Chương 17: Lục Bình Ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Từng bước chân nặng trịch gõ xuống sàn đất lạnh lẽo, những âm thanh văng vẳng vang lên từ phía bên trên, vừa ồn ào, lại vừa khó chịu. Mùi ẩm mốc len lỏi trong không khí, tiếng nước chảy tí tách từng giọt một, nặng mình rơi xuống sàn.

Sâu trong Lục Bình ngục - một hầm ngục được tạo ra theo hình chiếc bình, với màu sắc xanh chủ đạo - có một căn ngục đang ngập trong cả mùi máu tanh lẫn mùi rêu mốc. Hai tay, hai chân bị khóa lại bằng xích tiên, vết thương trên người rỉ máu thấm khô những vệt dài loang lổ, y phục trắng nhuốm màu đỏ hồng, khóe môi rỉ máu lại như đang nhếch lên:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại đóng giả Lục Mẫn?

Nữ nhân bị treo lên dường như đang vô cùng phẫn uất, đôi mắt thoáng chốc đã hằn lên tia máu, vết xước dài đến tận tóc mai ở trên má khẽ giật. Nữ nhân ở phía đối diện, lại như không hề để tâm, lưng tựa vào bức tường rêu ẩm, khóe miệng cong cong:

- Ta cứ nghĩ ngươi sẽ nhận ra cố nhân cơ... Thật là...

Nữ nhân đó tỏ vẻ luyến tiếc và thất vọng. Bàn tay đưa lên mặt, phẩy tay một cái, đã biến thành một nam nhân, gương mặt nhợt nhạt như thiếu sức sống nhưng thân hình lại to lớn, cổ quái.

Người bị treo lên lại cười tự giễu:

- Quốc sư đại nhân, cho hỏi chúng ta liệu có quen nhau đến mức phải bắt ta vào hầm ngục như thế này không vậy? Cố nhân theo ngươi bảo, có nhất thiết phải đóng giả Lục Mẫn để lừa ta không?

Vị quốc sư thần bí kia vẫn chỉ cười cười nói:

- Quen hay không, rồi ngươi sẽ thấy thôi. Bạch Dao, ngươi xem, ta sao lại phải đóng giả người khác cơ chứ? Ta vốn dĩ không cần phải đóng giả, là Lục Mẫn vị cô nương muốn đưa ngươi đến gặp ta đấy thôi.

Bạch Dao... Hoa Phi Phi hơi nheo mắt, chưa từng biết đến ai tên như thế này, chỉ gặp được cái tên này qua những giấc mơ kì lạ, vậy mà bây giờ có người gọi nàng là Bạch Dao. Thôi những suy nghĩ tò mò về cái tên mà nàng không hề biết, nàng chậm rãi hít một hơi rồi hỏi:

- Ngươi đã làm gì với Lục Mẫn?

Quốc sư lắc đầu:

- Ta đâu có làm gì, chỉ tìm cho cô nương ấy một phép thuật khiến bản thân cô nương ấy biết ngoan ngoãn hơn chút thôi. Vốn chỉ tính là định gặp lại cố nhân là Bạch Dao công chúa đây, ai ngờ còn gặp được cả Tường Yên tiên tử. Ngươi nói xem, có phải rất may mắn không?

Tường Yên tiên tử... Hoa Phi Phi hơi hé bờ môi khô, hóa ra Lục Mẫn đúng là vị tiên tử hạ phàm mà Mạnh Lãn có nhắc đến.

- Ngọc Liên Hoa và ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?

Tên quốc sư xảo trá cười, hàm răng trắng bóng nổi bật lên giữa gương mặt xanh xao gớm ghiếc. Hắn không thèm trả lời, đứng dậy nhún nhảy theo một đoạn đồng dao của địa phương nào đó, miệng mấp máy:

- Nói dối... Ông mìn nói dối... Ma quỷ bắt người... Nói dối... Ông mìn...

Hắn cứ tiến sát, tiến sát lại gần Hoa Phi Phi.

Một tiếng thét đau đớn và thê lương, vang lên như xé nát bầu không khí côi cút trong hầm ngục. Trên bụng Hoa Phi Phi cắm một cột ngọc bích xanh sẫm, sau khi máu tràn ra, ngọc bích chuyển màu đỏ sẫm. Tên quốc sư cũng nhoẻn miệng cười, nhìn người bị treo trên giá đỡ dần chìm vào mê ảo.

Hoa Phi Phi chìm vào một giấc mơ tưởng chừng như rất dài, rất dài, nhưng hoá ra, đó chỉ là một đoạn nghiệt duyên từ rất lâu về trước, từ trước khi mọi chuyện bắt đầu mà nàng đã cố ý quên đi.


------


- Khởi bẩm Đế vương, Đế hậu đã trở dạ được mấy ngày, có thể sẽ hạ sinh tiểu điện hạ trong hôm nay... Đế vương, người... người có muốn đến thăm nương nương không?

Một thời gian rất lâu về trước, Phong Quốc từng hùng mạnh và thiện chiến sánh ngang với Lăng Hoả, thiên nhiên và con người lại hoà hợp và xinh đẹp. Đứng đầu Phong Quốc một thời là Bạch Hổ, vị thủ lĩnh tài ba của dòng tộc thượng cổ đã từng có công đánh bại quân Ma giới trong huyết chiến tiên ma lần thứ nhất. Tộc Bạch Hổ tuy mạnh bạo, thích gì thì phải có được nhưng vẫn có tập tục chỉ một phu một thê, thế nên Phong Quốc chỉ có một đế hậu duy nhất, cũng là hậu nhân cuối cùng của tộc Hồng Hồ sau huyết chiến - Quý Ỷ Như.

Chuyện phu thê của Đế vương Bạch Hổ với Quý Hậu, người bên ngoài không biết đến nhiều, chỉ biết sau huyết chiến, Bạch quân lại mang về một con hồng hồ ly vô cùng xinh đẹp, rồi sau đó thì lập nàng ta làm hậu. Chuyện bên trong cung điện Phong Quốc, đám thần tiên hầu hạ cũng chẳng dám bép xép gì nhiều, vì bọn họ dù không hiểu biết cũng đoán ra được tình cảm giữa Bạch quân và Quý hậu có vẻ không tốt cho lắm.

Hiện tại, Đế hậu đang trở dạ, còn Đế vương Bạch Hổ vẫn duyệt văn thư trên Thông Thiên Các. Văn quân hầu bên cạnh cũng chỉ dám e ngại nói vài câu, Bạch Hổ cũng có chút phản ứng, ngóc đầu lên khỏi đống công văn nhìn văn quân một hồi rồi cuối cùng quyết định:

- Thôi được, đến xem nàng ấy thế nào.

Văn quân bên cạnh khá vui mừng, cũng đã mấy tháng nay Đế vương không gặp Đế hậu rồi, có thể nhân dịp tiểu điện hạ ra đời để hàn gắn lại mối quan hệ này, cũng là một việc mà một thần tử như hắn nên làm. Hắn chờ Đế vương đi trước, sau đó mới cúi đầu theo sau.

Đường đi đến Chiêu Nghi cung sẽ đi qua một hồ sen nhỏ, tầm nhìn rất đẹp, có thể ngắm sao, trăng và sen nở. Hồng Liên Trì ở đây quanh năm chỉ nở một loại sen hồng, thế mà nhân lúc hoàng hôn sao rơi, lại chồi lên một nụ kim liên.

Đế vương Bạch Hổ đi qua Hồng Liên Trì, vô tình là người đầu tiên nhìn thấy nụ kim liên kia, trong lòng liền lóe lên một suy nghĩ. Khi văn quân bên cạnh còn chưa kịp nhìn xem Đế vương đang làm gì, Bạch Hổ đã quay người, theo hướng Thông Thiên Các vừa mới rời khỏi mà đi. Văn quân ngơ ngác, lại nhác bóng kim liên nở, trong lòng thảng thốt, vội vã chạy theo Đế vương.

Đế vương Bạch Hổ sau khi về Thông Thiên Các, điều đầu tiên làm là lên lầu cao nhất của Các, nơi có đặt hòn đá chiêm tinh cùng Thạch Bàn Nguyên Tinh cổ*. Trên trời xuất hiện dị tượng, sấm chớp ì ạch lóe sáng trên bầu trời hướng Tây, Thạch Bàn lay chuyển, các kí tự trên bàn cũng di chuyển xáo trộn, đá chiêm tinh chuyển từ màu trắng sang màu đen thẫm.

Văn quân bên cạnh thấp thỏm lo sợ. Kim liên nở hoa là sự kiện vô cùng đặc biệt. Hoa Ưu Đàm nở hoa là vì có đấng Như Lai hoặc Chuyển Luân Thánh Vương hạ xuống trần gian, còn Kim liên nở lại là do một vị thần đã biến mất từ lâu. Vị thần ấy, chính là Yêu thần - ma tôn đầu tiên của Ma giới. Thuở hồng hoang, thế gian trơ trọi, đã xuất hiện một đóa kim liên nở rộ trong khe núi của núi Không Tang thuộc Không Tang Giới - vùng đất linh thiêng ở tận cùng trời đất. Đóa kim liên chính là hiện thân của Yêu thần, cũng là căn cơ pháp lực của người.

Vạn vật bình sinh đều không thể tồn tại mãi mãi, ngay cả thần tiên. Yêu thần sau khi truyền lại ngôi vị cho người kế nhiệm, không rõ do căn kiếp* hay đã đi ngao du tứ hải bát hoang, từ đó đến nay không hề có tung tích. Không ai biết người đi đâu, liệu có về với cõi Hỗn Độn do căn kiếp hay không? Đế vương Bạch Hổ cũng là người biết rõ điều nghi vấn ấy, vì thế nên khi thấy kim liên nở trong Liên Trì, đã vội vã tức tốc đi về Thông Thiên Các để xem dị tượng. Quả nhiên...

- Đế vương!... Đế vương!...

Bên dưới Thông Thiên Các, một tiên nữ cố gắng chạy vào nhưng bị cản lại, hiện đang la lối om sòm bên dưới. Bạch Hổ nhìn Thạch Bàn đang dịch chuyển về vị trí ban đầu, rồi lại nhìn văn quân, hỏi:

- Đế hậu đã trở dạ bao lâu rồi?

Văn quân hơi run người, nhẩm tính trong đầu:

- Dạ bẩm... Cũng đã được bảy ngày rồi.

Bảy ngày... Bạch Hổ hít một hơi, phẩy tay:

- Lôi tiên nữ kia nhốt vào Tản Yêu tháp 3 ngày. Đi, đến Chiêu Nghi cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net