Chương 18: Bạch Dao đại công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nàng nhớ ngày nàng ra đời, trời mưa tầm tã, đám dơi đen xì cứ lượn lờ trên đỉnh Chiêu Nghi cung của mẹ nàng, làm cha nàng phải tạo kết giới bảo vệ rồi lệnh quân lính đi đuổi. Kể cũng lạ, nàng vẫn mãi không nghĩ ra, trời mưa to như thế, thế mà chúng vẫn kiên trì lượn lờ trên đỉnh cung để đón nàng chào đời. Lúc nàng vừa mới cất tiếng khóc chào đời, sấm chớp rền vang trên đỉnh nóc cung, tưởng như trời long đất lở, sắp tận thế đến nơi.

Cha nàng nói, ý trời báo trước nàng là một tiên thai đặc biệt. Vì thế nên sau tiếng khóc đầu tiên, liên tiếp nhiều tia sét đánh thẳng xuống cái nôi nàng đang nằm, ý là đánh thẳng xuống nàng. Lúc đó không có quá nhiều người xung quanh, mẹ nàng đang nghỉ ngơi, chỉ có một vài tiên nữ hầu hạ. Nàng không biết bọn họ có suy nghĩ gì về sự kiện năm ấy, chỉ nhớ sau trận sét ấy, nàng chính thức thăng lên làm thượng tiên, một cách vô cùng dễ dàng. Lúc cha nàng nhâm nhi rượu kể lại, còn cười bảo, lúc ấy mặt nàng đen nhẻm, tóc trên đỉnh đầu xoăn xoăn, miệng thì ngoác ra, trông rõ là không có gì đau đớn. Bản thân nàng cũng chẳng rõ mình có đau hay không, chắc có lẽ do còn nhỏ quá nên chẳng cảm thấy gì.

Khi nàng ra đời, trong Hồng Liên Trì bỗng nở ra một bông kim liên lấp lánh. Rồi cha kể, sau khi nàng chịu trận sét thăng làm thượng tiên năm ấy, kim liên nở bừng phút chốc rồi lại héo lụi. Nàng từng đọc qua nhiều thiên thư, dĩ nhiên không biết lời cha nói là thật hay giả, vì kim liên trân quý đến thế, ngàn năm mới nở một lần, mà chỉ nở ở khe núi Không Tang thuộc Không Tang Giới, từ thuở khai thiên lập địa đến nay, chưa thấy nở ở nơi nào khác. Cha nàng khi uống rượu thường nói lung tung, nào là Yêu Thần, nào là Phụ Thần gì đó, rồi còn vỗ vỗ hai má nàng, cười bảo số kiếp nàng thật đặc biệt. Nàng hơi phụng phịu nhưng vẫn lặng im. Thế nào là số kiếp đặc biệt đây?

Nàng sinh ra đã được hưởng phúc lộc đời đời tổ tiên phụ thân và các vị thúc bá phù hộ là tiên thai, lại không hề cần phải tu luyện vẫn nghiễm nhiên thăng lên làm thượng tiên. Sau trận sét kinh thiên động địa làm nứt đôi quả núi Không Tang ấy mà nàng vẫn không hề bị thương tổn gì, tên tuổi nàng dĩ nhiên đã vang danh khắp Tiên Giới: Bạch Dao đại công chúa của Phong Quốc thật tài giỏi làm sao!

Thế nhưng chỉ mình nàng biết, Bạch Dao đại công chúa ấy thực ra đâu có tài giỏi gì. Ngoài vòng sáng màu bạc bao quanh tiên thân, nàng hoàn toàn không hề có gì khác. Nàng không đủ pháp lực để bay trên mây, hay đạp không khí để bay lên. Nàng cũng không có thể thi triển phép thuật, cho dù là một phép dễ nhất hay là phép khó nhất, cho dù phép ấy nàng đã học thuộc lòng tâm  pháp và hiểu thấu khẩu quyết. Nói cách khác, cái danh thượng tiên của nàng thực chất vẫn chỉ là cái danh.

Vì bảo vệ nàng, cha nàng lúc nào cũng để Bạch Từ Trúc đi cạnh nàng, mà Bạch Từ Trúc không ai khác chính là đại tướng quân oai danh lẫy lừng một thời của Phong Quốc từ trước khi cha nàng xưng vương và được phong Thần Thú. Cuối cùng, đại tướng quân vẫn phải chịu cảnh phải trông coi một thượng tiên không hề có pháp lực là nàng đây. Nàng ban đầu cũng không hề muốn có hắn đi theo, nhưng sau một lần suýt bỏ mạng vì ham chơi chạy vào rừng, nàng mới nhận ra ở ngoài vòng tay Từ thúc thúc chính là bão tố, từ đấy đột nhiên cũng tự thản nhiên khi hắn đi theo. Thực ra nàng không thích cũng chẳng quan trọng, quan trọng là đại tướng quân người ta còn chưa than thở bất lực, nàng có quyền gì mà than. 

Thỉnh thoảng nửa đêm vẫn thấy Từ Trúc đứng thẳng lưng sau cánh cửa, nàng thấy đau lòng liền kêu hắn về nghỉ. Bên ngoài im lặng như tờ, nàng còn tưởng hắn về rồi. Ai ngờ sáng hôm sau, khi nàng vừa mới mở cửa ra đã thấy ngoài sân la liệt vết máu đen, còn có cả các con rối hình nhân làm bằng vải. Nàng thở dài, xem ra Từ Trúc thúc thúc lại có một đêm không ngủ.

Không phải nàng không hề nhận ra, từ lúc nàng bảo với cha ban đêm hay bị kéo chân kéo tay xuống sàn, rồi quần áo thường xuyên dính bẩn, cha nàng đã bắt đầu sinh nghi. Đấy cũng là lúc cha nàng lệnh Từ Trúc bảo vệ nàng. Vốn dĩ đã có thể  mời một nữ tướng nào đó bảo vệ nàng sẽ tiện sớm hôm bên nhau, nhưng cha nàng thường hay lo xa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên để Từ Trúc theo bên cạnh sẽ an toàn hơn. Ngặt nỗi Từ Trúc thúc thúc là nam, nàng là nữ, cho dù nhỏ tuổi vẫn là nữ, dĩ nhiên khi nàng ngủ, thúc ấy không còn cách nào khác chỉ có thể canh gác bên ngoài. 

Lúc đầu chỉ là trêu đùa, kéo chân tay, làm quần áo nàng xộc xệch bẩn lem nhem, về sau mức độ ngày càng nghiêm trọng hơn, trên người nàng có nhiều vết bầm tím, những cơn ác mộng về một đầm lầy toàn đầu lâu xương sọ ngày càng ám ảnh nàng hơn. Nàng biết mình đang bị thứ gì quấy nhiễu, chỉ là bản thân vẫn không hiểu, tại sao một hơi linh khí tràn đầy như Phong Quốc vẫn còn xuất hiện những vật thể, bóng dáng lạ của Ma Quỷ...


Nàng không hay ra khỏi Phong Quốc. Từ bé đã vậy, chỉ loanh quanh trong cung, cùng lắm là được Từ Trúc thúc thúc đưa đi vãn cảnh đâu đó, mà hầu hết toàn là những ngọn núi linh thiêng phật khí ngun ngút. Nàng đã từng gặp Phật Tổ một lần. Ấn tượng đầu tiên của nàng là người rất to lớn, dường như có thể ôm cả thế gian này vào lòng, thế nhưng khi người cười với nàng, giống như chỉ cười với mình nàng, mà cũng như đang cười với toàn bộ sinh linh vạn vật. Khoảnh khắc phật pháp rẽ mây tỏa sáng phổ độ chúng sinh ấy, nàng có lẽ không bao giờ quên. 

Nhân sinh thần lần thứ chín trăm chín mươi chín của nàng, Phật Tổ đặc cách ra mặt vì nàng, mượn tay Tây Vương Mẫu đưa thiếp mời cho cả nàng lên Cửu Trùng Thiên tham gia Hội bàn đào, cũng như thỏa cho ước nguyện được nhìn ngắm thế giới của nàng. Vì là đích thân Phật Tổ ra mặt, ngay cả cha nàng cũng phải nể mặt nhiều phần. Tuy vẫn còn e ngại nàng sẽ gặp nguy hiểm, song vì có Bạch Từ Trúc đi bên cạnh nên cũng coi như có thể tự an ủi mình.

Cửu Trùng Thiên vốn là chốn bồng lai tiên cảnh, khắp nơi ánh nắng chan hòa, cây cối đều hết sức sặc sỡ kì lạ và đủ màu sắc. Nàng chưa bao giờ được nhìn nhiều thứ mới lạ như thế, tâm trạng háo hức dần bị thay thế bởi sự lo âu khi xung quanh ngày càng đông các vị thần tiên.

Vị đang ngồi đánh cờ đằng xa kia, là Đông Phương thượng thần, xung quanh không có ai đối cờ với người, nhưng bàn cờ cứ thay đổi liên tục đến chóng mặt. Nàng có nghe nói, Đông Phương thần rất thích đánh cờ, nhưng trước giờ chỉ đánh cờ với duy nhất một người, là Tử Họa thượng tiên. Nếu không thấy Tử Họa thượng tiên đâu, nhìn thế cờ bây giờ, có lẽ Đông Phương thần đang nghĩ nước cờ để chuẩn bị đánh với Tử Họa tiên.

Ba vị thần đang đi cạnh nhau kia, một vị râu bạc phơ cầm quả đào, một vị đang chơi đùa với một tiểu thần tiên con nhà nào đó đang chạy qua, một vị đang trầm ngâm mặc áo bào lục. Đây là Tam Đa - gồm ba vị thần Phúc - Lộc - Thọ.

Hay như một mĩ nữ nhan sắc vô ngần đang e thẹn cười bên dưới những cành đào kia, xiêm y nhẹ nhàng bồng bềnh, làn mây hồng mờ ảo vây quanh chân váy. Ấy chính là Huyền Nữ Tiên.

Nàng vô thức nắm chặt lấy gấu tay áo của Từ Trúc thúc thúc, không biết từ lúc nào bản thân đã co rúm lại thành một túm. Nàng len lén nhìn lên trên. Ánh dương đang tỏa khắp nơi, từ Dao Trì của Tây Vương Mẫu lại càng phát ra ánh sáng dịu dịu mà thu hút. Nàng bị ánh sáng ấy hấp dẫn, phút chốc chỉ muốn rẽ cành đào kia ra để nhìn thật rõ Dao Trì lấp lánh trước mắt. 

Thời không như dừng lại ở lúc ấy. Chiếc chuông đỏ be bé mà mẹ nàng tặng vô tình rơi xuống, nàng quơ tay định đỡ lấy. Bỗng có một ống tay áo đỏ được thêu chỉ với hoa văn họa tiết kì quái đặt trước mắt nàng, bên trong lòng bàn tay to mà mềm mại ấy là chiếc chuông nàng đang tìm.

Nàng bối rối nhận lấy chiếc chuông, lén lút nâng mắt lên nhìn người trước mặt một cái. Y phục màu đỏ được thêu chỉ đen bóng với các họa tiết khác lạ mà vô cùng đặc biệt, một đôi mắt sắc lẹm nhưng không hề đáng sợ, ngược lại còn nhìn nàng khá thân thiện, đường nét tuấn tú nhưng không quá mềm mại, mạnh mẽ nhưng không quá thô. Đặc biệt... Đặc biệt là người ta còn cao hơn nàng hai cái đầu a....

Nàng chưa từng gặp nam nhân nào có diện mạo thu hút đến thế, khí chất ngời ngời đến thế. Phút chốc, suy nghĩ Bạch Từ Trúc thúc thúc là nam nhân mạnh mẽ đích thực, cha nàng là mĩ nam ôn nhu đích thực bị đánh tan thành nhiều mảnh. 

Và thế là... Bạch Dao đại công chúa lần đầu biết rung động là gì... Đến nỗi khi Bạch Từ Trúc lay nàng từ trong cơn mơ màng dậy, toàn thân nàng vẫn tê dại, chỉ biết níu ống tay áo thúc thúc, lí nhí hỏi:

- Người... người vừa nãy là ai vậy?

Tâm tư thiếu nữ đương nhiên Bạch Từ Trúc không hiểu. Thúc ấy xoa xoa cằm, gật gù:

- Người vừa nãy ấy hả? Hắn là Đế quân của Lăng Hỏa Đế quốc - Chu Tước. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net