệu cho Ba Lạp Cát Nhĩ:

- Bên trái, giá sách.

Ba Lạp Cát Nhĩ thoắt cái đã đuổi kịp bóng trắng kia, tay dồn nội lực đánh một chưởng vào lưng hắn. Bóng trắng chao đảo, ngã dúi về phía trước. Nhân lúc Ba Lạp Cát Nhĩ không chú ý, bóng trắng kia đã tung một thứ bột trắng xóa về phía hắn rồi nhân đó chạy mất. Mạnh Lãn niệm chú, dồn lực vào đầu ngón tay, đánh thẳng vào đầu gối của hắn. Vừa thu tay, nội lực liền đánh trở lại, coi có vẻ như vết thương vết chưa lành. Bóng trắng đã chạy đi mất, chỉ còn Ba Lạp Cát Nhĩ đang nhăn nhó mặt mày trên sàn, hai mắt trắng đục, không nhìn thấy được gì nữa.

Mạnh Lãn nhìn vết bột còn vương trên đất, trong đôi mắt khẽ thoáng lên tia bất ngờ:

- Thứ bột này là do đuôi của một con cửu vĩ hồ hóa thành, không thể coi thường. Con cửu vĩ hồ này, rõ ràng đã sắp tu thành chính quả, vậy mà còn làm ra chuyện tày trời như thế... Cát Nhĩ, đừng cử động, thứ bột này không chỉ làm ngươi không nhìn thấy gì mà còn hút yêu khí trên người ngươi nữa. Để ta chữa trị cho ngươi.

Ba Lạp Cát Nhĩ bướng bỉnh lắc đầu:

- Đế quân, không được. Người vừa mới bị trọng thương.

Mạnh Lãn nhìn hắn, quả quyết:

- Trị thương cho ngươi trước đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net