Chương 2: Tiểu tử này, tại sao lại đi lạc đến đây? (hạ)
"Tiểu tử này, tại sao lại đi lạc đến đây?"
___
Bên ngoài phòng của Bạch Nhược, An Nhiên trang chủ - Bạch Hư - cùng Bạch phu nhân và hết thảy gia nhân đều đang sốt sắng đi đi lại lại trong hậu viện, ngóng đợi tin tức từ Trình nhũ mẫu.
Thấy bà ra, Bạch Hư lão trang chủ nhanh chóng tiến lên phía trước, thận trọng nhìn căn phòng phía sau rồi mới cất lời:
- Theo ta.
Nói rồi, lão trang chủ rảo bước về phía thư phòng. Trình nhũ mẫu theo sau, gương mặt tái nhợt đi, thần thái có vẻ không tốt cho lắm.
Bạch phu nhân cũng nối đuôi theo, tay phải cầm khăn tay lau nước mắt, tay trái nắm chặt lấy vạt áo, gương mặt đầy hốt hoảng, lo sợ.
Đến nơi, trang chủ cho tất cả gia nhân, nha hoàn đứng bên ngoài, đóng thật chặt cửa lại rồi mới xua tay ý hiệu nhũ mẫu ngồi xuống nói chuyện.
- Nhược Nhi... thế nào rồi?
Ông nói bằng giọng trùng xuống, có phần gì đó khá lề mề, khác xa với tác phong thường ngày.
Nhìn thấy vẻ thận trọng này của phu quân đột nhiên làm Bạch phu nhân vốn đã lo lắng lại càng thêm phần hãi hùng. Nàng ta liên tục cầm tay của nhũ mẫu, lay lay tay bà, cổ muốn thốt ra điều gì đó nhưng lại không được, đành nước mắt lưng tròng nhìn bà bằng ánh mắt van xin.
Nhũ mẫu vốn đã có điều khó nói, bây giờ lại thêm cảnh mẫu tử cảm động này làm một người vốn chẳng hề giúp ích được gì như bà thấy vô cùng hổ thẹn trong lòng. Bà khe khẽ lắc đầu.
- Thứ lỗi cho nô gia vô dụng. Nô gia thật hết cách. Tiểu thư bệnh lạ từ nhỏ, đã gần như vô phương cứu chữa. Thêm nữa, tiểu thư luôn u sầu, buồn bã, e rằng thời gian đã ngắn lại càng ngắn thêm.
Bạch phu nhân cố nuốt hết nước mắt lại, bờ vai run bần bật. Nàng không kìm được mình, đến lúc lão trang chủ lại gần cố trấn an nàng, nàng bật khóc nức nở. Nước mắt ấy có gì đó thật thê lương, tiếng khóc không có, lòng người lại càng như xé gan xé ruột.
Trình nhũ mẫu mặt vẫn buồn bã. Bạch Hư trang chủ dường như cũng xúc động lắm, nhưng bản năng trụ cột của ông lại trỗi dậy, nếu ông vội yếu lòng thì trông sao được. Ông bước lại gần nhũ mẫu, giọng run run:
- Không còn cách nào khác sao?
Nhũ mẫu thần thái u ám, cúi mặt hơi thấp xuống, trầm ngâm suy nghĩ gì đó, mãi mới quyết định mở lời:
- Thật là vẫn còn một cách...
Nghe được tin ấy, đôi phu thê mệnh khổ kia mừng vô số kể, nhưng rồi lại chợt bẵng đi trước sự trầm ngâm của nhũ mẫu.
- Nhưng cách này cũng không chắc thành công...
- Trình nhũ mẫu, có gì bà cứ nói đi. Cho dù là mang hết gia sản nhà họ Bạch đi, ta cũng không màng, miễn sao Nhược Nhi có thể khỏe lại.
- ... Ở phía Tây thành Bản Phủ có dãy Trọng Sinh cao ngàn trượng, vốn là chốn bồng lai tiên cảnh, mỗi năm Quan Thế Âm Bồ Tát sẽ ghé qua một lần. Bây giờ đã là xuân phân, vừa hay thời điểm Bồ Tát hạ phàm, Bản Phủ cách đây không xa, nếu đi ròng rã cũng chỉ mất mấy ngày đường. Nô gia nghe nói, Bồ Tát có lòng từ bi, lại có y thuật cao minh, nếu nhờ người giúp có thể sẽ cứu được tiểu thư. Tuy nhiên, ở chân núi Trọng Sinh này có vô vàn yêu ma quỷ quái hội tụ lại đây để tranh chớp tiên khí mỗi lần Bồ Tát hạ phàm, trên đường đi không quan trọng, cái quan trọng chính là làm sao vượt qua chân núi lên đến đỉnh núi. Đây mới là vấn đề nô gia lo lắng.
Nói rồi, bà lại tiếp tục lắc đầu. Bạch Hư cùng phu nhân lo âu nhìn nhau. Lão trang chủ bẵng đi. Đột nhiên, ông lại nhớ tới hình ảnh một đứa bé gái da dẻ hồng hào, bàn tay bé xíu nắm chặt đầu ngón tay ông không buông. Đứa bé đó, ấy chính là Bạch Nhược.
- Cho dù phải đánh đổi tất cả, ta cũng chấp nhận.
Ngay trong đêm đó, Bạch trang chủ gửi thư đến khắp các cao nhân, tăng sư trừ yêu có tiếng trên giang hồ, mời bọn họ đúng ngày mai phải có mặt, chuẩn bị nhanh chóng đến núi Trọng Sinh, nhanh chừng nào hay chừng ấy.
Đúng tờ mờ sáng hôm sau, đoàn người của An Nhiên gia trang bắt đầu xuất phát đi về núi Trọng Sinh. Theo lộ trình, trước tiên sẽ phải đi qua Mị Thủy Trấn, men theo bìa rừng U Minh, tiến đến Mạng Sương Trấn, đi thêm ngày đường là đến chân núi Trọng Sinh. Đi lần này, Bạch Hư trang chủ đã mời đến mấy chục vị cao nhân, tăng sư trừ ma, vạn nhất bất đắc dĩ quá, sẽ để bọn họ lại thế thân, còn mình đánh xe ngựa chở Bạch Nhược lên đỉnh núi.
Vốn dĩ lúc đầu, lão trang chủ đã định sẽ tự một mình đích thân đi, nhưng phu nhân vẫn cứ nằng nặc đòi theo bằng được, không còn cách nào khác, ông lại phải dẫn theo một ít gia nhân trong gia trang theo để bảo vệ phu nhân.
Ròng rã người ngựa suốt hai ngày, ngày thứ ba, vừa hay trời tối thì đến Mạng Sương Trấn, cách rừng U Minh không xa.
Bạch Nhược lần đầu được lên xe ngựa, lại thêm lần đầu được chứng kiến nhiều người tấp nập đến thế, trong lòng nôn nao quá độ, ngồi bên trong xe ngựa mà lòng vui khôn xiết, thấp thỏm không yên.
Tất cả dừng lại ở một nhà trọ nhỏ, tạm thời nghỉ ngơi tại đó một đêm rồi sáng hôm sau lại tiếp tục xuất phát.
Trình nhũ mẫu được lệnh từ trang chủ đưa đón trông chừng tiểu thư. Vốn là người biết rõ bệnh tình của tiểu thư nên bà liền sai thêm mấy gia nhân khác theo sau mình.
Tiểu thư thân thể hư nhược, vận động quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe cho dù là bước đi nên phải được gia nhân bồng lên đưa lên tận phòng.
Mặc dù nàng có phần phật ý vì muốn tự mình đi, nhưng với ánh mắt kiên quyết của nhũ mẫu, nàng đành tuân lời, để gia nhân đưa đi.
Bạch Nhược dù rất vui vì được ra ngoài, nhưng cũng chợt nguôi đi phần nào vì chỉ có thể ở yên trong phòng.
Màn đêm buông xuống, Mạng Sương Trấn ngày càng vắng vẻ, người đi đường cũng vãn dần. Những căn nhà sáng ánh nến, mùi thức ăn đang được xào nấu. Giây phút được tận mắt chứng kiến sự nhộn nhịp trong yên bình của trấn này, trong lòng Bạch Nhược chợt thấy nhẹ lòng biết bao nhiêu, tâm trạng hờn dỗi cũng bớt đi. Nhũ mẫu vừa mới đi lấy thức ăn cho bữa tối, chắc còn phải xem xét nhiều. Bạch Nhược dụi dụi mắt, tự dưng cảm thấy toàn thân mềm lả, rất buồn ngủ. Trước mắt nàng cứ mờ dần, mờ dần rồi đen kịt lại.
- Bạch Dao!
Màn đêm tối đen bỗng chốc biến mất. Một làn sương khói mờ ảo ùa đến. Bạch Nhược nghe loáng thoáng đâu đây tiếng gọi, nhưng không thể nào tìm ra được người nói.
Bủa vây xung quanh nàng là những tầng tầng lớp lớp sương. Nó như bám chặt vào nàng, kiểm soát lục giác của nàng, làm nàng không nhìn thấy được gì, cũng không thể nhấc chân lên nổi.
Màn sương dần tan đi. Khung cảnh nơi Bạch Nhược đang đứng lại càng hiện rõ. Trước mặt nàng, một căn nhà gỗ nhỏ vẫn còn mùi nhựa mới, phía xa còn có một bàn đá được chạm khắc tinh xảo. Luống rau xanh mướt dường như được ai đó chăm sóc rất chu đáo.
Nàng nhăn mặt, nơi này rốt cuộc là nơi nào? Tại sao nàng lại đến đây?
Bỗng, xung quanh Bạch Nhược lại tối om, không còn màn sương xuất hiện, bây giờ trước mắt nàng chỉ còn lại ngọn hắc hỏa dữ dội. Nó đốt cháy tất cả vạn vật. Nó thiêu rụi căn nhà gỗ nhỏ, nó làm bàn đá kia gãy đôi, làm luống rau héo mòn, chết khô...
Bạch Nhược thấy nhói trong tim, nước mắt chảy ra giàn giụa.
- Không! Đừng đốt nữa! Đừng đốt nữa mà!
Nàng càng gào thét, càng hét lớn lên, ngọn lửa càng bùng cháy dữ dội hơn.
Trái tim nàng như bị bóp nghẹn, đau, đau đến tận xương tủy.
Cơ thể nàng vật vã, đôi chân mất sức, quỳ sụp xuống mặt đất.
Nàng khóc thét lên. Nàng cứ khóc như vậy, không ai nghe, không ai thấu. Cho đến lúc hắc hỏa kia thiêu cháy tất cả, nàng dường như đã hết nước mắt, chỉ còn thẫn thờ nhìn về phía trước.
Giây phút Bạch Nhược không còn thấy đau đớn nữa, cũng là lúc nàng nhận ra mình đã không còn ở thân xác. Trước mặt nàng chính là nàng, chính là khuôn mặt của nàng, nhưng dường như cũng không phải là nàng, mà lại là một người khác.
Người đó dường như cũng từng có quá khứ, dường như đã phải trải qua biết bao chuyện chẳng lành, dường như... cũng rất thân quen với nàng. Người đó có khuôn mặt giống y hệt nàng, rốt cuộc là sao? Nữ nhân này là ai?
Bạch Nhược chợt bừng tỉnh. Mồ hôi nàng ướt đẫm trên trán, cổ họng hơi rát. Giấc mơ vừa rồi, dường như đã lấy đi của nàng rất nhiều tâm trí.
Nàng cố gắng tịnh tâm lại, điều chỉnh nhịp thở của mình. Nhưng rồi lại chợt nhận ra, khung cảnh xung quanh không còn là nhà trọ nơi đoàn người An Nhiên gia trang nghỉ chân nữa, mà lại là một căn nhà bằng trúc, xung quanh là các hàng trúc cao bao bọc.
Bạch Nhược sợ hãi, bật người loạng choạng đứng dậy, nhưng do thân thể quá yếu, nàng lại khuỵu chân ngã xuống.
- Đừng cố. Vừa nãy ta đã bắt mạch cho ngươi rồi, mạch tượng rất yếu.
Phía sau lưng Bạch Nhược, một bóng người đang nhàn hạ đọc sách.
Tà áo đỏ được thêu nhiều họa tiết một cách tỉ mỉ, phong thái ung dung chững chạc, tiên chất hơn người, mái tóc đen dài không buộc, xõa xuống tự nhiên, các đường nét đều rất tiêu sái, đôi mắt phượng ánh lên khí chất mạnh mẽ, rắn rỏi.
Bạch Nhược tuy từ nhỏ không được phụ mẫu cho ra ngoài, cũng chỉ có thể quanh quẩn nói chuyện với hoa lá cây cỏ. Tuy nhiên, khi nàng vừa nhìn qua nam nhân này, chỉ có một cảm giác thoáng qua, người này hoàn toàn không có ác ý. Nàng nghĩ, nếu thế thì có thể là một chân nhân đắc đạo, sống ẩn dật trong rừng sâu.
Tuy nhiên, cái khiến nàng thấy tò mò nhất, chính là màu áo của người này. Nếu đã sống ẩn dật, tại sao còn cần mặc y phục bắt mắt đến thế?
- Tiểu tử này, tại sao lại đi lạc đến đây?
Nam nhân kia lên tiếng, mắt vẫn chăm chú đọc sách, dường như đã nắm chắc Bạch Nhược sẽ không thể chạy đi đâu xa được.
Bạch Nhược nàng có thể đã đoán nam nhân này là người ở ẩn, tuy nhiên cũng vẫn phải đề phòng vạn sự, thế gian lắm loại người, bản thân nàng lại chưa từng ra ngoài, loại người giả dạng không phải là không có. Vì thế, nàng chậm rãi thăm dò:
- Thứ lỗi tiểu nữ không thể trả lời được câu hỏi của vị chân nhân đây, vì câu hỏi mà người hỏi ta, ta cũng thực là đang muốn hỏi người. Tại sao ta lại ở đây?
- Ngươi gọi ta là chân nhân, không sợ ta là yêu quái hay sao?
Nam nhân kia dường như rất thích đùa, mặc dù khi đùa thì biểu cảm vẫn chẳng khác lúc bình thường là mấy.
- Ngươi là yêu quái?
Bạch Nhược từ trước đến nay đều được bao bọc bởi phụ mẫu, thực sự chưa nhìn thấy yêu quái bao giờ, chỉ nghe đám gia nhân truyền nhau bảo là yêu quái rất đáng sợ, thậm chí có thể hút sinh khí con người trong chớp mắt nên khi nghe nói thì nhất thời hoảng loạn. Tuy nhiên, khi ngẫm nghĩ kĩ lại, nàng liền nheo mày:
- Người đừng nghĩ đánh trống lảng được. Nếu là yêu quái rồi sao còn cứu ta rồi đưa ta đến căn nhà này chứ? Tại sao không ăn ta luôn đi. Mau, trả lời ta, sao ta lại ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net